Tang Noãn vừa nhận được tin Tang Diên xảy ra chuyện liền bỏ mọi công việc đi đến bệnh viện xem xét tình hình. Hoắc Thiên muốn đưa cô đi nhưng mà Tang Noãn từ chối, bởi cô chưa đủ tâm lý và mặt chưa đủ dày để kể cho anh trai mình về việc tái hôn lại. Vì cô sợ bị mất mặt do trước đây còn mạnh miệng nói với Tang Diên rằng mình nếu tái hôn thì mình chó. Bây giờ cũng chắc không sớm hay muộn thì phải sủa gâu gâu rồi. Hu hu.
Trên đường đi tới bệnh viện, trước khi đến đó Tang Noãn tạt ngang vào siêu thị mua ít đồ dùng cùng với ít cháo cho ông anh trai mình rồi mới tới đó. Sau khi lượn vài vòng mua một đống đồ cất đầy xe, Tang Noãn mới hài lòng bước ra siêu thị mà không biết rằng khi đến bệnh viện ai là người giúp bà cô này vác đống đồ này nữa.
Không biết số bà cô già này có ơn trên độ trì hay không mà số Tang Noãn cô cực kỳ may mắn. Khi vừa xuống xe không biết thế nào gặp Lục Tần cùng vừa đổ xe đến đây. Thế là đống đồ trong xe của mình, Tang Noãn liền giao cho Lục Tần mang lên.
Sau một hồi hỏi số phòng bệnh của Tang Diên, Tang Noãn được y tá dẫn đi đến phòng vip số hai của tầng ba dãy B khu 1 của bệnh viện. Nhớ cái chỗ này thôi cái não cũng đình trệ toàn tập rồi. Không biết cái bệnh viện làm ăn phát đạt kiểu gì mà lại lớn vậy, gặp người nào không biết chữ thì chắc bị lạc trong cái bệnh viện lớn này.
Cuối cùng Tang Noãn cùng với Lục Tần đã tới nơi dưới sự giúp đỡ của cô y tá. Tang Noãn khẽ gật đầu coi như cảm ơn cô y tá, nhìn bóng dáng của cô y tá bước đi thì cả hai người đều xoay người bước vào bên trong.
Cánh cửa căn phòng chầm chậm mở ra, bên trong tối đen như mực, gần khung rèm cửa sổ thì có lờ mờ vài tia nắng hắt lọt qua những khoảng nhỏ hẹp ở rèm cửa. Tang Noãn cô bước vào đầu tiên thì thấy căn phòng như cái phòng đẻ này. Thì việc mà làm trước tiên là đi kéo rèm cửa sổ cái đã rồi tính sau.
Khung rèm đột ngột kéo lên làm cho ánh sáng bên ngoài đột ngột hắt mạnh vào khiến cho cái người nằm trên giường bệnh khẽ kéo cái chăn phủ lên đều chỉ còn chừa vài chụm tóc dài bên ngoài. Cảm thấy trong phòng bức bách lại còn mùi khử trùng nồng nặc, Tang Noãn dứt khoát mở tung cửa sổ ra để cho khí hương tự nhiên thổi vào. Gió ngoài cửa sổ nhanh chóng lùa vào, đẩy bớt cái mùi sát trùng khó chịu trong phòng này đi.
Sau khi cảm thấy căn phòng đã sáng sủa và vơi đi mùi thuốc sát trùng, Tang Noãn bước tới gần giường bệnh mà Tang Diên đang nằm đó. Tay nhỏ không khách khí mà kéo hẳn cái chăn đang phủ kín đầu của Tang Diên. Trong giấc ngủ say lại bị hành động này của Tang Noãn, Tang Diên bực bội rũa một tiếng.
“Đừng có làm phiền tôi ngủ. Không thôi đừng trách tôi.”
Tang Noãn nghe vậy không khỏi đen mặt dữ dội, tướng người đạp một chân lên thành giường và chân còn lại trụ lại lực để kéo cái chăn ra khỏi người Tang Diên. Cái chăn trắng dày rơi xuống thành công cho việc Tang Diên tức giận mà bật dậy. Định giở thói xấu nhưng chưa nói ra hết thì nhìn thấy Tang Noãn không khỏi sững người.
“Cái đệt mợ, cái đứa điên nào…” không cho lão tử đây ngủ vậy!
