Khỏi phải nói rằng hiệu suất của đám thuộc hạ thiên tử cực kỳ nhanh chóng, cộng thêm với động lực đáng sợ kia thì chưa đầy mười phút thì đám thuộc hạ kính cẩn muốn vào thông báo. Tang Diên nghe vậy liền phất tay cho bọn họ đi vào, áp suất lạnh lẽo không ngừng tăng lên một cách đột ngột hẳn đi.
Đám thuộc hạ nhanh chóng đem một tên người hầu cực kỳ nhếch nhác đi vào, trên người hắn ta lúc này đang không ngừng mồ hôi chảy ròng rã. Bị ném mạnh xuống sàn nhà, tên người hầu này cực kỳ đau đớn định thét lên thì thấy khí thế lạnh lùng muốn giết người của Thiên Tử liền im bặt lại. Thấy Tang Diên nhàn nhạt không nói gì cầm ly rượu mà nhìn về phía hắn ta, tên người hầu có chút nhũn người tại chỗ.
“Thưa…thưa… ngài, ngài…cho.. gọi tôi…tôi… có chuyện gì không ạ?”
Chiếc ly thuỷ tinh tao nhã lắc đều trên tay nghe thấy tiếng tên người hầu đột nhiên khựng lại, Tang Diên ánh mắt sắc lạnh mang thâm vị nguy hiểm càng trở nên rõ ràng hơn. Đám thủ hạ cảm giác được cơn buốt người càng trở nên rõ rệt hơn, không khỏi cứng ngắc đứng tại vị trí cố gắng thu lại sự tồn tại của mình ở đây.
Màu đỏ diễm lệ của rượu lúc này cực kỳ giống đôi mắt đục ngầu dã thú đang sắp bị phá vỡ phong ấn muốn thoát ra ngoài của Tang Diên. Đôi mắt hoa đào ngày nào lại chằng chịt tơ máu nguy hiểm, đã vậy mái tóc dài che khuất đôi mắt lại khiến cho Tang Diên càng trở nên bí hiểm hơn. Mái tóc dài chỉ khuất khỏi đôi mắt đang cực kỳ âm u, môi mỏng lạnh vô tình hiện ra rõ ràng.
Tang Diên khẽ rít cười man rợn một tiếng thật dài, không khí trong phòng lại càng giảm nhiệt độ nữa. Động tác vừa tao nhã vừa dứt khoát uống hết ly rượu trên tay mình, sau đó lại vang lên một tiếng ly vỡ cực kỳ chói tai.
Choang.
Tên người hầu thấy cảnh tượng này không khỏi nuốt từng ngụm nước miếng. Hắn ta biết rằng kết cục bản thân mình sẽ giống chiếc ly thuỷ tinh đó, sẽ bị vỡ tan tành. Đại não nãy trống rỗng không hiểu được chuyện gì đang xảy ra thì đột nhiên thanh tỉnh đến lạ thường, cộng thêm chuyện rùm beng nãy giờ khiến cho hắn ta to gan thông suốt một chuyện.
“ Thưa ngài, chuyện của Noãn tiểu thư à không phu nhân thật sự tôi đây không biết điều gì hết. Tôi lúc đó đang tưới cây ở hoa viên thì thấy phu nhân từ sau một đài phun nước đi ra, tâm trạng lúc đó cực kỳ tệ thôi. Tôi lúc đó chỉ nghĩ rằng phu nhân cùng với ngài đang cãi nhau nên không dám suy đoán nữa. Xin ngài tha cho tôi một con đường sống.”
Tên người hầu không ngừng dập đầu cầu xin tha mạng hướng về phía Tang Diên xuống nền nhà lạnh lẽo, hành động quá mạnh và lặp lại nhiều lần khiến cho da đầu nứt toạc ra, máu đỏ không ngừng chảy xuống ròng rã. Mặc cho cơn đau buốt ở trên đầu mình, tên người hầu không ngưng lại động tác của mình. So với việc mất mạng thì chảy chút máu này thì tính là gì chứ?
Tang Diên nghe xong câu trả lời mà không khỏi trầm mặc một lúc lâu, bản thân hắn ta biết rằng tên người hầu này không có gan để nói dối hắn ta. Cảm giác thật phiền khi nghe tiếng cầu xin, Tang Diên phất tay cho đám thủ hạ mình lui xuống. Tên người hầu thấy mình được ân xá, không ngừng rồi rít cảm ơn Tang Diên rồi bị thủ hạ đem ném ra bên ngoài.
…
Ở bên này, một khu nhà vắng.
Hoắc Thiên nhìn tin tức đang tràn ngập trên mặt báo mà không khỏi cười lạnh lùng một tiếng khiến cho Tiêu Ngọc không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Trên mặt tin tức lúc này đang tràn ngập tin tức trốn thuế, tham nhũng của các cổ đông kỳ cựu của tập đoàn HT đang không bị phanh phui.
Từng đợt sóng dư luận không ngừng tấn công vào, thậm chí công an thị trường, công an kinh tế đã bắt tay vào việc điều tra. Điều không khó đoán là tập đoàn HT bị tạm đình chỉ hoạt động để phục vụ công tác điều tra.
Thị trường chứng khoán lại tiếp tục hứng chịu thiệt hại nghiêm trọng, lúc này giá cổ phiếu trên sàn đã bị lũng đoạn đi. Thậm chí nó đang báo giá âm, giảm sâu đến mức lịch sử được tái lập vào nửa thế kỷ trước do khủng hoảng kinh tế thế giới.
Tiêu Ngọc thấy Hoắc Thiên cực kỳ bình thản khi nhìn thấy tin tức, công ty lúc này đang tình trạng nước sôi lửa bỏng mà anh ta lại không lo lắng chút nào. Hoắc Thiên thấy bộ dạng đứng ngồi không yên của Tiêu Ngọc mà không khỏi coi thường một chút, bộ dạng của Tiêu Ngọc lúc này chả khác gì cầm đèn chạy trước ô tô cả mà.
Hoắc Thiên mở lấy một chiếc tệp mà Tang Noãn đã bí mật gửi đằng trước, xem chút mà không khỏi trầm ngâm. Thực ra mọi chuyện trước đây là do bọn họ đã dàn dựng nên một vở kịch, ngay cả bản thân Tiêu Ngọc không biết lấy. Không phải bọn họ không tin tưởng vào Tiêu Ngọc mà là bí mất càng ít người biết thì lại tốt hơn.
Nhìn bộ dạng sầu não của Tiêu Ngọc, Hoắc Thiên lấy một cây viết phóng thẳng vào anh ta. Do mải mê suy nghĩ vẩn vơ nên Tiêu Ngọc không tránh kịp mà để mũi viết đập thẳng vào đầu, phần da thịt kia có chút đau xót nhìn về phía Hoắc Thiên mà không ngừng lên án.
“Anh làm cái quái gì thế hả?”
“Hiện tại giá trị cổ phần trong công ty như thế nào rồi?”
Biết Hoắc Thiên đang nghiêm túc vào làm việc, Tiêu Ngọc thu bộ dáng chán chường của mình mà mở máy tính ra thông báo số liệu cho anh.
“Hiện tại chúng ta đang nắm giữ 30% cổ phần, cộng thêm phần của tôi là 35%. Hiện tại lão Phương đang nắm trong tay 30%, còn lại mấy người kia đều rải rác vài phần trăm trong tay.”
“Tôi biết rồi, anh cho người nhanh chóng thu mua lại cổ phiếu đi.”
“Cái gì?”
Nghe lời của Hoắc Thiên, Tiêu Ngọc cực kỳ ngạc nhiên. Phải biết rằng lúc này giá trị cổ phiếu của công ty đã giảm sút thảm hại, bây giờ tuồn tiền ra mua trả khác gì chờ chết cả. Chưa kể mấy vụ bê bối của mấy tên cổ đông ngu ngốc kia khiến cho công ty lâm vào tình thế lao đao như lúc này.
Hoắc Thiên sao không biết được Tiêu Ngọc đang suy nghĩ chứ, anh cười nhàn nhạt mà thốt ra cực kỳ tàn nhẫn.
“Tự dưng có người giúp tôi diệt trừ đám mối mọt đó, tại sao tôi phải nghĩ ngợi dông dài chứ?”
Tiêu Ngọc nghe vậy có chút hoảng hốt muốn nói ra điều gì đó, anh nhìn sang đôi mắt lạnh lùng sáng quắc thế kia thì biết rằng Hoắc Thiên đang nắm chắc phần thắng về tay mình. Mười năm không phải là ngắn, cũng chẳng là dài nhưng khiến cho một con người hiểu rõ được đối phương. Giống như Tiêu Ngọc và Hoắc Thiên ở tình cảnh này.
…
Trở về bên này, biệt viện Tang Diên.
Khi Tang Noãn bắt đầu mơ hồ tỉnh lại thì cảm thấy phía dưới chân mình truyền lên một cơn đau nhói cực điểm. Trán của cô lúc này đang đượm lấy mồ hôi, đôi mày ngài đột nhiên căng cứng lại. Phải biết rằng phần chân của con người chiếm rất nhiều dây thần kinh nên cơn đau được truyền lên cầu não được nhân lên gấp bội, cực kỳ rõ ràng.
Cơn nhói đau ở dười chân truyền lên khiến đầu óc lúc này có chút tỉnh táo hẳn đi.Tang Noãn từ từ mở mắt ra thì thấy chiếc đèn chùm quen thuộc đập thẳng vào mắt mình. Cô gắng gượng ngồi dậy tựa vào thành giường, đầu óc có chút lâng lâng, chưa đủ tỉnh táo cho lắm. Cơn nhói ở phần gáy mình lại truyền khiến cho cô không khỏi nhíu mày, đưa tay ra đằng sau bóp lấy. Nhắm mắt định thần một chút, không ngừng xoa bóp đằng sau.
