Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ Phụ

Chương 74: Màu khôi xám.



Tiếng bốp vang thâm thúy lên, tưởng chừng cú đánh này khiến cho Lục Tần không càn rỡ mà tránh ra. Tang Diên không ngờ rằng Lục Tần lại càng điên cuồng hôn, Lục Tần nhanh chóng kéo người Tang Diên xuống đè anh dưới mặt đất vang lạo xạo tiếng thực bì. Một trận điên cuồng triền miên lấy, đôi môi của Lục Tần phủ lộng lên môi của Tang Diên khiến cho Tang Diên có chút điên người mà giãy giụa tránh thoát.

Có điều sức lực của Tang Diên mạnh đến đâu cũng thua Lục Tần cả. Hằng ngày Tang Diên đều quanh năm suốt tháng trong phòng nghiên cứu thì làm sao bằng người đàn ông thường xuyên đi làm nhiệm vụ nguy hiểm được chứ. Hai tay thô lớn với hơi thở nặng nề dồn dập khoá chặt người thân dưới đang trốn tránh thoát ra, đôi chân ở dưới không nhàn rỗi đè chặt lên hai bắp đùi đang có ý định ngộ thương anh bạn của mình.

Mạch máu cả hai đã căng tràn lên, hơi thở hòa lẫn của nhau hô hấp dồn dập không theo quy luật nào cả. Nhân lúc Lục Tần còn đê mê trong cảm xúc, Tang Diên bật người dậy cụng mạnh vào đầu của Lục Tần rồi nhân cơ hội Lục Tần đang ôm đầu thì nhanh chóng thoát khỏi.

Tang Diên đứng dậy liền bảo toàn khoảng cách với Lục Tần, trong lòng anh lúc này cực kỳ bấn loạn do cách hành xử khốn khiếp này của Lục Tần.

"Cậu làm cái quái gì vậy hả, Lục Tần?"

Lục Tần biết rằng hành động này của mình đã khiến cho Tang Diên dáy lên sự đề phòng. Ánh mắt tràn đầy phẫn hận đang nhìn lấy anh khiến cho Lục Tần lòng có chút ê ẩm. Nhưng có điều Lục Tần anh không muốn giữ trong lòng cái chuyện này nữa, tuy rằng biết là nói ra chuyện này khiến cho Tang Diên sẽ không bao giờ coi anh là người thân cận nữa rồi. Mà thôi, đau ngắn còn hơn đau dài vậy đi.

"Tôi làm vậy cậu còn giả ngu không biết lấy sao? Có cần tôi tái diễn lại hành động đó để cậu dễ nhận ra không."

Tang Diên nghe vậy, bất giác lùi về sau vài bước chân. Lòng của anh lúc này rất cồn cào bấn loạn cả lên.

" Nhận ra cái khỉ gì chứ! Cậu đã bệnh lắm rồi đó."

Nhìn thấy bộ dạng của Tang Diên càng ngày càng xa mình, Lục Tần gắng gượng nỗi tan nát trong lòng mình đứng dậy. Anh liền chạy tới cầm chỉ chặt lấy hai tay của Tang Diên mà rống giận.

" Đúng tôi đã bệnh. Còn bệnh nặng là đằng khác nữa. Vì bệnh mà tôi đã chôn giấu tình cảm biến thái trong mắt cậu suốt mươi lăm năm qua. Vì yêu cậu mà tôi đã rời khỏi tổ chức của mình để củng cậu kề vai sát cánh. Tất cả điều đó là do tôi bệnh mà ra cả."



Nghe xong, Tang Diên mắt thẫn thờ nhìn lấy Lục Tần đang phát tiết ra mọi tâm tư kín đáo của mình. Tang Diên không ngờ được rằng chuyện này đã đi quá xa, đã vượt qua giới hạn ban đầu. Tình bạn, tình thân giữa hai người bọn họ Tang Diên anh có thể chấp nhận được. Còn tình yêu là không bao giờ được xảy ra. Bản thân anh không thể chấp nhận được tình yêu giữa hai người đàn ông với nhau. Đó là điều trái luân lý và bệnh hoạn. Nếu người trước mặt mình là Lục Tần thì viên kẹo đồng nóng bỏng đã nhanh chóng xuyên qua thái dương của hắn ta rồi.

Tang Diên không muốn bản thân và Lục Tần đi quá xa, không muốn Lục Tần đã đi sai đường còn cố chấp bước tới. Anh khẽ gạt lấy hai tay đang cằm chặt mình, giọng điệu nhàn nhạt như vô hại nhưng mà chúng chả khác gì là những nhát dao đang đâm xuyên vào trái tim đang tan nát của Lục Tần vậy.

"Lục Tần, tôi thừa nhận rằng hai chúng ta đã thân thiết như tình thân. Nhưng không phải vì thế cậu quên đi bản thân của cậu ban đầu của mình là gì. Cậu chỉ có thể trong ngưỡng giữa thuộc hạ và tình thân. Tôi không cho phép cậu bước quá phận sự của cậu."

Nghe lời nói này, tim của Lục Tần như chết lạnh. Trời đêm trong lành đột nhiên đổ ào ào tiếng sấm sét, từng hạt mưa nặng trĩu rơi xuống. Những hạt này không chút khách khí nào mà đánh thẳng vào hai người, da mặt có chút đau xót. Nhưng mà Lục Tần không thấy đau chút nào bởi vì lòng anh lúc này đã đau không biết là gì rồi.

Tròng mắt đã tràn tơ máu lại do nước mưa xối xả vào khiến cho càng trở nên đỏ ngầu đi, hòa vào tiếng mưa rơi nặng hạt, tiếng sấm sét rền vang không dứt là tiếng nói khàn khàn của Lục Tần.

"Ha, thuộc hạ? Đúng vậy, tôi quên mất bản thân mình chỉ là một tên người hầu bần hèn dựa vào Tang thiếu đây mà cố sống thoi thóp suốt mươi lăm năm qua. Là một tên người hầu không hơn không kém."

Nghe tiếng rì rầm dưới làn mưa, Tang Diên không biết vì sao nhìn thấy bộ dạng này của Lục Tần trái tim anh lại nhói đau đến thế. Nhưng, bản thân anh không chấp nhận cái thứ tình cảm màu khôi xám này,không thể chấp nhận một sự thật điên loạn là tình yêu giữa hai nam nhân. Trong lòng anh không được vấy bẩn, bởi vì như thế sẽ vấy bẩn đến sự chấp niệm cuồng dã bấy lâu nay của mình.

Tang Noãn là một, chỉ duy nhất là tình yêu của anh.

Hạnh phúc là tấm chăn mỏng, người này ấm thì người kia sẽ lạnh. Nó như thể gần ngay trước mắt nhưng thực tế nó xa vời, xa tận chân trời không có điểm kết thúc. Nó như là một thứ hão huyền cho những người sống chai lì với sự lạnh nhạt, sự lãng quên không còn tồn tại. Nó là thứ xa xỉ cho những kẻ thiếu thốn tình cảm như những vùng sa mạc hạn hán chờ những cơn mưa đổ xuống, chỉ cần vài hạt thôi cũng được. Và chúng là một viển vông, một thứ phải đánh đổi nhiều thứ.

Và tình cảm của Lục Tần, đối với Tang Diên không khác gì là thứ tình cảm bệnh hoạn. Viển vông, tầm thường, cố chấp điên cuồng thế mà lại nhận cái kết đắng lòng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv