Dịch: Hoangtruc
Biên: Spring_bird
Tranh đấu nơi thành Ngũ Địa còn chưa ngừng lại thì ngoài thành trăm dặm lại xuất hiện ác chiến.
Gió tuyết đầy trời kéo đến tạo thành một luồng uy áp kỳ dị vây khốn Từ Ngôn tại chỗ. Pháp thuật hỏa diễm ra tay cũng chỉ chặn được lực lượng cực hàn chung quanh mà thôi.
Vừa mới giao thủ, trong lòng Từ Ngôn đã trầm xuống.
Thực lực của Vô Trí không thua kém bất cứ cường giả Nguyên Anh nào. Mà Từ Ngôn vừa mới trải qua một tràng ác chiến xong, dĩ nhiên linh lực đã không còn thừa nhiều nữa.
Ánh mắt hắn lạnh lẽo, quyết định toàn lực ra tay. Pháp bảo ầm ầm nện xuống lưng đại lạc đà.
Hiện tại hắn không chỉ đối mặt với một mình Vô Trí mà còn có Đại yêu Mao Đà cùng với mấy trăm Yêu linh Đà tộc nữa. Nếu muốn thủ thắng, hắn chỉ có thể chiến quyết. Một khi kéo dài thời gian hơn, Linh lực hao tổn sạch sẽ, tình cảnh Từ Ngôn sẽ càng thêm nguy hiểm.
Pháp bảo toàn lực xuất thủ sắp sửa đánh tới mục tiêu, Vô Trí lại rõ ràng không định tránh né. Đại yêu Mao Đà kia tức thì rống lên một tiếng như trâu rống, bướu lạc đà nhanh chóng nổi cao lên, tạo thành hai ngọn núi nhỏ.
Ầm!!!
Giao Nha nện vào bướu lạc đà, bốn vó Đại yêu Mao Đà lún sâu xuống đất hơn nửa trượng. Lão tăng ngồi trên lưng lạc đà lại không chút tổn thương.
Bướu lạc đà chắc chắn vượt quá tưởng tượng của Từ Ngôn. Một kích toàn lực đánh ra pháp bảo cũng chỉ vẻn vẹn nện khô một mặt bướu lạc đà, không làm bản thể Đại yêu tổn thương nửa điểm.
Đoán ra được Mao Đà sở trường về phòng ngự, Từ Ngôn bèn lập tức cải biến thế công.
Pháp quyết bấm niệm, hơn mười thanh lôi mâu gào thét mà ra như hóa thành một màn mưa lôi điện. Trong đó còn có một tia sấm sét rất ảm đạm, chính là Giao Nha lẫn vào bên trong lôi mâu.
Rặc rặc rặc!
Lôi mâu vừa tới, Mao Đà lại gầm thét, lúc này lão tăng trên lưng gã đã cười khẽ, khẽ khua tay. Băng tuyết lại lần nữa hàng lâm.
Băng tuyết lúc này càng thêm cuồng bạo, lập tức tạo thành một bức tường băng tuyết. Lôi mâu nổ vang, vụn băng bay tán loạn, ánh sét tứ tán khắp nơi.
Tiếng răng rắc vang lên không ngừng, vô số tuyết bay lại nhanh chóng ngưng tụ lại.
Ngay sau đó, từng bức tường băng lớp lớp xuất hiện. Trong nháy mắt, một gian phòng băng tuyết cực lớn lại cực lạnh lẽo xuất hiện vây khốn lấy Từ Ngôn vào bên trong.
Tầng băng ngưng tụ bốn phía nhanh hơn cả gió cuốn, Từ Ngôn ngẩng đầu lên đã thấy trên đỉnh đầu mình là một mái vòm bằng băng, ánh mắt cũng hiện lên vẻ âm trầm.
Sức mạnh gió tuyết hàng lâm xuống đã áp chế năng lực phong độn của hắn, cực hàn trong đó càng khiến hắn phi hành trắc trở. Cánh lớn vỗ sau lưng nặng nề muôn phần.