Chết tiệt, không ngờ bị tên điên kia đánh ngất. Mà lúc này chắc Hoắc Thiên cũng đã bắt đầu hành động rồi. Việc quan trọng bây giờ là làm sao trốn thoát khỏi nơi khốn khiếp này. Thật may là có người tạo ra cho mình cái cớ để cố gắng làm náo loạn ở đây, Tang Diên không còn sức đâu mà quan tâm đến HT mà hoàn toàn giao mọi chuyện cho lão cáo giá Mục Thiệu kia. Mà khi đó lão ta chả khác gì con mồi mắc bẫy nằm chờ chết cả, Hoắc Thiên lúc này sẽ là một tên thợ săn thật thụ.
Đang suy nghĩ miên man thì đột nhiên nghe thấy một tiếng động nhỏ truyền vào, Tang Noãn bứt khỏi suy nghĩ của mình nhắm mắt lại. Tang Diên bước vào thấy cảnh này thì biết được rằng Tang Noãn đã tỉnh lại, nhanh chóng đóng cửa rồi tiến lại gần về phía trước.
Tang Diên đặt bát cháo trên bàn, ngồi lên một bên giường của Tang Noãn. Hắn ta cẩn thận xốc một bên chăn để cho Tang Noãn cô ngồi dậy tựa vào lưng hắn, hơi thở nóng bỏng không ngừng phả vào vành tai nhạy cảm của cô lúc này.
“Anh biết là em đã tỉnh rồi, nhanh mở mắt ra ăn bữa tối đi. Cả ngày hôm nay em chẳng ăn gì rồi.”
Ban đầu Tang Noãn định nhắm mắt làm ngơ nhưng mà cái tên ác ma này không ngừng đụng chạm quá phận, cô chỉ đành mở mắt ra và chống đỡ bản thân mình ra khỏi người của Tang Noãn.
Tang Diên nào để cho cô hành động tránh thoát chứ, một tay mạnh mẽ giữ chặt cô trong lòng mình. Với sức lực thường ngày thì Tang Noãn có thể miễn cưỡng thoát ra ngoài chứ với bộ dạng suy yếu lúc này thì lực bất tòng tâm mà thôi.
Biết bản thân mình không thoát được, nếu càng kháng cự thì hắn ta càng sinh khí, không có lợi với bản thân nên Tang Noãn làm ngơ như không thấy sự tồn tại của hắn bên cạnh mình. Tang Diên ổn định lại thân thể của Tang Noãn mà ôm chặt lấy, cẩn thận thổi từng ngụm cháo nóng mà đút cho cô.
Nhưng mà Tang Noãn lại quay đầu tránh né đi chỗ khác, ương bướng không chịu để cho Tang Diên đút cho mình. Tang Diên thấy Tang Noãn không được ngoan lắm mà không khỏi sinh khí hẳn đi. Giọng nói rét buốt mang từng cơn tử khí của địa ngục tràn về đột ngột, khiến cho căn phòng giảm đi nhanh chóng.
“Em không ăn?”
Nghe lời đe doạ của Tang Diên, Tang Noãn kìm nén bản thân mình lại để không phát tiết. Vì chuyện lớn trước mắt mình, nên cô chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn bản thân mình lại. Thấy Tang Noãn đang phối hợp nên Tang Diên thu bớt nộ khí của bản thân mình.
Theo từng động tác máy móc để hắn đút từng muỗng cháo vào miệng, tuy cháo được chế biến cực kỳ ngon mắt nhưng mà Tang Noãn lúc này chẳng khác đắng ngắt như uống phải thuốc độc cả. Nhưng mà cô cũng cố gắng phối hợp để nuốt lấy.
Khi muỗng cháo cuối cùng đút cho Tang Noãn, Tang Diên cúi đầu xuống mà hôn lấy khuôn môi nhỏ nhắn của cô. Hắn ta mạnh mẽ mở hàm của Tang Noãn ra mà không ngừng khuấy đảo không ngừng bên trong, tìm lấy chiếc lưỡi đinh lăng mềm mại mà không ngừng cuốn lấy.
Tang Noãn cực lực tránh thoát nhưng không thể nào chống cự lại được sự cuồng dã của Tang Diên, cô phẫn hận cực kỳ mà đưa tay lên đánh một phát lên mặt của hắn ta.
Bốp.
Một cú tát giáng xuống dưới sự sững sờ của Tang Diên, Tang Noãn thấy động tác của hẳn ta có chút khựng lại nên nhanh chóng tránh thoát ra một bên, kéo chăn lại phủ kín đi đầu mình.
Biết Tang Noãn cực kỳ phản cảm nên Tang Diên chỉ cố gắng đè nèn nộ khí vào bên trong.Sự lạnh lẽo thường có trong mắt Tang Diên đã không thấy đâu, thay vào đó là ý cười chua xót mơ hồ, ẩn chứa nỗi khốn cùng và tâm tình không ai hiểu được, đau đớn, thẫn thờ, tự giễu,thương hại hoặc còn những thứ khác.