“Lâm Việt Bẩn.”
Thân thể cao lớn như cây tùng dương mạnh mẽ thế kia, sau một trấn gió bão đã đổ rạp xuống ngay lập tức. Theo bản năng, Tang Noãn vội vàng đỡ lấy Lâm Việt Bân.
Không kiềm chế được cảm xúc của bản thân mình, Tang Noãn gấp gáp la hét. Thanh âm khàn đặc rõ ra, không rõ ràng từ ngữ chút nào.
“Nhanh, nhanh lên. Nhanh gọi điện cấp cứu cho tôi.”
Không hiểu vì lý do gì mà đứng trước sinh tử một người, nước mắt nóng hổi bất giác lại tuôn ra. Từng tiếng nức nghẹn vang lên khiến cho mọi người không khỏi chua xót.
Lâm Việt Bân suy yếu nằm trong vòng tay của Tang Noãn, ánh mắt nhu hoà sáng trong tự thuở nào lại càng trở nên mờ nhạt xa xăm. Sinh mệnh rắn rỏi cũng đành khuất phục trước số mệnh mà dần dần tan biến.
Một bàn tay to lớn đưa lên lau những giọt nước mắt nóng hổi đang lặng lẽ rơi xuống của Tang Noãn, nụ cười nhợt nhạt nhìn rất khó coi.
“Đừng khóc, em khóc xấu lắm biết không. Anh xin lỗi những chuyện xảy ra vừa qua, nhưng mà anh biết rằng bây giờ không có ý nghĩa gì nữa.”
Từng tiếng thì thào nhẹ bâng từ từ nói ra, Tang Noãn an ổn ngồi bên cạnh nghe lấy. Mọi chuyện mà Lâm Việt Bân làm vừa qua rất khiến người ta hận lấy nhưng mà đó là người không biết. Bản thân Tang Noãn biết rằng mọi chuyện đều làm vì “Tang Noãn” cả.
Những giọt nước mắt rơi xuống này không biết do lòng thương xót của bản thân chính mình hay là của nguyên chủ nữa. Cảm giác uất nghẹn trong lòng cực kỳ khó chịu đang không ngừng xâm nhập thần trí của bản thân mình ngay lúc này.
Hoắc Thiên đứng gần đó, ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn cảnh tượng trước mắt mình. Không ngờ tình cảm của Lâm Việt Bân dành cho Tang Noãn lại sâu đậm đến như thế. Bản thân là người đàn ông, Hoắc Thiên cảm giác có chút ê chề ra nhưng mà cũng cảm ơn Lâm Việt Bân rất nhiều.
Nếu như không có Lâm Việt Bân thì Tang Noãn đã xảy ra chuyện mất. Tuy cảm giác đi mang ơn không được vui vẻ cho lắm.
Bạch Nhược hai tay đỏ ngầu là máu, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt mà không ngừng phát điên lên. Ả ta đưa bàn tay gớm ghiếc tràn mùi tanh nồng lên vò lấy mái tóc, chất lỏng màu đỏ sệt hoà lẫn với mồ hôi chảy ròng xuống nhuốm đỏ cả gương mặt độc ác này. Tiếng cười thâm thuý man rợn được vang, cô ả không ngừng chỉ về phía Tang Noãn.
“Ha ha ha, hắn ta chết rồi. Hắn ta chết thật rồi. Đều tại mày mà hắn ta chết, đều là do con tiện nhân nhà mày. Ha ha ha, Tang Noãn. Tao đã nói mày rồi, mày sẽ sống không được yên thân đâu.”
Đám thủ hạ nhanh chóng đưa Bạch Nhược đang lên cơn điên loạn đi trước cùng với đám lão cổ đông đó đến đồn cảnh sát. Sau một hồi thì chiếc xe cấp cứu cũng được đưa đến.
Nhân viên cấp cứu vội vang mang Lâm Việt Bân đưa lên khiêng cáng, Tang Noãn theo đó cũng đi theo vào thẳng sau xe cấp cứu. Hoắc Thiên không đi cùng với bọn họ với chuyến xe này, liền chạy nhanh vào gara để lấy xe mình đi.
Lâm Việt Bân vì mất máu quá nhiều, miệng vết thương lại gần ngực trái nên máu chảy không ngừng mà giọt xuống nền đất. Theo từng động tác thì máu đỏ lại rỉ ra.
Cảm giác mơ hồ lại xuất hiện trước mặt mình, Lâm Việt Bân cảm giác thần trí mình cực kỳ nhẹ nhàng nhưng mà thân thể đang không ngừng nặng trĩu đi. Bất giác anh ta nhớ lại vài chuyện trước kia.
Cũng đã lâu lắm rồi.
“Lâm học trưởng, anh làm bài này sao thế?”
“Lâm học trưởng, anh có muốn ăn không? Em mua cho anh một phần rồi đó.”
