Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma: Em Đừng Hòng Trốn

Chương 13



Chương 13: Buông cô ấy ra

Những người phụ nữ cao sang như ngọc ngà kia đều là phụ huynh của đám học sinh. Bọn họ mời Hiệu trưởng Vũ đến tiêu phí xa hoa, cốt cũng là vì số lượng mười chín học sinh sẽ được tuyển thẳng đầu vào đại học.

Phụ huynh của đám học sinh kêu hết mấy chàng trai phục vụ đẹp mã đến bồi rượu, rồi trong lúc anh đến tôi đi chén này đến chén khác, cô các bà thi nhau lén lút bỏ mấy tờ hiện kim vào trong túi Hiệu trưởng Vũ..

Trong video, Hiệu trưởng Vũ chơi với mấy anh tiếp viên vui tới ngất trời, tôi thật sự quá sức tức giận, bà ta năm đó vì một người đàn ông mà hại chết một học sinh nữ, tôi còn những tưởng bà ta yêu người đàn ông ấy đến thế nào, không ngờ hóa ra tất cả cũng chỉ vì sự ghen tuông mù quáng mà thôi.

Những hình ảnh tiếp theo còn khó nhìn hơn nữa. Chu Nguyên Hạo cười nói: “Sáng mai, đoạn video này sẽ được gửi đến phòng làm việc chồng bà ta.” “Đưa mỗi chồng bà ta sao mà đủ?” Tôi khó chịu nói rằng: "Tốt nhất là đưa lên internet luôn đi” Chu Nguyên Hạo cười thành tiếng: “Được được, nghe Lăng Lăng hết á”

Xem trò hề này đến nhàm chán rồi, Chu Nguyên Hạo lại kêu thêm mấy chai rượu đắt đến không tin nổi. Tôi uống thêm hai ly thì. cũng ngà ngà say, bèn ra ngoài đến nhà vệ sinh.

“Đồ điểm này, ông kêu mày cởi thì cởi ra, nói xàm cái gì!” Trong căn phòng nào đó truyền ra một tiếng gầm thét. “Không được. Tôi, tôi là tiếp viên, không phải cô gì đó.” Bước chân đang đi khựng lại, giọng nói này sao mà quen quá. “Ha ha, công chúa gì cơ? Cũng phải cởi quần áo thôi?”

Sau đấy truyền đến tiếng quần áo bị xé rách toang cùng tiếng cô gái thét chói tai. Tôi hít một hơi, lạnh buốt, thanh âm này tôi chắc chắn không lầm.Cập nhật nhanh tại truyenfull.com

Tôi bỗng thoắt chạy đến đẩy cửa phòng VIP ra, lao vào.

Trong căn phòng lập lòe dưới ánh đèn màu đỏ nhạt mờ ám, hai người đàn ông trẻ đang lôi lôi kéo kéo một cô gái trẻ tuổi. Bên ghế sa lông nhập từ Ý làm bằng da thật kia có mấy người đàn ông nữa đang ngồi, có mấy người tiếp viên nữ đang tiếp rượu.

Nhìn thấy cô gái trẻ kia, đúng là cô ấy rồi. “Chung Song Nhi, em ở đây làm cái quái gì vậy?” Tôi quát lên. Khuôn mặt ngã dấm dúi dưới đất của cô gái trẻ hằn đỏ, đôi mắt cũng đỏ hoe: "Chị Khương Lăng”

Chung Song Nhi là con gái của dì nhỏ tôi, vợ chồng dì mấy năm trước đã qua đời do tai nạn giao thông, con bé lớn lên ở nhà dì hai, đầu năm nay vừa thi đậu Đại học Nam Giang.

