Khúc Giai Kỳ nức nở hỏi tôi, tôi cắn răng một cái, nắm lấy cổ tay cô ấy, nói: “Đi với chị.”
Tôi kéo cô ấy thẳng một đường đi lên sân thượng, cô ấy không hiểu cho nên nhìn tôi: “Chúng ta chạy đến đây làm gì?”
“Đại sư huynh của em vô cùng lợi hại, lúc bọn họ tới đã phong tỏa hết tất cả cửa ra của tòa nhà này rồi.”
Sắc mặt tôi ngưng trọng nói: “Muốn chạy trốn ra thì chỉ có một con đường này thôi.”
Cô ấy nhìn theo hướng ngón tay tôi chỉ sang, chỉ thấy rìa của sân thượng, không có cái gì cả.
Khúc Giai Kỳ cũng không phải ngu ngốc, lập tức liền hiểu ra, đôi mắt mở lớn lên: “Chị, chị nói là nhảy từ đây qua nóc tòa nhà bên kia hả?”
“Nóc tòa nhà bên cạnh thấp hơn toàn nhà này của chúng ta, lại rất gần, chúng ta cố gắng nhảy thì nhất định có thể qua.”
Tôi anh ủi cô ấy.
Vẻ mặt cô ấy kinh hoảng, sợ hãi nhìn chằm chằm vào sân thượng bên kia, sắc mặt trắng như tờ giấy: “Thật, thật sự phải nhảy sao?”
Tôi liếc mắt: “Nếu không thì em trở về mà kết hôn với Trương Hoằng Thái là được rồi.”
“Em mới không muốn đâu!”
Khúc Giai Kỳ hít một hơi thật sâu: “Bà đây liều mạng!”
Nói xong, cô ấy cắn răng giậm chân một cái, sau đó hướng về phía sân thượng bên kia, dùng sức nhảy một cái.
Không ngờ cái nhảy này lại dễ dành nhảy qua như vậy, khi đã đáp xuống sân thượng bên kia, cô ấy làm động tác tay thắng lợi với tôi, sau đó vẫy vẫy tôi, kêu tôi mau qua đó.
Sau khi tôi thăng lên cấp ba thì độ linh hoạt của cơ thể đã hơn xưa rất nhiều, lao lên mấy bước, mũi chân đạp nhẹ vào rìa sân thượng một cái, ung dung nhảy qua, đúng lúc thấy Trương Hoằng Thái và mấy sư đệ xông lên sân thượng, tôi kéo Khúc Giai Kỳ một cái, chạy vào trong hành lang.
Rất may là Trương Hoằng Thái không bố trí người canh gác ở dưới tòa nhà bên cạnh này, chúng tôi lặng lẽ lẻn vào trong đám người.
Đến trưa, Khúc Giai Kỳ nói có hơi mệt nên chúng tôi đã tìm một phòng trọ để nghỉ trưa, sau đó gọi điện cho Chu Nguyên Hạo, nhưng sờ túi một cái thì tôi mới phát hiện điện thoại di động đã không thấy đâu rồi, đoán chừng là bị rơi lúc chạy trốn ban nãy.
Chẳng còn cách nào khác, chúng tôi mở cửa phòng ra, sau đó đặt hai món, trước tiên phải ăn một chút rồi có gì nói sau.
“Chị Tiểu Lăng, lần này thật sự rất cảm ơn chị.”
Khúc Giai Kỳ ăn mà miệng dính đầy dầu mỡ: “Lần này nếu bị bắt lại thì khẳng định là em sẽ không chạy được nữa rồi.”
Tôi bất đắc dĩ nhìn cô ấy: “Em như vậy cũng không phải là cách hay, chúng ta tìm một cơ hội quay về rồi nói rõ ràng với cha nuôi em đi.”
Khúc Giai Kỳ trề môi ra: “Ông ấy rất ngoan cố, em cũng không phải là chưa từng phản kháng lại.”
“Vậy chúng ta tìm đại sư huynh của em thương lượng một chút.”
Tôi nói: “Trương Hoằng Thái cho dù có hiếu thuận hơn nữa thì dù sao đây cũng là chuyện chung thân đại sự mà.”
Khúc Giai Kỳ không được tự nhiên kéo kéo vạt áo của mình, gật đầu một cái. Lúc nghỉ trưa trong phòng ngay cả điện thoại cũng không có nên tôi muốn đi ra ngoài đến quầy lễ tân để mượn điện thoại, gọi điện cho Trương Hoằng Thái, hẹn anh ta ra để nói cho rõ ràng.
Nhưng vừa mới đi đến bên cửa thì bỗng nhiên đầu tôi nặng trịch, thân thể hơi lảo đảo, kéo lấy tay nắm cửa rồi xụi lơ ngã xuống.
“Chị Tiểu Lăng, chị làm sao vậy?”
Khúc Giai Kỳ chạy đến, lo lắng đỡ tôi dậy, đầu óc tôi mơ màng, nặng trĩu, cảm giác được sức mạnh trong cơ thể đang đấu đá lung tung, dường như là có thứ gì đó muốn lao ra khỏi thân thể tôi.
“Chị Tiểu Lăng, em đỡ chị lên giường nghỉ ngơi một chút.”
Khúc Giai Kỳ đặt tôi nằm ngay ngắn ở trên giường, tôi cảm thấy cả người rất nóng, nhiệt độ cao vô cùng.
Tôi cố mở to đôi mắt đang mờ mịt ra, nhìn thấy Khúc Giai Kỳ đang rót nước cho tôi, trong nháy mắt đó tôi bỗng nhiên có loại cảm giác rất kỳ lạ.
Đó là ham muốn khát máu!
Đột nhiên tôi sinh ra một loại ý nghĩ kỳ quái, dường như có thể thấy được máu thịt trong cơ thể cô ấy, có thể nghe được âm thanh máu đang lưu thông trong mạch máu của cô ấy.
Tôi lại muốn xé tan xác cô ấy, xé thành từng mảnh vụn.
“Chị Tiểu Lăng, mau, đến uống nước đi.”
Khúc Giai Kỳ cầm cốc nước đến trước mặt của tôi, tôi vung tay lên, đánh đổ cốc nước trên mặt đất: “Đi mau, Giai Kỳ!”