“Học trưởng, anh có bạn gái chưa? Em chắc chắn là chị ấy là người vô cùng tuyệt vời.”
“Học trưởng, anh đi du học đừng quên em nhé. Em sẽ chờ uốn rượu mừng của hai người đó.”
Từng tiếng mềm mại của thiếu nữ không ngừng văng vẳng bên tai của Lâm Việt Bân lúc này, như một hồi quang phản chiếu anh đã gắng gượng cơn mê man của mình để mở mắt ra nhìn một thứ trân quý của mình.
Có lẽ đây là lần cuối cùng mà anh có thể nhìn thấy nó.
Ánh mắt nặng trĩu mở ra thì thấy bộ dạng lo lắng không ngừng của Tang Noãn, bàn tay mảnh khảnh đang run rẩy nắm chặt lấy anh. Có lẽ đây là thời khắc mà bản thân của Lâm Việt Bân cảm giác mình thật là hạnh phúc, tuy nó chỉ là ngắn ngủi nhất thời.
Cảm khái bản thân mình quá hèn nhát, bỏ lỡ rất điều trân quý trên cuộc đời này.
Nhưng mà, lúc này đây. Anh không thấy hành động vừa nãy của mình là ngu ngốc, anh còn tự khen bản thân mình đã dũng cảm làm việc đó nữa đấy.
Tuy rất tiếc nuối, nhưng mà mọi chuyện nên dừng lại ở đây thôi.
Dứt khoát đi trước, cắt bỏ cái nỗi day dưa không nên có này để người sau an nhàn sống tiếp.
Ý chí sinh tồn đang càng ngày giảm dần rõ rệt, khi mà một nhân viên cấp cứu không ngừng thay đổi sắc mặt đi khi mà nhìn thấy điện tâm đồ không ngừng nhảy loạn xạ, nhịp tim không ngừng co thắt dữ dội đi.
Nhận ra nạn nhân đang gặp nguy hiểm, nhân viên cấp cứu vội vàng thúc giục.
“Tài xế, anh nhanh chạy xe lên đi, bệnh nhân sắp không chịu đựng được nữa rồi. Hộ tá, cô nhanh đến thay bình thở ô xy cho bệnh nhân, anh Lý mau mau hô hấp sốc điện cho bệnh nhân đi.”
Thấy biểu hiện càng ngày càng tệ của Lâm Việt Bân, Tang Noãn nén cơn ê ẩm trong người đứng dậy mà nhường không gian chật hẹp này cho bọn họ. Cô có chút đuối sức mà vịn ở trần xe, một cơn xốc nảy đột ngột khiến cô chúi nhào xuống đất.
Dễ dàng đoán được kết quả là đầu của Tang Noãn đập thẳng vào thành giường bệnh, máu đỏ không ngừng chảy xuống. Kiềm chế cơn đau dữ dội ở đầu Tang Noãn nhẫn nhịn cơn đau của mình mà không muốn làm phiền nhân viên cấp cứu. Thấy tình trạng của Lâm Việt Bân cực kỳ nguy cấp khiến cho Tang Noãn không thể rời mắt được.
Một nhân viên trong quá trình cấp cứu vô tình nhìn thấy tình trạng yếu ớt của Tang Noãn hiện giờ, anh ta vội vàng hỏi.
"Cô có sao không?"
"Tôi không sao, anh cứ làm việc. Tôi ngồi đây được rồi."
Nhân viên cấp cứu gật đầu đã biết, anh ta đưa cho một viên aspirin cho cô và nói.
"Tôi thấy cô có vẻ mệt mỏi, uống tạm viên thuốc này đi."
"Cảm ơn."
Tang Noãn tiếp nhận viên thuốc rồi uống. Nhân viên cấp cứu đang sốc điện cho Lâm Việt Bân thấy nhịp tim của anh đã trở lại mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng sau đó thì nhanh chóng trầm mặc đi.
Máu theo miệng vết thương đang không rỉ ra ngoài, miệng dao quá sâu lại trúng vào chỗ hiểm nên tình trạng hiện giờ không mấy được khả quan.
Khi mà chiếc xe cấp cứu tới thềm cửa phòng cấp cứu thì bác sĩ trực bên trong nhanh chóng bước ra ngoài. Cửa xe nhanh chóng được mở ra, Lâm Việt Bân trong trạng thái hôn mê nằm trên cáng được đưa vào bên trong phòng cấp cứu.
Đèn cấp cứu sáng lên, Tang Noãn bơ phờ gắng gượng đi vào bên trong. Cô mặc bộ đồ dính đầy máu, mệt mỏi ngồi ở dãy ghế bên ngoài hành lang.
Ngồi được chốc lát thì Hoắc Thiên nhanh chóng đến gần.
"Lâm Việt Bân, anh ta sao rồi?"