“Em về đây hồi nào?”. Tôi chau mày hỏi: “Trường em học đã cho nghỉ đâu?” Chung Song Nhi sửng sốt một chút, sau đấy mới phản ứng lại, vội kêu: “Chị Khương Lăng, chị đi, đi mau đi”. Ánh mắt hai gã đàn ông trẻ từ từ dời về phía tôi: “Quý bà chẳng có lòng thành gì cả. Có được mặt hàng ngon như này mà lại không dẫn ra cho chúng ta chiêm ngưỡng một tý”. Trong lòng tôi có hơi sợ sệt, nhưng có Chu Nguyên Hạo ở đây, thế nên tôi cố nghiến răng lấy bình tĩnh, chậm rãi nói:

“Mấy anh hiểu nhầm rồi. Tôi không phải tiếp viên của chỗ này, tôi là khách. Cô ấy là em gái tôi, tuổi còn nhỏ chưa trải sự đời, nếu có làm gì phật ý các anh thì mong mấy anh lượng thứ. Giờ tôi phải dẫn em ấy về nhà”

“Khách cơ à?”

Hai người đàn ông trẻ này đã nhấp chút rượu, bắt đầu có hơi men trong người. Cũng có lẽ bình thường đã là hai tên phách lối, chúng cười xảo trá, bảo:

“Khách nào vậy em, cũng biết làm mấy chuyện này chứ nhỉ? Người mẫu à, hay là làm gái ở bên ngoài đây em?” Vừa nói vừa cười cực kỳ hạ lưu. Tôi giận đến mức tay cũng bắt đầu run lẩy bẩy, lên tiếng với Chung Song Nhi: “Song Nhi, chúng ta đi” “Đứng lại đó”. Một người đàn ông đến chắn ngang cửa, cười khà khà: “Đã đến rồi thì đừng hòng ra được.” “Đâu, đi thì cũng được thôi”. Một tên khác ném ra một chai Remy Martin cỡ lớn, cất giọng ra lệnh: “Uống sạch chai rượu này, cô có thể đưa người đi”

Vẻ mặt của tôi chắc hẳn đã cứng đờ lại. Tôi đút tay vào túi hòng muốn lén gọi cho Chu Nguyên Hạo, người đàn ông đứng chặn. cửa kia nhanh tay lẹ mắt, lao đế túm lấy cổ tay tôi:

“Sao thế, muốn gọi cứu viện à? Tôi nói cho cô biết, mấy người anh em ngồi ở đây hôm nay, không có ai dễ chọc đâu đấy” Tôi cắn răng, định bụng cáo mượn oai hùm: Thể anh biết bạn trai của tôi là ai không?” Mấy người kia cười khoái trá: “Ai thèm quan tâm thằng đấy là ai, trên cả cái đất Hà Thành này, thì ai mà qua mặt anh Mạnh của tụi này chứ.”

Tôi nhìn theo hướng tay người đàn ông kia chỉ, trông thấy một người đàn ông hẵng còn trẻ ngồi trên bộ sa lông của Italy, cạo đầu định, dáng vẻ thì chẳng biết nói gì. Rặt một dáng vẻ bị rượu chè gái gú đào rỗng cơ thể, trong ngực thì ôm siết lấy hai người phụ nữ vóc dáng bốc lửa, đẫy đà.

Tôi đoán người này hẳn là "anh Mạnh”.

Bên cạnh anh Mạnh còn có một người đàn ông khác đang ngồi, vóc người cực kỳ cao to, chân dài thẳng tắp, chính là không gian quá mờ ảo để có thể nhìn thấy rõ mặt.

Nhưng mà, từ trên người anh ta, tôi ngửi thấy một thứ mùi. Một thứ mùi hôi hám cực kỳ quái dị. Anh Mạnh quan sát tôi từ trên xuống dưới, cười bảo: “Qua đây, hầu anh một ly nào” . "Anh Mạnh vừa ý cô là phúc ba đời của cô đấy, còn không mau qua đấy đi, tính để người khác mời nữa à?” Một tên trai trẻ nào đấy hò hét.

Nhưng tôi vẫn cứ đứng sững ra đấy nhìn người đàn ông vạm vỡ kia. Mùi ấy quá quen thuộc, trước đây tôi đã ngửi được nó từ đầu ấy nhỉ?

