Thấy tình trạng của Tang Noãn tạm ổn, Hoắc Thiên vội vàng trở lại phòng phẫu thuật kia. Khi nhìn thấy đèn phẫu thuật đã tắt, anh đoán rằng bên trong đã xong.
Quả như vậy, chưa đầy vài phút cánh cửa phòng phẫu thuật được mở ra. Mấy bác sĩ phẫu thuật mặc nguyên bộ đồ phẫu thuật ra trước, Hoắc Thiên đang ngóng thì thấy một chiếc giường được đẩy ra. Có một người được phủ tấm vải trắng ở trên.
Tim của Hoắc Thiên lúc này có chút lạc đi vài nhịp đi, không ngờ kết quả xấu đã xảy ra như thế. Nhưng mà bản thân anh cố chấn chỉnh lại tinh thần của mình.
Một vị bác sĩ thấy anh không ngừng nhìn chằm chằm vào bệnh nhân vừa được đẩy ra ngoài, ông ta vội vàng đi tới chỗ Hoắc Thiên.
“Cho hỏi anh có phải là người nhà của bệnh nhân tên là Lâm Việt Bân không?”
“Đúng vậy.”
Hoắc Thiên trả lời dứt khoát, không nghĩ ngợi gì. Ông bác sĩ nhanh chóng một mẫu đơn.
Bệnh viện trực thuộc trung ương thành phố A. Mẫu BYT/BT 201x. Số: 2xx4xx.
Quyển số:xx3xx.
Giấy báo tử.
Cơ sở khám, chữa bệnh:Bệnh viện trực thuộc trung ương thành phố A.
…lược bỏ một số thông tin.
Xin thông báo như sau:
Người tử vong: Lâm Việt Bân. Sinh ngày: 2x/1x/19xx.
…lược bỏ một số thông tin.
Đã tử vong vào lúc 13 giờ, ngày 2x/0x/201x.
Nguyên nhân tử vong: Tim bị tổn thương nặng, động mạch vành bị đứt dẫn đến mất máu nghiêm trọng. Tình trạng như trên không thể nào khắc phục được.
Giám đốc bệnh viện.
Đã ký.
Đọc xong tờ giấy này, hai tay của Hoắc Thiên có chút run rẩy đi. Tuy bản thân anh đã đối mặt sinh tử rất nhiều lần nhưng mà đối phương khiến mình mang ơn nặng đến thế. Bản thân anh biết rằng ơn nghĩa này không chỉ riêng bản thân Tang Noãn, mà cảm ơn chân thành đến Lâm Việt Bân. Nhờ anh ta, nếu không thì.
Hoắc Thiên nhanh chóng ký giấy xác nhận, xác của Lâm Việt Bân được chuyển tạm vào nhà xác bệnh viện. Anh đợi làm một số chuyện rồi mới thông báo về người nhà của anh ta.
Móc điện thoại mình ra, Hoắc Thiên nhấn một dòng số quen thuộc. Tiếng bắt máy đầu dây nhanh chóng được kết nối, chưa kịp nghe đối phương lên tiếng thì anh đã nhanh gọn.
“Cậu điều tra thân phận của Lâm Việt Bân cho tôi, càng nhanh càng tốt. Tôi cần gấp nó trong hôm nay.”
Vừa nói chuyện xong, Tiêu Ngọc mang một tập tài liệu nhanh chóng đi tới. Anh ta vội vàng thông báo.
“Anh Thiên, mấy bằng chứng này chúng ta giao cho cảnh sát ngay bây giờ không? Chuyện của lão già Mục Thiệu bề trên nhúng tay vào rồi, chúng ta có nên lật đổ rễ má của lão ta không?”
“Cậu quyết định đi, làm cho sạch sẽ vào. Trong khoảng thời gian này có chuyện gấp mới tìm tôi.”
“Được, tôi đi trước đây.”
Quả là cánh tay đắc lực của Hoắc Thiên, chỉ vỏn vẹn chưa đầy mười phút đã khiến cho dư luận nổi lên từng đợt sóng mạnh mẽ. Chuyện Mục Thiệu bị phanh phui triệt để hoàn toàn, chuyện lão ta được cảnh sát mời đến đồn công an nhanh chóng tràn đầy trên mặt báo.
Đoạn phim được đăng tải nhanh chóng thu hút mọi công chúng, ai nấy đều quan tâm đến tin tức nên chuyện càng ngày càng được phơi bày ra.
Tập đoàn Mục Thị đứng trên bờ vực phá sản do các vụ kiện cáo trốn thuế, tham nhũng và rửa tiền. Thậm chí còn mua chuộc các cơ quan công chức nhà nước để đấu thầu vào các dự án xã hội, dùng vật liệu kém chất lượng để trục lợi riêng, gây ra nhiều thiệt hại cho nhân dân.