"Muốn vây ta?" Từ Ngôn trầm giọng tự nói: "Không dễ dàng vậy đâu. Vô Trí, nếu như ngươi chỉ có chút thực lực ấy thì hôm nay đừng hòng rời đi được."
Chỉ vào tầng băng trước mặt, pháp bảo Giao Nha mãnh liệt xoay tròn, càng xoay càng nhanh, cuối cùng trở nên mơ hồ như một mũi khoan.
"Phá!!!"
Theo Từ Ngôn hét to, pháp bảo Giao Nha mang theo uy năng khổng lồ gào thét lên nện vào tầng băng, tích tắc sau đã xuyên qua tầng băng ra ngoài, đánh bay hơn hơn mười con Yêu linh. Từ Ngôn cứ vậy chạy ra khỏi nhà giam.
Vừa mới thoát khốn, tiếng gió rít trên đỉnh đầu đã kéo tới. Hai móng trước giống như cối đá của Đại yêu Mao Đà đã ầm ầm đạp xuống.
Hai cánh sau lưng Từ Ngôn vỗ mạnh, hắn thúc giục Liệt Phong giáp khó khăn lắm mới tránh thoát một kích này, nhảy ra xa hơn chục trượng. Nơi hắn vừa mới đứng lúc nãy đã xuất hiện một tiếng vang thật lớn, cả vùng đất bị giẫm ra thành hai dấu móng guốc lớn.
Vô Trí chợt ngẩng đầu, vẫn ngồi trên lưng Mao Đà, mặt đầy ý cười. Thế nhưng lúc này hình ảnh lão trong mắt trái Từ Ngôn đã là một bộ dáng khác đáng sợ hơn hẳn.
Toàn thân lão lượn lờ sát khí màu đỏ tươi, trên đầu trọc trải rộng đồ đằng màu đen. Không chỉ có thể, hai mắt Vô Trí còn như xuất hiện hình ảnh chồng lên, như thể trong mắt của lão có hai cái đồng tử mắt vậy.
Từ Ngôn từng nhìn thấy qua sát khí cùng đồ đằng màu đen trước đó rồi, võ dũng của Man tộc cũng là đến từ những thứ này cả. Có điều đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy hai đồng tử trong mắt Vô Trí.
"Hai cái đồng tử..."
Mắt trái híp lại, ánh mắt Từ Ngôn gắt gao nhìn chằm chằm vào yêu tăng. Pháp bảo Giao Nha bên cạnh hắn gào thét lơ lửng, mỗi lần lập lòe đều đánh bật một con Yêu linh Đà tộc vọt tới.
"Dừng ở đây đi." Nụ cười trên mặt Vô Trí dần thu liễm lại. Lão giơ hai tay lên như thể chống lấy núi cao vạn trượng. Một khí tức băng hàn theo động tác cổ quái của lão mà xuất hiện.
"Tuyết chú, đóng băng thiên địa..."
Một câu đóng băng thiên địa của Vô Trí, cả người Từ Ngôn lập tức biến mất tại chỗ.
Cả vùng đất xuất hiện âm thanh ken két liên hồi, một tầng băng dày hơn một trượng trong chớp mắt đã được ngưng tụ thành, hơn nữa còn không ngừng dày thêm. Tốc độ đóng băng nhanh đến kinh người. Chỉ trong vài hơi thở, một thế giới băng tuyết thực sự đã xuất hiện ngay trên vùng đất hoang dã này.
Trong tầng băng cách mặt đất hơn mười trượng có một tượng băng hình người. Từ Ngôn đang ngẩng đầu nhìn trời, cả người cũng mang theo tư thế phóng vút lên trời. Có điều hắn đã đứng yên trong tầng băng dày, không cách nào bay lên thêm được.
Rắc.
Ngón tay Vô Trí xuất hiện một tiếng nứt, rồi ngón cái tay trái lão rụng xuống. Rõ ràng xương ngón tay đó bị đứt đoạn!
