Chương 12: Vở kịch hay trong KTV
“Này, vị giáo viên này, tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi.”
Có hai người lay bả vai của tôi, giúp tôi từ trong giấc mơ tỉnh lại, tôi phát hiện xung quanh mình là một vòng người vây kín, hầu như đều là cô giáo của trường, còn có thêm hai vị cảnh sát mặc thường phục nữa.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên tầng, nơi này là phòng tắm tầng bảy, hai người cảnh sát đang mang thi thể của Hứa San từ bên trong ra ngoài.
Không gian ma quỷ đã biến mất rồi. Tôi nói với cảnh sát là tôi đến thăm người bạn học cũ Hứa San nhưng lại thấy thi thể của cô ta nên sợ hãi hôn mê bất tỉnh.
Cảnh sát có hơi không tin vì dù sao một cô giáo vừa mới chết, bây giờ lại chết thêm một người nữa, không những vậy còn chết cùng một nơi, vậy nên ai cũng nổi lên nghi ngờ.
Nhưng trên người của Hứa San lại không có tác động ngoại lực làm bị thương, cô ta chết chính là do nhồi máu cơ tim, cảnh sát cũng không tìm được lý do giữ tôi ở lại nên cho tôi viết lời khai rồi trở về nhà.
Sau khi tôi ra khỏi nhà trọ của các giáo viên nữ thì đâm phải một người đàn bà mặc bộ đồ công sở, trông rất uy nghiêm. Tôi hít một hơi lạnh, không phải người đàn bà này chính là người giáo viên đã đấm đá An Ly ở trong giấc mơ của tôi sao? “Nơi này đã xảy ra chuyện gì vậy?” Người đàn bà nâng cao giọng hỏi. Nhân viên quản lý nhà trọ vội vàng chạy tới: “Hiệu trưởng Vũ, cô không biết sao, lại xảy ra chuyện rồi.” Hiệu trưởng sao?
Trong lòng tôi dâng lên ngọn lửa tức giận, bà ta đã hại chết một nữ sinh vô tội, vậy mà không những không bị ngồi tù lại còn lên làm hiệu trưởng?
Công bằng ở nơi nào? Không trách được An Ly có oán khí lớn như vậy. Lúc này mấy cô giáo bên cạnh vây xem nhỏ giọng thì thầm: “Liên tiếp chết hai người, không lẽ ký túc xá này có thứ gì ám sao? “Nghe nói trước kia phòng tắm ở tầng sáu..” .
Hiệu trưởng Vũ chợt thay đổi sắc mặt, trầm mặt mắng: “Nói bậy bạ gì đó, các cô đều là nhà giáo nhân dân lại đi tung tin đồn với vẩn! Nếu để cho tôi tiếp tục nghe được những lời bóng gió như vậy thì cuốn chăn đệm biến đi ngay lập tức cho tôi!”
Tôi không muốn nhìn bà ta ở đây tỏ ra cao ngạo nữa nên xoay người rời đi, ai biết được tôi không gây phiền phức cho bà ta thì bà ta ngược lại muốn tìm tôi gây phiền toái.
“Đứng lại!” Hiệu trưởng Vũ lớn tiếng nói: “Cô gái phía trước, nói cô đó”. Tôi liếc mắt xoay đầu lại: “Hiệu trưởng Vũ, có chuyện gì sao?” “Cô là ai? Tại sao tôi chưa từng thấy có bao giờ?" Bà ta cau mày hỏi.
Quản lý vội vàng chạy tới nói nhỏ bên tai bà ta mấy câu, trong đáy mắt bà ta lóe lên ánh sáng, sau khi nhìn sang tôi thì lại đầy khinh thường, xem ra đã coi cô thành kẻ đầu đường xó chợ rồi.
“Nơi này là nhà trọ nữ sinh, không phải là nơi con mèo hay con chó đều có thể đi vào” Cô ta nghiêm nghị mắng quản lý: “Quản lý chỗ này sơ hở như vậy, sau này nếu có người bên ngoài muốn vào thì phải được sự đồng ý của tôi, nghiêm túc báo danh, biết chưa?”
Tôi mang một bụng lửa giận đi ra, sau khi lên xe thì rốt cuộc giọng nói của Chu Nguyên Hạo mới vang lên: “Trở lại rồi sao?” Tôi giận dữ hét lên: “Anh đi chết ở nơi nào vậy? Anh có biết thiếu chút nữa tôi đã chết ở bên trong rồi không?” Chu Nguyên Hạo ngồi ở ghế cạnh tài xế, lẳng lặng nghe tôi mắng xong, sau đó bình tĩnh nói: “Trút hết giận xong rồi chứ?”
Tôi quay đầu lại, đôi mắt có chút đỏ lên: “Tôi có tư cách gì mà trách anh? Anh cũng không phải là người của tôi, dựa vào cái gì mà phải bảo vệ tối cơ chứ?”
Anh thở dài, ôm chặt lấy tôi, tôi muốn giãy ra nhưng không được vì anh ôm quá chặt. “Cút đi.” Tôi mắng.
