Chu Nguyên Chính nói: “Tốt lắm, chờ lát nữa rồi lại vui mừng sau, trước tiên chúng ta mở cửa ra đã rồi nói sau.”
“Đúng đúng đúng.”
Hà Kính Tùng đập tay nói: “Trước tiên phải mở cửa đã, mở ra rồi thì mới gọi là thắng lợi.”
Nói xong, anh ta vẫy vẫy tay với em gái mình, nói: “Tiểu Quyên, lại đây.”
Cô gái khéo léo đi tới, Hà Kính Tùng nắm lấy hai vai của cô ta, ánh mắt nóng bỏng nói với cô ta:”Tiểu Quyên, em gái bảo bối của anh, bây giờ thì phải dựa vào em rồi, chỉ có em mới có thể mở cánh cửa này ra được.”
Tiểu Quyên gật đầu một cái, nói: “Anh, anh cứ nói đi, em phải làm gì?”
“Đến đây, em mau đến đây.”
Hà Kính Tùng dắt tay cô ta đi đến trước cửa đá: “Em nhìn đi, chữ viết ở chỗ này…”
Tiểu Quyên đưa đầu lại gần để nhìn kỹ, bỗng nhiên Hà Kính Tùng rút một cây dao ngắn từ sau lưng ra, chợt rạch một cái lên cổ của Tiểu Quyên, Tiểu Quyên còn chưa phản ứng kịp thì máu tươi đã bắn từ cổ họng của cô ta.”
Cha con nhà họ Chu đều sợ ngây người, dường như không dám tin đây là Hà Kính Tùng dọc đường đi luôn thương yêu em gái hết mực, vậy mà lại tàn ác như thế.
Mặt Hà Kính Tùng đầy máu, cúi đầu nhìn em gái đang ngã gục ở trước cửa đá, cười ha ha, nói: “Tiểu Quyên, đừng trách anh, dựa vào những gì lão tổ tiên ghi lại thì nếu muốn mở cánh cửa đá này ra sẽ phải dâng máu của xử nữ lên, dùng máu tưới lên đó mới được. Nhà chúng ta chỉ còn một mình em là xử nữ thôi, anh không dùng em thì dùng ai đây. Không phải em cũng luôn muốn tìm được tòa địa cung này hay sao? Đây cũng coi như là mong muốn của em được đáp ứng rồi.”
Tiểu Quyên trừng mắt nhìn anh ta, mang theo oán hận và lửa giận vô cùng lớn, nhanh chóng chết đi.
Hà Kính Tùng lau máu tươi trên mặt một cái, nói: “Phương pháp mở cửa thì chỉ gia chủ của mỗi đời mới biết được bí mật, mặc dù tôi không trở thành gia chủ nhưng ba tôi luôn hiểu tôi nhất, lúc tôi còn nhỏ ông ta đã nói cho tôi biết, ha ha ha.”
Anh ta cất tiếng cười to, ngẩng mặt lên trời nói: “Ba, ba nhìn thấy không? Cuối cùng con cũng mở được cửa địa cung rồi, nguyện vọng cả đời ba mong muốn, rốt cuộc con cũng thực hiện thay ba rồi.”
Người điên. Tôi mắng trong lòng, đúng là một tên điên chính hiệu.
Lúc này, cánh cửa đá kia bắt đầu hút lấy máu của Tiểu Quyên, máu tươi đỏ thẫm chảy theo dòng đi lên dọc theo vách tường, bổ sung vào “sách quỷ”
được khắc ở phía trên.
Khi tất cả “sách quỷ”
đều biến thành một màu đỏ tươi thì cả cánh cửa đều phát ra ánh sáng màu đỏ như máu rất chói mắt.
Hà Kính Tùng càng kích động, giang hai cánh tay ra, hướng về phía cửa đá mà ha ha cười lớn: “Đến đây, địa cung, mở ra đi!”
Con cáo già Chu Văn Mộc lại nháy mắt với Chu Nguyên Chính, hai người lặng lẽ lùi về phía sau, lùi thẳng về sau một trăm mét.
Từ chính giữa cửa đá phát ra một tia sáng, cửa chậm rãi mở ra, nhưng không có bất kỳ một âm thanh nào, khung cảnh vĩ đại lại vô cùng kỳ quái.
Khi cửa đá mở ra được khoảng hai mét, nụ cười trên mặt Hà Kính Tùng trở nên điên cuồng, sải bước đi vào bên trong cánh cửa, cười to nói: “Là của tôi, tất cả đồ vật bên trong đều là của tôi.”
Lời nói còn chưa dứt thì bỗng nhiên bên trong phóng ra một cái lưỡi, quấn lấy đầu của anh ta, sau đó nhanh chóng lùi về, nuốt vào trong một cái miệng giống như chậu máu lớn.
Sắc mặt cha con nhà họ Chu biến đổi, khẩn trương đề phòng, mà cái miệng giống như chậu máu lớn kia phát ra một tiếng ợ đinh tai nhức óc.
Bên trong cửa đá kia lại có thể có một con quái thú kỳ dị, nó chỉ là một cục thịt tròn vo, không có tay chân, cũng không có ngũ quan, chỉ có một cái miệng lớn, trong miệng có một cái lưỡi màu đỏ như máu đang liếm loạn xạ tứ phía, dường như dư vị của thứ mới nuốt vừa rồi là mỹ vị vậy.
Tôi cau mày, không ngờ lại là quỷ vật ở tầng thứ bảy của địa ngục, nó được gọi là “Tham”.
“Tham”
trong tham lam, nó vô cùng tham thức ăn, một lần ăn có thể nuốt vào cả trăm con lệ quỷ, những quỷ vật từ cấp bậc quỷ Nhiếp Thanh trở xuống khi thấy nó nhất định sẽ bị sợ đến tè ra quần, quay đầu bỏ chạy, còn về việc có chạy được hay không thì cũng không biết.
Sắc mặt Chu Nguyên Chính âm trầm, hoàn toàn không sợ bộ dạng kinh khủng của con quái thú kia, thân hình vừa động thì liền giống như tên đã rời khỏi cung vậy, lao về phía nó.
Dường như “Tham” lại ngửi thấy mùi vị của thức ăn ngon, nuốt nước miếng ừng ực một cái, lưỡi trong miệng đưa ra, tựa như một con ếch đang vồ côn trùng vậy, cuốn về phía anh ta.
“Mày chỉ biết mỗi một chiêu này sao?”