Anh Mạnh nhìn sang người đàn ông ngồi bên cạnh, cười:

“Sao thế, hóa ra cô có hứng thú với anh Hoàng của bọn này à? Sao hả, anh Hoàng, anh khoái cô ta chứ? Thích thì em dâng tận tay anh luôn”

"Tôi không ham” Gã đàn ông gọi là anh Hoàng kia đáp. “Nghe thấy chứ? Anh Hoàng chẳng thèm cô đâu” Anh Mạnh chỉ chỉ một tên đàn ông khác, bảo: “Nhanh cái chân đến đây phục vụ anh mày, còn không thì cút sang hầu bọn họ đi” Đột nhiên tôi chợt nhớ lại chuyện mình từng trải qua thưở bé, hít lấy một hơi thật sâu, tôi hỏi: “Anh Hoàng, anh trúng cổ độc phải không?”

Người gọi là anh Hoàng kia đứng phắt dậy, chỉ vài bước đã vọt thẳng đến trước mặt tôi, bắt lấy cánh tay tôi, giọng cực kỳ trầm thấp:

"Cô là ai?” Tôi giật thót cả mình, tốc độ anh ta nhanh như thế, chắc chắn đã rèn luyện thứ gì đó.

Dáng vóc người đàn ông này rất vạm vỡ, bắp thịt trên người cực kỳ cứng rắn, sức lực cũng lớn khiến người. Tôi cảm tưởng như tay mình sắp bị anh ta bóp cho gãy mất thôi.





“Nói mau” Giọng anh ta cực kỳ buốt giá: “Rốt cuộc cô biết cái gì rồi?” Tôi nuốt nước bọt đực” một tiếng, bảo: “Trên người anh có một thứ mùi, ngửi giống như cổ độc vậy”. Người đàn ông nheo mắt, còn anh Mạnh quát lên: “Nói bậy bạ cái gì đấy, mùi gì, sao tôi không ngửi thấy?” Anh Hoàng trầm mặc trong phút chốc: “Cô biết ư?”. Tôi không biết mình nên trả lời như thế nào nữa, nói không ư? Bọn họ chắc chắn sẽ không để cho chúng tôi rời khỏi đây.

Thật ra tôi cũng có biết gì đâu. Chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào Chu Nguyên Hạo thôi. “Tôi thì không biết, nhưng bạn trai tôi thì biết.” Tôi bèn bảo: “Hay tôi mang anh đến gặp anh ấy nhé, sao hả?" Anh Mạnh cả giận quát: “Thằng đó là cái thá gì mà để anh Hoàng phải đến gặp chứ? Nó ở phòng mấy? Tôi cho người lôi nó qua đây” “Khoan đã”. Anh Hoàng giơ tay lên, ngăn gã ta lại: “Tôi sẽ đi gặp anh ta”.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, cứ coi như Chu Nguyên Hạo không lấy cổ độc ra được, thì với bản lĩnh của anh thì ắt cũng đủ để chúng tôi có thể rời khỏi bình an.

Tôi tức anh ách, hối hận khi ấy sao không bảo tên gọi là anh Lý chém đứt luôn tay của Hùng Huy đi cho rồi.

Tôi cầm ba mươi triệu đưa cho Chung Song Nhi, dặn con bé đi cả đêm quay về Nam Giang, dù cho xảy ra chuyện gì cũng đừng bao giờ quay lại. Ở đây đã có tôi rồi.

Chung Song Nhi vốn không muốn lấy tiền của tôi, nhưng học phí cho học kỳ sắp tới lẫn tiền sinh hoạt đều không có, con bé chẳng đặng đừng mới vừa cầm tiền vừa sụt sịt rời đi.

Tôi ngồi lên chiếc Ferrari FF của Cao Thanh Hoàng. Khoảng thời gian này, tần suất tôi ngồi lên vài ba chiếc xe hạng sang chắc cũng nhiều gấp mấy lần cả đời người khác gộp lại rồi.








TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv