Không biết bắt đầu từ khi nào, bầu trời lại bắt đầu có tuyết rơi, đây có lẽ là trận tuyết lớn nhất trong năm nay, những bông tuyết lớn nhẹ như lông ngỗng bay từ trên trời xuống, rơi vào trên người của tôi, không bao lâu sau thì rơi dày cả một tầng, che khuất luôn hai chân của tôi.
Lạnh! Cái lạnh thấu xương.
Tôi cũng không dùng linh lực bảo vệ mình, tôi thật sự ước gì có thể trực tiếp chết luôn trong đống tuyết này nữa ấy chứ.
Càng ngày ý thức của tôi càng mơ hồ, loại cảm tăm tối kia dường như muốn nuốt chửng tôi, trong cơn mơ hồ, tôi hình như nghe có ai đó đang gọi tên tôi, tiếng nói rất quen thuộc, cực kỳ quen thuộc.
Nguyên Hạo….
Tôi mở choàng mắt ra, Nguyên Hạo, tôi còn có Nguyên Hạo.
Từ trong đống tuyết, tôi đứng người dậy, phủi xuống những bông tuyết trên người, nhưng tay chân của tôi đều đông cứng cả.
Tôi vội vàng dùng linh khí đưa vào trong tay, chân của mình, lúc này mới dễ chịu hơn một chút, thời gian cũng dần dần trôi qua.
Bởi vì tôi trốn tới đây, cũng không có mặc áo khoác, trời tuyết đang rơi nên càng lạnh thấu xương, tôi kéo cổ áo đứng lên, hai tay ôm chặt mình, từ trong đống tuyết, tôi liều lĩnh đi chửng nửa giờ, mới tìm được một thị trấn nhỏ.
Trong thị trấn nhỏ ấy, tôi tìm được một quán trọ nhỏ cũ nát rồi ở lại, quán trọ này cũng đã bị hỏng rất nhiều rồi, cũng may trong phòng còn có điện thoại, tôi cầm ống nghe lên, bấm số điện thoại cá nhân của Chu Nguyên Hạo.
Bên kia lập tức được kết nối, tiếng nói của Chu Nguyên Hạo truyền tới: “Khương Lăng sao?”
Nghe được tiếng nói của anh, nước mắt của tôi lập tức lăn dài, nức nở nói ra tiếng: “Nguyên Hạo, em, em giết người rồi, em giết Giai Kỳ rồi, em nên làm cái gì đây?”
“Trước hết, em đừng có gấp.”
Chu Nguyên Hạo lo lắng nói tiếp: “Em không có bị thương đó chứ?”
“Em không sao.”
Tôi vuốt vuốt nước mắt, rồi nói.
Chu Nguyên Hạo nói: “Khương Lăng, em nghe đây, em giết chính là con gái nuôi của chưởng môn phái Mao Sơn, bây giờ không chỉ phái Mao Sơn đang tìm kiếm em, mà ngay cả ban điều tra X và nhóm dòng họ lớn ở kinh thành cũng đang tìm em, bọn họ nghi ngờ em là Qủy Vương đầu thai chuyển thế từ Địa Ngục.”
Tôi hít vào một ngụm khí lạnh, lại không phản bác được gì, bởi vì ngay cả chính tôi cũng bắt đầu nghi ngờ, cuối cùng mình có phải Qủy Vương hay không.
“Khương Lăng?”
Chu Nguyên Hạo nhỏ giọng hỏi.
“Nguyên Hạo….Nếu như em thật sự là Qủy Vương của Địa Ngục, thì làm sao bây giờ?”
Tôi run lẩy bẩy hỏi thăm.
Bên kia im lặng một hồi, trong lòng tôi cũng như ngã xuống đáy vực một hồi, rốt cuộc, Chu Nguyên Hạo mở miệng: “Cho dù em có là Qủy Vương thì thế nào được chứ? Em là người phụ nữ của anh, mặc kệ em là yêu ma quỷ quái gì, em cũng đã là người của anh. Em không ghét bỏ anh là quỷ hồn, anh cũng sẽ không ghét bỏ gì ở em.”
Nước mắt của tôi chảy càng lúc càng dữ dội, tôi liều mạng gật đầu: “Nguyên Hạo, Nguyên Hạo à, em cảm ơn anh.”
“Bây giờ em ở đâu?”
Chu Nguyên Hạo hỏi: “Anh lập tức tới gặp em.”
Tôi nói địa chỉ cho anh biết xong thì cúp điện thoại.
Lúc này, tôi nhớ tới tướng quân kim giáp giấu trong cơ thể mình ra, muốn triệu hoán nó đi ra, hỏi một chút tình hình sau khi tôi ngất thì xảy ra cái gì.
Nhưng lại không nhận được bất kỳ câu trả lời nào cả.
Thế mà tướng quân kim giáp lại không thấy gì.
Tôi khủng hoảng thật sự, từ trước tới giờ, tướng quân kim giáp luôn theo bảo vệ tôi, có nó ở đây, tôi sẽ cảm giác được rất an toàn, nhưng bây giờ, ngay cả nó cũng không thấy gì.
Chẳng lẽ bởi vì nó bị tôi biến thành dáng vẻ quỷ quái quá mức kinh khủng cho nên nó bị dọa chạy rồi? Hay là…Tôi sau khi tôi biến thành dáng vẻ quỷ quái điên cuồng một trận, giết chết nó luôn rồi?
Tôi gãi gãi đầu tóc của mình, tỉnh táo lại, Khương Lăng, mày nhất định phải tỉnh táo lại.
Trước đó, cả người tôi đều là máu, rồi lại lăn một lần trên mặt đất và đống tuyết, toàn thân tôi đều vừa dơ vừa thúi, thôi cứ tắm rửa kỳ cọ trước cái đã.
Tôi cầm khăn mặt lên, đến trong phòng tắm rửa, dòng nước ấm áp trút xuống, xối ở trên người của tôi khiến tôi tỉnh táo lại không ít.