“Đây không phải là người ở trước cửa động kia sao? Ông ta, tại sao trong bụng của ông ta lại có một đóa hoa?”
Hà Kính Tùng kinh hãi nói, em gái hắn thì lại bị dọa cho sợ đến hai chân phát run, thiếu chút nữa là ngất xỉu.
“Ha ha ha.”
Gương mặt chỗ nhụy hoa kia cười lớn lên, tiếng cười bén nhọn vang vọng trong mê cung, nghe vô cùng kinh hãi.
Một mùi hương kỳ lạ bắt đầu lan tràn, mọi người chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, cơ thể mềm nhũn, nhất thời liền quên rằng mình đang ở đâu, những gì nhìn thấy trước mắt đều là điều tha thiết mong ước ở sâu trong đáy lòng.
Khi hoa mặt người săn thức ăn sẽ phát ra một loại độc gây ảo giác, mê hoặc con mồi.
Quả nhiên Chu Nguyên Chính đã trúng chiêu, ngay cả Chu Văn Mộc cũng hoảng hốt mất mất giây, mà hai người bình thường kia đã chóng mặt từ lâu, mơ một giấc mơ vĩ đại.
Chu Nguyên Chính từng bước từng bước đi về phía đóa hoa mặt người kia, trong ánh mắt mê mang lộ ra vẻ si mê, anh ta đi đến trước mặt hoa mặt người, đưa tay về phía khuôn mặt người sữ tợn, giống như là thấy được người mình yêu nhất vậy.
“Lăng…”
Mặt tôi lập tức đỏ lên, không thể nào, trong ảo giác Chu Nguyên Chính lại thấy được tôi?
Thật là lúng túng mà.
“Ha ha ha.”
Hoa mặt người cười gian trá, miệng chợt há to ra, nhắm ngay trán của Chu Nguyên Chính, dùng sức hút một cái, muốn hút linh hồn của anh ta ra.
Bên kia Chu Văn Mộc đã khôi phục lại bình thường, thấy tình cảnh này thì nhất thời sắc mặt đại biến, lao ngay đến: “Nguyên Chính!”
Bỗng nhiên ánh mắt Chu Nguyên Chính ngưng tụ lại, đưa tay bắt lấy gương mặt người kia, trong móng tay ở các ngón tay mọc ra mấy cái gai hoa hồng, đâm thật sâu vào trong khuôn mặt đó.
“Chít chít.”
Hoa mặt người đau đớn phát ra một tiếng thét chói tai.
“Đáng chết.”
Sát ý trong mắt Chu Nguyên Chính cuộn trào mãnh liệt, dùng sức bóp một cái, đâm một phát thật sâu vào gương mặt đó, sau đó dùng sức kéo mặt người ra ngoài.
Sắc mặt anh ta đỏ bừng, có chút thẹn quá hóa giận khi bị nhìn thấu tâm tư, hung hãn ném mặt người xuống đất, đạp lên một phát khiến nó tan thành thịt nát.
Mà đóa hoa đang sinh trưởng trong cơ thể cũng nhanh chóng khô héo đi, thi thể cũng mau chóng thối rữa bằng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.
Đám người Hà Kính Tùng trên mặt tràn ngập sợ hãi, mà vẻ mặt Chu Văn Mộc lại phức tạp nhìn Chu Nguyên Chính một lát, nói: “Nguyên Chính, đừng lãng phí thời gian nữa.”
Mấy người đã đi xa thì chúng tôi mới nhảy từ trên trần nhà xuống, Vân Kỳ cười lạnh nói: “Chỉ bằng anh ta mà cũng dám mơ tưởng đến cô.”
Lời này càng khiến tôi lúng túng hơn.
Tôi không đáp lại anh ta, tiếp tục đi theo cha con nhà họ Chu, đoạn đường tiếp theo lại thuận lợi ngoài sức tưởng tượng, dọc đường đi cũng không có yêu ma quỷ quái nào cản trở cả.
Chờ khi đi đến cuối một con đường, phía trước là đường cùng, Hà Kính Tùng cầm la bàn lên, nhìn xung quanh một chút, nói: “Căn cứ theo những gì mà tổ tiên nhà tôi ghi lại thì cửa vào là ở đây.”
Nói xong, anh ta cất la bàn đi, đi tới bức tường ở cuối đường kia, đưa tay lên sờ phía trên một lát, sau đó dùng sức ấn một cái.
Âm thanh chuyển động của cơ quan vang lên, bức tường kia lại nứt ra từ chính giữa, lộ ra một cánh cửa đá rất to ở bên trong.
Cửa đá kia cao chừng mười mét, phía trên chạm trổ một vài chữ viết kỳ lại hiếm gặp.
Tôi vừa nhìn thì đã nhận ra đây là “sách quỷ”, là chữ viết thông hành trong địa ngục, đồng thời loại chữ viết này cũng có một linh lực nào đó.
Đại đa số phù văn mà trần gian sử dụng đều đến từ loại “sách quỷ”
này, chỉ thay đổi một chút trên căn cứ của “sách quỷ”, dễ học, dễ vẽ hơn, nhưng sức mạnh lại giảm đi nhiều.
“Chính là chỗ này, tôi tìm được rồi, tôi tìm được rồi!”
Hà Kính Tùng kích động kêu to: “Gia tộc nhà chúng tôi tìm nhiều năm như vậy mà cũng không tìm được, hôm nay lại bị tôi tìm được rồi. Ha ha ha ha, trái lại tôi muốn xem xem, những lão già ở nhà kia còn có thể nói tôi là đồ vô dụng nữa hay không!”