Tang Noãn xoa xoa ấn đường mệt mỏi, tay vẫn chỉ vào căn phòng đang đóng chặt kia.
"Anh ấy vừa được đưa vào bên trong. Bác sĩ đang tiến hành kiểm tra. "
Hoắc Thiên nhìn vào một chút rồi ngồi bên cạnh Tang Noãn, thấy tình trạng của cô hiện tại thì lòng có chút đau nhói.
Đột nhiên, Hoắc Thiên thấy một chất lỏng màu đỏ tươi không ngừng theo tay của Tang Noãn không ngừng chảy xuống. Anh vội vàng cầm lấy tay đang đè trên đó ra.
"Em bị sao thế hả? Sao mà đầu của em lại chảy máu?."
Tang Noãn lúc này mới nhận ra bàn tay mình lại nhớp nháp đến vậy, mùi tanh của máu nhanh chóng xâm nhập vào khoang mũi. Bản thân cô cứ tưởng mùi tanh thoang thoảng là ở trên áo quần của mình. Ai mà ngờ mình lại bị thương chứ?
Bị thương ở đầu? A, hồi nãy không phải cô bị chúi đầu vào thành giường bệnh sao?
Nhờ Hoắc Thiên nhắc nhở, Tang Noãn mới nhận ra cơn đau buốt ở trên đỉnh đầu mình. Chắc có lẽ là nhân viên cấp cứu kia đưa cho mình viên aspirin nên mới tác dụng chậm như vậy.
Tang Noãn định lên tiếng trả lời Hoắc Thiên thì đột nhiên tầm mắt có chút sa sầm đi, một màu đen u tối nhanh chóng nhấn chìm sự thanh tỉnh của Tang Noãn ngay lúc này.
Hoắc Thiên vội vàng ôm lấy Tang Noãn không ngừng trượt dài xuống, hoảng hốt gọi.
"Bác sĩ, bác sĩ. Xem cô ấy bị làm sao vậy?"
Một bác sĩ trực ở đó thấy Tang Noãn ngất xỉu trên tay Hoắc Thiên, kêu anh một tiếng
"Anh nhanh chóng mang cô ấy vào đây đi."
" Được. "
…
Trong phòng cấp cứu.
Bác sĩ vừa kiểm tra tình hình của Lâm Việt Bân lúc này, không khỏi lắc đầu. Vết thương kia đâm sâu vào tim, cắt động mạch vành hẳn đi. Hiện tại trình độ y tế hiện tại vẫn chưa đủ trình độ để khâu vá lại vết thương ở tim.
Nhịp tim không ngừng tụt nhanh chóng dữ đội, bác sĩ phẫu thuật chính mồ hôi nhễ nhại không ngừng làm công tác cấp cứu tim bằng sốc điện.
Nhưng mà hiệu quả giờ đã trở nên công cốc khi mà miệng vết thương ở tim kia.
Tít…tít…tít…
Nhịp tim rối loạn một hồi lâu cuối cùng cũng mất hẳn đi. Các vị bác sĩ cấp cứu bên trong đều âm trầm, tự an ủi bản thân.
"Chúng ta đã cố gắng hết sức rồi."
…
Bên này.
Tang Noãn được đưa vào phòng cấp cứu cạnh đó, sau khi được kiểm tra thì bác sĩ đã băng bó vết thương đang không ngừng chảy trên đầu của cô. Nhanh chóng tiêm cho Tang Noãn một mũi thuốc an thần, sau đó liền đi ra thông báo.
“Cho hỏi ai là người nhà bệnh nhân Tang Noãn?”
Hoắc Thiên đứng bên ngoài sốt sắng đi lại, nghe thấy tiếng gọi của bác sĩ nên vội vàng đi tới.
“Là tôi, vợ tôi cô ấy sao rồi?”
“Bệnh nhân không sao cả, tôi vừa tiêm cho nạn nhân một liều thuốc an thần nên cô ấy đang ngủ bên trong. Tình trạng tâm trạng của cô ấy hình như rất bất ổn, dễ dàng suy kiệt. Cộng thêm vừa nãy cô ấy va chạm ở đâu đó mà bị chấn động nhẹ ở não, nhân thật may là cú va chạm không gần thuỳ trái của não nên không sao. Anh vào chăm sóc cho bệnh nhân đi.”
“Cảm ơn.”
Hoắc Thiên vội vàng tiến vào bên trong thì thấy cô gái phóng khoáng như một ngọn gió tự do, nhưng giờ lại trắng bệch nằm trên giường lúc này. Đột nhiên anh cảm thấy hối hận khi mà đã kéo một cô gái tốt này vào vũng bùn không đáy này.
Giá như anh không cố chấp để cô tiến vào cuộc đời của mình thì mọi chuyện sẽ không như ngày hôm nay.