Cậu ấm Mục gia Mục Cẩn bị công an truy quyét khi đang bay lắc trong quán bar, có dấu hiệu dùng chất cấm và đang thực hiện quá trình mua dâm tập thể ở đây. Từng hình ảnh trần truồng dâm loạn nhanh chóng lan tràn trên báo mạng.
Phu nhân của Mục Thiệu cũng chẳng phải là hiền lành gì, khi mà nhận ra chồng bà ta bị công an sờ gáy đến liền vơ vét hết tài sản đi trốn ra nước người. Hiện tại đang bị công an phát lệnh truy nã khẩn cấp.
Những kho hàng cấm, tụ điểm mại dâm đều bị cảnh sát truy quét đồng loạt sau vài ngày đó. Cắt đứt mọi đường dây thu lợi của Mục gia. Cùng với những tội trạng gớm ghiếc được phơi bày.
Từ một đế chế Mục gia cắm rễ gần một thế kỷ qua nhanh chóng bị bật rễ đi, hoàn toàn sụp đổ.
Nếu như lão Mục Thiệu biết được kết quả tồi tệ như ngày hôm nay thì đã không làm đến bước đường cùng này.
Chuyện can hệ, dính liếu đến Mục gia đều bị tóm gọn. Bạch Nhược và Diệp Phù không tránh khỏi xử phạt pháp lý hình xự, dù sao mấy ả ta đều đáng bị như vậy mà.
Quan toà ấn định được phiên toà xét xử tập trung Mục Thiệu, Bạch Nhược và Diệp Phù vào nửa tháng sau.
Trở lại hiện tại.
Tang Noãn đứng trong bóng tối bao trùm xung quanh, đôt nhiên cô thấy một bóng dáng trước mặt mình. Thấy đối phương xoay người lại, gương mặt cực kỳ giống mình khiến cô nhíu mày lại hỏi.
“Cô là ai?”
Người trước mặt khẽ nở một nụ cười thê lương, đột nhiên tim của Tang Noãn đập liên hồi từng trận bang bang.
“Cô là tôi, tôi cũng chính là cô.”
“Không lẽ cô là nguyên chủ? Tôi tưởng đây chỉ là xuyên sách?”
Người phụ nữ cười cười lắc đầu, giọng nói nhẹ nhàng như có như không.
“Thật ra nó không đơn thuần một cuốn tiểu thuyết đơn thuần, nó là cuộc đời kiếp trước của tôi. Vì không cam tâm với số phận này nên tôi đã khiến cô xuyên vào đây để thay đổi. Tuy rât bất công đối với cô, nhưng mà tôi không thể nào làm khác được.”
Tang Noãn mờ mịt nghe nguyên chủ này nói chuyện, nhưng mà cô vẫn cố gắng nghe lấy.
“Không bàn chuyện này nữa, nhưng mà chuyện của Tang Diên và Lâm Việt Bân là sao? Theo như trước đó tôi đọc, kết cục không phải như thế này.”
Nguyên chủ đứng dậy, tiến về phía trước Tang Noãn.
“Việc để cô xuyên vào đây khiến cho trật tự vốn có đã bị đảo lộn, đồng nghĩa mọi sự vật đều có linh tính của nó cả. Chuyện của Tang Diên và Lâm Việt Bân là cái giá cho việc xuyên đến đây.”
“Tôi biết Lâm Việt Bân có tình cảm với tôi nhưng mà anh ấy chỉ nhận lại những điều đau khổ do ràng buộc không gian thôi. Thay vì để hứng chịu mọi oan nghiệt không nên có, tôi hi vọng anh ấy luân hồi sang một thế giới khác tốt đẹp hơn.”
“Anh ấy rất tốt đẹp, xứng đáng một cuộc đời an ổn hơn. Nếu không dính líu đến tôi thì có lẽ đã khác.”
Tang Noãn nắm chặt hai tay mình, nói.
“Cô có muốn đến gặp Lâm Việt Bân lần cuối không?”
“Khi đó, nhất định tôi sẽ đến.”
Nguyên chủ thở dài một tiếng nhìn về lỗ đen vô tận xa xăm kia, thì thào từng tiếng.
“Còn chuyện Tang Diên, ban đầu đều do hận thù xa xưa của các gia tộc. Tang Diên trươc kia chỉ là bịch máu dự phòng cho tôi mà thôi. Tôi hi vọng anh ấy thoát khỏi ràng buộc không nên có này.”
“Bịch máu dự phòng?”
“Chuyện này không nên nhắc đến làm gì, cũng chỉ là lời nguyền rủa của gia tộc mà thôi.”