“Em phải học cách bảo vệ chính bản thân mình” Giọng anh vang bên tai tôi: “Nếu như tôi ở bên cạnh em thì không ai có thể làm tổn thương em được, nhưng không phải lúc nào tôi cũng có thể ở bên cạnh em được”
Trong lòng tôi hồi hộp: “Anh phải đi sao?” Anh cười gian manh: “Sao vậy? Không bỏ được anh sao?" Tôi chỉ mong anh đi nhanh một chút. “Cút ngay, phải đi thì đi nhanh lên, đừng có quấn lấy tôi” Tôi ỷ vào việc đang tức giận mà phất tay nói. Nhưng làm sao khi nói ra câu này lại thấy có chút nũng nịu nhỉ?
Hình như anh rất hài lòng với câu trả lời của tôi, lấy ngón tay quấn vào tóc tôi nói: “Tôi cũng biết em không bỏ được tôi, nhưng mà tôi có chuyện cần phải giải quyết.”
Anh cũng không nói rõ ràng, mặc dù Chu Nguyên Hạo là một con ma nhưng trên người anh có vô số bí mật, tôi cũng rất biết điều không truy hỏi.
Biết càng ít thì càng an toàn.
Mấy ngày sau, Chu Nguyên Hạo đều quấn lấy tôi cả ngày, ngay cả cửa tiệm cũng không cho phép tôi mở, cả ngày đều dây dưa quấn lấy nhau ở trên giường.
Hơn nữa tôi phát hiện sau khi cùng anh dây dưa thì tinh thần tôi càng ngày càng tốt, sắc mặt đỏ thắm, da thịt trắng nõn, gương mặt cũng trông ưa nhìn hơn, ngày cả ăn cơm cũng có thể ăn nhiều hơn hai bát.
Có lúc tôi hoài nghi rốt cuộc Chu Nguyên Hạo là ma hay là thuốc bổ thận tráng dương đây? Thậm chí tôi còn bắt đầu nghi ngờ anh có thật sự là ma hay không.
Chu Nguyên Hạo rất thích ăn thức ăn tối làm, mỗi lần tôi nấu cơm đều làm hai phần, một phần đặc biệt chuẩn bị cho anh, sau đó mang lên bàn cắm ba cây hương, đợi anh hít xong mới bắt đầu ăn cơm.
Anh ăn cơm chỉ là ngửi mùi vị, bởi vì ma không thể ăn thức ăn, không thể cảm nhận được mùi vị của món ăn, thứ hai là rất dễ bị đau bụng.
Hôm nay ăn cơm xong, tôi rửa bát ở trong bếp, bỗng nhiên Chu Nguyên Hạo từ sau lưng ôm lấy tôi, tôi nghĩ là anh lại muốn cái kia nên bất mãn nhéo anh một cái, nói: “Đi đi, buổi chiều không phải làm rồi sao? Bây giờ lại muốn? Có phiền hay không vậy?”
Anh khẽ mỉm cười, tay không đàng hoàng đặt ở ngang hông của tôi: “Khương Lăng, em thật xấu xa quá đó nha, tôi cũng không nói muốn làm cái đó, là em nghĩ sai về tôi đó”
Tôi thật sự muốn đem cái bát này đập vào khuôn mặt thiểu đòn của anh, nhưng tất nhiên là tôi lại không có can đảm ấy. “Vậy anh muốn tôi làm gì?” “Có muốn trả thù hay không?” Anh bỗng nhiên cười gian. “Trả thù cái gì?” Tôi không hiểu. “Em quên người đàn bà họ Vũ kia rồi sao?” Hiệu trưởng Vũ? Tôi lập tức hứng thú, anh tỏ vẻ thần bí vỗ lưng tôi: “Đi thay quần áo đi, chúng ta ra ngoài xem kịch vui” Chu Nguyên Hạo bảo đã chuẩn bị trước quần áo cho tôi rồi, tôi vào phòng ngủ nhìn qua, khuôn mặt lập tức muốn sụp đổ. Quần áo này có thể mặc sao?
Đây là một cái váy đầm màu đỏ rượu, chỉ có một lớp vải mỏng sát người, còn trễ ngực, lộ lưng và bắp đùi, tôi lớn như vậy rồi nhưng chưa bao giờ dám mặc qua kiểu váy hấp dẫn như thế này.
Tôi vội vàng đi đến cạnh cửa, từ trong khe cửa nhìn ra ngoài phát hiện hiệu trưởng Vũ bị mấy người đàn bà ăn mặc lộng lẫy vẫy quanh đi vào phòng bao số ba.
“Đến đây” Chu Nguyên Hạo nói. Tôi quay đầu, thấy trong tay anh đang cầm iPad chiếu hình ảnh trong phòng bao số ba. "Anh đặt máy theo dõi ở phòng bao số ba rồi sao?” Tôi hỏi: “Nghe nói nơi này an ninh rất nghiêm ngặt, sao anh lại trang bị được
vậy?”
Anh thần bí cười: “Nơi này an ninh nghiêm túc ư? Do em chưa thấy rõ cái nghiêm túc của họ mà thôi. Đừng nói nữa, tập trung xem cuộc vui đi.”