Dứt lời, bà ta lui về phía sau, ẩn vào vách tường rồi biến mất không còn dấu vết.
Tôi xoay người nhìn Hoa Tuệ Nghiên, Hoa Tuệ Nghiên căng thẳng nhìn tôi, cắn răng nói: “Các người muốn làm gì?”
“Chú ý cách nói chuyện của cô.” Chu Nguyên Hạo trầm giọng nói: “Khương Lăng vừa mới cứu cô một mạng.”
“Ai, ai muốn cô ta cứu cơ chứ?” Hoa Tuệ Nghiên đã chết đến nơi mà còn vẫn mạnh miệng: “Nếu thật sự muốn cứu thì nên xuất hiện ngay từ đầu, bây giờ mọi người đã chết mất hai người rồi, anh đi ra còn có lợi ích gì? Hai người bọn họ đều là do anh hại chết.”
Sắc mặt Chu nguyên Hạo lạnh như băng, tôi nâng tay lên cản anh lại, sau đó tiến lên đưa miếng ngọc bội cho cô ta xem: “Miếng ngọc bội này, cô từ đâu mà có?”
“Trả ngọc bội lại cho tôi!” Hoa Tuệ Nghiên cả giận nói: “Cô cũng chỉ là kẻ phàm tục, miếng ngọc bội này là thứ mà bàn tay bẩn thỉu của cô có thể chạm vào được à à?”
Tôi duỗi tay ra, giơ cánh tay bị trói ra trước mặt Chu Nguyên Hạo, anh yên lặng một lúc nhưng vẫn không chịu cởi ra cho tôi mà tiến lên túm lấy cổ Hoa Tuệ Nghiên.
“Nếu cô dám nói nửa câu nói dối, tôi sẽ chặt đứt tay chân cô ngay lập tức, cắt đứt đầu lưỡi của cô, rạch mấy đường lên mặt cô nữa đấy.” Ánh mắt Chu Nguyên Hạo vô cùng khủng bố, đứng nói là Hoa Tuệ Nghiên, đến chính tôi cũng cảm thấy sợ hãi.
Anh cầm một cái dao găm, khoa tay múa chân trên mặt cô ta mấy đường, cười xấu xa: “Khuôn mặt xinh đẹp như vậy, nếu bị rạch thành quỷ dạ xoa, thử hỏi đám đàn ông này có nâng niu vây quanh cô như sao quanh trăng nữa hay không?”
“Không, không cần, tôi nói, tôi nói!” Hoa Tuệ Nghiên hoảng sợ kêu to: “Tôi nói hết cho anh, miếng ngọc bội này là tín vật vị hôn phu của tôi cho tôi.”
“Vị hôn phu?” Tôi nheo mắt.
Hoa Tuệ Nghiên giống như tìm được cọng rơm cứu mạng: “Đứng, vị hôn phu của tôi, vị hôn phu của tôi đường đường là người nhà họ Trần ở Dĩnh Lâm, nếu các người dám động đến tôi, vị hôn phu của tôi tuyệt đối sẽ không tha cho các người đâu.”
Tôi nhìn Chu Nguyên Hạo, Chu Nguyên Hạo nói: “Nhà họ Trần ở Dĩnh Lâm là gia tộc tu đạo đứng đầu.”
“Chẳng trách lại kiêu ngạo như vậy.” Tôi gật đầu nói: “Người có hôn ước với cô là ai ở nhà họ Trần?”
“Đương nhiên là con nối dòng của dòng chính rồi, cậu ba nhà họ Trần, Trần Gia Hành.” Hoa Tuệ Nghiên đắc ý nói.
“Tốt lắm.” Tôi nói: “Tôi sẽ giữ miếng ngọc bội này, nếu nhà họ Trần có ý kiến gì thì nói họ đến tìm tôi, nhớ kỹ tên tôi, tên tôi là Khương Lăng.”
Dứt lời, tôi lập tức xoay người rời đi, Chu Nguyên Hạo thả cô ta ra, cười xấu xa: “Chúc mừng cô, khuôn mặt được bảo vệ rồi đó.”
Mặt Hoa Tuệ Nghiên đỏ lên, oán hận trừng mắt nhìn chúng tôi, thấp giọng nói: “Thế mà dám cướp ngọc bội của mình, cứ chờ coi, nhà họ Trần sẽ không tha cho các người đâu.”
Tôi ngồi ở ghế phụ nhìn phong cảnh ngoài cửa, tâm loạn như ma.
“Chuyện ngọc bội là sao?” Chu Nguyên Hạo hỏi.
Tôi cúi đầu nhìn ngọc bội trong tay, vuốt nhẹ: “Miếng ngọc này là bà nội để lại.”
Chu Nguyên Hạo không hỏi nữa, chúng tôi về đến biệt thự, tôi nhốt mình trong phòng, tâm trạng rất phức tạp.
Tôi nhớ rõ rất lâu trước kia, tôi tỉnh dậy đi vệ sinh vào nửa đêm thì nhìn thấy bà nội ngồi dưới ánh trăng, tay vuốt nhẹ miếng ngọc này, trong mắt là nồng đậm quyến luyến, cùng với sự phẫn hận nhàn nhạt.
Tôi chưa từng nhìn thấy biểu cảm này trên mặt bà nội bao giờ, vừa yêu vừa hận, làm cho người nhìn thấy không khỏi đau lòng.
Chỉ cần tôi hỏi chuyện này, bà nội sẽ giận dữ, sau đó tôi không dám hỏi nữa.
Cho tới bây giờ, tôi cũng không biết ông nội mình là ai, chủ nhân miếng ngọc bội này chính là ông nội tôi hay sao?
Rốt cuộc là người như thế nào mà lại khiến người vốn rộng lượng như bà nội tôi vừa yêu vừa hận như vậy.
Cánh cửa phía sau bị mở ra, Chu Nguyên Hạo bước vào, trong mắt hiện lên sự lo âu: “Em khóc sao?”
“Ai nói em khóc?” Tôi sờ mặt, cảm giác lạnh băng.
Thế mà tôi thật sự khóc.