Tang Noãn biết được rằng nguyên chủ không muốn kể toàn bộ mọi chuyện nên cô không muốn mở lời gì thêm.
“Thế còn chuyện giữa cô và Hoắc Thiên thì sao?”
Nguyên chủ sững người một chút, xoắn xuýt một hồi lâu rồi nói.
“Cô biết vì yêu không? Tôi đã ích kỷ việc không có được anh ấy, âm thầm chịu đựng những thương đau về mình. Tuy biết anh ấy không thuộc về tôi nữa. Tôi đã từng ảo tưởng rằng sẽ có một ngày anh ấy sẽ đáp lại tình cảm của tôi. Nhưng mà chỉ vô ích mà thôi.”
“Cô biết không, nhân vật phụ sẽ mãi mãi là nhân vật phụ. Dù nó có tốt đến đâu thì cũng sẽ qua đường không lưu một chút dâu vết trong chính văn. Nó thật đáng thương.”
Vừa dứt lời, đột nhiên cả hai người nghe lên vài tiếng king koong vang vọng, nguyên chủ đứng dậy đẩy Tang Noãn về phía trước và nói.
“Đã đến lúc trở về rồi, hi vọng cô sống được hạnh phúc.”
Khi mà Tang Noãn tỉnh lại thì thấy bên ngoài đã tối đen như mực rồi, cô hốt hoảng muốn ngồi dậy thì đầu đột nhiên ong ong từng đợt, cảm giác choáng vang đổ ập ngay lập tức.
Do đau đớn nên Tang Noãn nghiến răng, đưa tay ôm lấy đầu đang được băng bó cẩn thận.
Hoắc Thiên bên ngoài nghe được tiếng động bên trong truyền ra, vội vàng bước vào.
“Em tỉnh rồi sao? Bác sĩ, nhanh tới đây đi.”
Tang Noãn dưới sự trợ giúp của Hoắc Thiên mà ngồi tựa mình ra đằng sau, giọng có chút khô khốc.
“Anh lấy dùm cho em ly nước.”
Nhận được ly nước từ tay Hoắc Thiên, Tang Noãn chậm rãi nuốt từng ngụm nước. Chất lỏng thanh mát nhanh chóng xoa dịu cảm giác khô rát bên trong cổ họng mình.
Đang uống nửa chừng, Tang Noãn chợt nhận ra điều gì đó. Cô vội vàng đặt ly nước xuống, hỏi.
“Lâm Việt Bân, anh ấy sao rồi?”
Hoắc Thiên nghe vậy, sắc mặt có chút âm trầm xuống hẳn. Tang Noãn mơ hồ đoán được chuyện gì xảy ra nên vội vàng ngồi dậy, mang dép.
Hoắc Thiên thấy Tang Noãn như vậy, anh vội vàng ngăn cản lại.
“Em mới tỉnh dậy, còn yếu. Để cho bác sĩ kiểm tra, sau đó anh sẽ đưa em đi gặp cậu ấy.”
Nghe vậy, Tang Noãn dừng lại động tác của mình. Bác sĩ nhanh chóng bước vào kiểm tra, Hoắc Thiên tạm ra ngoài tránh mặt chốc lát.
Khi vừa bước ra ngoài, điện thoại nhanh chóng rung lên. Hoắc Thiên xoa xoa ấn đường mệt mỏi, đứng tựa người hành lang nhấn nút trả lời.
“Alo, có chuyện gì sao?”
“Thưa ngài, đã có kết quả điều tra. Lâm Việt Bân hiện tại chỉ còn một mình, người thân của anh ta đều mất do một trận tai nạn máy bay cách đây vài tháng. Có một người cô mất khả năng lao động, đang được điều trị trong bệnh viện tâm thần.”
“Được rồi. Anh nghỉ ngơi đi.”
“Vâng, thưa ngài.”
Bác sĩ kiểm tra nhanh chóng bước ra ngoài, Hoắc Thiên thấy cánh cửa được mở ra thì vội vàng đứng dậy.
“Sao rồi, cô ấy sao rồi?”
“Tình trạng của bệnh nhân đang ổn định, chỉ cần chú ý tâm trạng của bệnh nhân. Tôi thấy cô ấy có dấu hiệu của trầm cảm.”
“Cảm ơn bác sĩ đã nhắc nhở.”
Hoắc Thiên nhanh chóng bước vào thì thấy Tang Noãn mang dép đi ra ngoài, anh biết rằng không thể ngăn cản được cô nên thoả hiệp nói.
“Em phải bình tĩnh, nếu không anh sẽ không mang em đến gặp anh ta.”
“Được rồi, chúng ta đi thôi.”