Dị thú khác với động vật bình thường. Bản thân bọn chúng đã có sức mạnh rất mạnh mẽ, một khi tu luyện thành tinh, thực lực so với yêu quái bình thường cao hơn mấy lần liền.
Chu Nguyên Hạo nhìn thoáng qua tôi, ngược lại anh rất bĩnh tĩnh, dường như tất cả đều trong lòng bàn tay của anh.
Tôi cười cười, nói: “Như vậy, nữ sĩ Đan Hoàng, đề nghi ta vừa rồi của tôi, xin cô hãy cân nhắc.”
Đan Hoàng mỉm cười lạnh lùng một tiếng, nói: “Nếu như tôi không đồng ý thì sao?”
“Chúng tôi đây chỉ có thể ra tay xem thực hư như thế nào rồi.” Chu Nguyên Hạo chắn trước mặt tôi, trầm giọng nói.
Hoàng Thân cười ha ha: “Chỉ bằng hai người thôi sao?”
Chu Nguyên Hạo tiến về phía trước từng bước, quỷ khí trên người anh mãnh liệt trào ra, Hoàng Thân hơi sửng sốt, thế mà lại vô thức lùi từng bước về phía sau, nhưng ngay lập tức cảm thấy hành vi của mình có phần khiếp nhược, cả giận nói: “Bà đây đã sống hơn hai ngàn năm mà còn phải sợ hai đứa nhóc chưa đủ lông đủ cánh sao? Muốn đánh thì đánh, đừng nhiều lời vô nghĩa như vậy!”
Nói xong, bà ta nâng tay lên, bỗng nhiên ngừng động tác, vươn đầu đến ngửi người tôi: “Sao trên người cô lại có mùi hồ ly?”
Tôi né sang một bên, nói: “Chắc bà ngửi lầm rồi? Sao trên người tôi lại có mùi hồ ly được cơ chứ?”
“Chắc chắn có!” Bà ta lại ngửi: “Hơn nữa mùi này còn rất quen nữa.”
Dường như nghĩ tới cái gì, bà ta kinh hãi nói: “Có phải cô ký khế ước chủ tớ với một con hồ ly chín đuôi không?”
Tôi nhíu mày: “Đúng.”
Bà ta hít sâu một hơi: “Có phải đó là con hồ ly chín đuôi không biết liêm sỉ, đặc biệt vô lại, lại còn thích giả trang thành con gái không?”
“…”
Bà ta để lộ ra biểu cảm tuyệt vọng: “Đã nhiều năm như vậy mà anh ta vẫn còn âm hồn không tan.”
Tôi cũng hồ đồ, chẳng lẽ Hoàng Thân này và hồ ly chín đuôi Mạc Thiên Phàm có quan hệ gì hay sao?
“Hai người quen biết nhau à?” Tôi không nhịn được bèn hỏi.
“Không biết!” Bà ta cả giận nói: “Tôi và anh ta không có quan hệ gì cả.”
Như nghĩ tới cái gì, bà ta đảo mắt: “Cô chính là chủ nhân của anh ta đúng không? Một khi như vậy, tôi có chuyện muốn nhờ cô làm, chỉ cần có thể làm thì tôi sẽ không so đo chuyện cô gái này nữa.”
“Chuyện gì?” Tôi hỏi.
“Rất đơn giản thôi.” Hoàng Thân cười khẽ với tôi, trừng mắt nói: “Tôi muốn cô ra lệnh cho con hồ ly chín đuôi kia, bảo anh ta không bao giờ được xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Tôi bất đắc dĩ cười khổ: “Cái này có lẽ tôi không giúp bà được, tuy rằng chúng tôi ký khế ước chủ tớ nhưng anh ta căn bản không chấp nhận tôi là chủ, cũng sẽ không theo nghe lời tôi nói.”
Hoàng Thân nổi giận: “Nếu cô không đồng ý thì tôi sẽ giết cô ta ngay bây giờ!”
Tôi còn chưa kịp nói chuyện, Chu Nguyên Hạo đã nói: “Bà muốn giết cô ta, có thể, tuy nhiên Khương Lăng sẽ gọi hồ ly chín đuôi đến.”
Hoàng Thân càng thêm phẫn nộ: “Cậu, hai người dám uy hiếp tôi sao!”
Tôi lập tức hiểu được ý của Chu Nguyên Hạo, cũng cười nói: “Tuy rằng con hồ ly chín đuôi kia không quá nghe lời tôi, nhưng một khi tôi gọi anh ta đến thì anh ta nhất định sẽ đến. Nếu tôi nói cho anh ta có Hoàng Thân ở đây, có lẽ anh ta còn đến nhanh hơn nữa đấy.”
Cánh tay đang giơ lên của Hoàng Thân dừng giữa không trung, bà ta hung tợn trừng mắt nhìn tôi, tôi nói tiếp: “Nếu bà không giết cô ta thì chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều, tôi sẽ không nói chuyện tôi đã gặp bà cho bất cứ kẻ nào đâu.”
Hoàng Thân không cam lòng trừng tôi, lúc lâu sau bà ta mới nở nụ cười lạnh lùng: “Được, thành giao.”
Tôi nở nụ cười: “Bà Hoàng Thân vẫn thật là thông tình đạt lý.”
“Cô đừng đắc ý.” Hoàng Thân tiến lên hai bước trước mặt tôi: “Nhớ kỹ, tôi tên là Thái Tiếu Dao, một ngày nào đó tôi sẽ tìm cô tính sổ.”
Tôi không hề sợ hãi nói: “Tùy thời chờ đợi.”
Thái Tiếu Dao cười lạnh hai tiếng, lui về phía sau rồi nói: “Nhớ kỹ ước định của chúng ta, nếu cô cho anh ta biết thì tôi tuyệt đối không tha cho cô.”