Tang Noãn nghe vậy có chút nhướng mày, tay không khách khí cầm ghế xô ầm một tiếng vang rồi ngồi xuống. Cô nhún vai nhàn nhạt trả lời.
“Đứa điên này đây. Rồi sao?”
Xác nhận đối phương là Tang Noãn, Tang Diên có chút ngu người ra đó. Do tiếng động lớn vừa rồi khiến cho anh tỉnh hẳn luôn. Nhìn bộ dạng không được đẹp lắm của Tang Noãn, Tang Diên có chút chột dạ trong lòng. Có điều không mặt dày không làm được việc lớn nên Tang Diên cố tỏ ra vẻ bình tĩnh trước ánh mắt soi mói của Tang Noãn. Nếu anh không cẩn thận một chút thôi thì cũng sẽ xong đời.
Sau một vòng đánh giá xung quanh Tang Diên, Tang Noãn đặt hai tay vòng trước ngực mình nhìn anh trai mình đang nằm trên giường bệnh.
“Anh bị cái giống gì mà đến nỗi phải nhập viện thế hả? Có phải lại nghiên cứu những cái thứ điên khùng rồi lại tiêm chích thử nghiệm trên người nữa phải không?”
Tang Noãn nhờ nội dung nhớ được rằng Tang Diên là một con người thích nghiên cứu ra mấy cái chất xanh xanh, đỏ đỏ rất rợn người. Một khi anh ta thí nghiệm trên vật thử thành công thì cũng muố cảm nhận về thứ đó đôi chút nên cũng sẵn tay tiêm cho mình một mũi. Đúng là điên mà.
Tang Diên có chút chột dạ dữ dội không trả lời. Tang Noãn thấy Tang Diên im lặng không phản bác liền không muốn nói gì nữa. Cô liền hỏi tình trạng sức khoẻ của Tang Diên thì anh bảo rằng mọi thứ đều bình thường, chỉ do lao lực quá mức nên mới sinh ra mệt mỏi. Chỉ cần nghỉ ngơi, chế độ làm việc ổn định là ổn thôi.
Cả hai người hàn huyên một lúc thì Tang Diên thấy Lục Tần đang đứng đằng sau đó, căn phòng đột ngột không biết vì sao lại lạnh cực độ. Tang Noãn khẽ hắt hơi một tiếng, Tang Diên không nhìn Lục Tần nữa mà đứng dậy nhặt cái chăn vừa rơi xuống trùm cho Tang Noãn.
Nếu như Tang Noãn đột nhiên quay lại đằng sau thì cô sẽ không khỏi giật mình khi nhìn thấy đôi mắt đang ứ đọng một nỗi đau xót chằng chịt, cố giấu diếm nó đi nhưng lại khếch tán nó lan rộng ra. Dường như sự kiện ngày đó khiến cho hai người bọn họ đã có gì đó không ổn cho lắm.
Chuyện Tang Diên nằm bệnh viện nếu không phải nhờ Tang Noãn nói thì Lục Tần anh cũng không biết là Tang Diên nằm viện. Anh biết rằng nếu bản thân đi một mình vào thì Tang Diên không khách khí mà đuổi mình ra ngoài. Bởi vì thế anh đến trước cổng bệnh viện rất sớm, chỉ cần thấy xe của Tang Noãn tới thì anh liền đi theo vào. Coi như vô tình gặp phải nhau.
Tang Noãn cảm thấy có gì đỏ không đúng ở đây, cô quay người lại kêu Lục Tần vẫn đang ôm đống đồ trên tay mà đứng sau đó. Lục Tần nghe vậy, liền đem tới mà không quên nói.
“Đồ của cô tôi đã mang lên đủ. Xem Tang Thiếu không có chuyện gì thôi tôi cũng đi đến công ty trước đây. Chúc Tang Thiếu ngài màu khoẻ lại.”
Lục Tần cố tình nói ra như vậy, để cho Tang Diên không nổi chứng mà vứt đồ. Lục Tần anh biết rằng chỉ như vậy Tang Diên mới giữ lại đống đồ đó. Tuy cách này rất hèn mọn nhưng mà vẫn thế còn hơn.
Xoay bóng người tổn thương bước đi, Lục Tần dần khuất dần đi. Tang Noãn đột nhiên khẽ nhíu mày nhìn bóng lưng của Lục Tần. Không phải lúc nãy tốt sao?