Mắt nhìn ngón tay, gương mặt Vô Trí không biểu lộ chút cảm xúc nào, lần nữa thi triển pháp thuật. Một tầng băng tuyết lại bao trùm xuống. Không lâu sau, chỗ này có thêm một khối băng lớn cao tới ba mươi, rộng gần một dặm xuất hiện.
Trong khối băng không chỉ có Từ Ngôn bị đóng băng mà còn có cả Yêu linh Đà tộc không kịp tránh né. Ánh mắt đám Yêu linh này từ hoảng sợ biến thành ảm đạm không ánh sáng.
Không mất bao lâu thì toàn bộ Yêu linh bị tầng băng này bao trùm đều chết cóng cả!
Bên trong Thành Ngũ Địa, từ khi Thanh Bì và Kim Tình bỏ chạy, hai thế lực Quỷ Nhãn tông và Ma Huyết quật càng ngày càng ít, chỉ còn lại quái ong đến từ Minh Phong hạp không ngừng đánh trái đánh phải khắp đường phố. Phần lớn bị đám người của Trảm Yêu Minh trước sau đánh chết.
Trong đại thành như núi thây biển máu bắt đầu trở nên rét lạnh. Kim lão đại cảm nhận được khí lạnh không hiểu từ đâu bèn ngẩng đầu, mắt chuột ánh lên. Lão kêu lên một tràng chít chít rồi quay người chui vào bóng tối, nhanh chóng biến mất bên trong đại thành.
Chuột là chuyên gia đào hang động, cho nên một khi Kim lão đại muốn chạy trốn, Phí lão khó có thể cản được.
Kim lão đại vừa đi, Minh Phong thô bạo cũng lập tức bình tĩnh lại. Đối mặt với hai cường giả Nguyên Anh Trảm Yêu Minh, gã không chiếm được chỗ tốt gì cả.
Do dự một chút, Minh Phong bay lên trời định nhìn xem thế cục trong thành ra sao. Có điều gã không bay lên quá cao đã cảm nhận được một luồng khí lạnh khiến da đầu tê dại đi.
Gã quay ngoắt nhìn về phía xa, trong đôi mắt kép của mình, gã nhìn thấy một dải băng dày cực lớn ngoài thành với trăm ngàn ảnh xạ hiển hiện.
Tuy rằng không nhìn rõ được tầng băng dày kia là thứ gì, nhưng Minh Phong vẫn cảm nhận được nguy cơ tiến đến. Lúc này Kim lão đại sớm đã không thấy tung tích, gã không do dự nữa mà dốc sức liều mạng vỗ lấy hai cánh, từ một phía khác của thành Ngũ Địa bay ra, bỏ trốn mất dạng.
Hai Đại yêu cuối cùng rời đi, cục diện bên trong thành Ngũ Địa hoàn toàn đảo chiều về phía Nhân tộc. Phí lão lại ngăn trở thợ rèn bỏ ý định đuổi theo đi.
Đại cục đã định, giặc cùng đường chớ đuổi.
Phí lão cáo già không ai bằng, thợ rèn sẽ không phản đối lại mệnh lệnh của lão. Đến lúc đám người Bình thúc lần lượt hội tụ với nhau, đám nguyên lão Trảm Yêu Minh này mới nhao nhao leo lên đầu tường thành, nhìn về mảng núi băng kỳ quái ở phía xa xa.
"Đại yêu Mao Đà, núi Đà Phong làm sao lại tới đây?" Thợ rèn trầm giọng hỏi.
"Không chỉ có người bên núi Đà Phong, lực lượng gió tuyết kia tuyệt đối không phải thiên phú của Mao Đà. Còn có cường nhân khác tiến đến, e là Từ Ngôn gặp phải nguy hiểm rồi.
Hàng mày của Phí lão nhíu chặt lại. Tuy rằng Nhân tộc đã chiến thắng trong tràng ác chiến này, thế nhưng ác đấu ngoài thành không chỉ có đầy mạo hiểm mà còn khó dự liệu được thắng bại.