Đúng như lời ấn định, Tang Diên không hạn chế phạm vi nhảy nhót trong biệt viện nhưng không đồng nghĩa Tang Noãn có thể tuỳ thời hành động khác thường. Thậm chí không chỉ có những cái camera giám sát bằng điện mà còn thêm vài chục cái máy giám sát chạy bằng cơm 24/7 không ngừng chằm chằm nhìn về phía cô. Tang Noãn cực kỳ bực bội phản đối nhưng lại cực kỳ vô hiệu đối với Tang Diên, đành hậm hực đập chén đũa cho bỏ tức. Dù sao đập của nhà người khác cũng không tiếc tiền mình sao lại không đập cho sướng tay mình chứ.
Nhàm chán nằm phơi nắng ở trên ghế, Tang Noãn lúc này đã bị giam lỏng hoàn toàn cắt đứt mọi liên lạc từ bên ngoài do mọi thiết bị đều bị cắt đứt tín hiệu. Với cái đống máy quay giám sát chạy bằng cơm này dù cho cô cái điện thoại đi chăng nữa thì chưa kịp rục rịch gì đã bị báo cáo lên cho cái tên khốn kiếp kia rồi. Mới chỉ có hai ngày bị giam lỏng ở cái nơi khỉ ho cò gáy này khiến cho Tang Noãn muốn mọc mốc ra luôn.
Đi đâu cũng có kẻ bưng người rước, thiếu điều hận không thể làm hộ cô những công việc “phiền muộn” của bản thân, nói ra thì có chút hơi thô thiển nhưng mà thực tế chính là vậy mà. Tang Noãn chán nản nhìn trời ngó đất nhìn đám người kia cực kỳ bận rộn làm việc nhưng bản thân mình thì đang nằm phơi thây ở đây. Nhiều lúc muốn tìm chuyện gì đó giết thời gian thì như rằng động đất cấp độ 9 vậy, chưa kịp nhứng tay là đã bị ngăn cản. Thụ sủng với chế độ nuôi người liệt này chưa được một tiếng đồng hồ khiến cho Tang Noãn chẳng khác gì trái đất sắp bị tận thế vậy.
Biết rằng không thể nào lọt qua đám người này, Tang Noãn không đến nỗi ngu xuẩn bày trò để trốn thoát nơi đây chỉ có thể ở đây tìm cơ hội trốn thoát khả quan. Nếu như Tang Diên dám giam lỏng Tang Noãn dưới mí mắt ở cái đất nước đầy uy lực của chính quyền sở tại thì phải cho rằng anh ta không phải là kẻ ăn chay, dù cho bản thân đang là Thiên Tử của thế giới ngầm đầy máu tanh này.
Lò dò mấy ngày nay Tang Noãn không phát hiện ra Lục Tần khiến cho cô khỏi khó hiểu thay vào đó là luôn thấy một thủ hạ cao lớn tên là Ngạn gì đó không ngừng xuất hiện trong biệt viện này. Không phải trước đây Lục Tần là cánh tay đắc lực của hắn sao? Không lẽ do chuyện hôm đó khiến cho Tang Diên không trọng dụng anh ta?
Mải miên man mà Tang Noãn đã đi hết khu vườn rộng lớn này, chợt sực tỉnh định đi về thì nghe thấy tiếng loáng thoáng nói chuyện của đám thủ hạ. Không biết là do mải mê nói chuyện không phát hiện ra Tang Noãn hay là do cơi Tang Noãn lúc này có biết cũng chả làm việc gì nên hồn nên hai con người này dựa vào thân cây mà hăng say nói chuyện.
“Không biết Thiên Tử tại sao lại cho Hàm đi thực hiện nhiệm vụ đó nữa, dù sao để cho lão cáo già họ Mục kia ăn hại kia làm cũng được mà.”
“Chuyện gì? Tôi vừa ở tổng bộ điều qua nên không rành lắm.”
“À cậu không biết cũng đúng thôi, Thiên Tử đang có ý định sang bằng cái tập đoàn HT cỏn con kia. Hừ không an phận đi làm tổng tài bá đạo của mình đi mà còn động đến nhưng thứ không nên động nữa.”
“Không lẽ liên quan đến phu nhân sao?”
“Đúng vậy, trong tổ chức này ai chẳng biết Tang Noãn tiểu thư là người Thiên Tử nâng hơn nâng trứng thế mà không biết điều mà nẫng tay trên chứ. Cái này chả khác gì động chạm vào điểm tử chứ.”
“Không phải ngày đó Thiên Tử hứa là không đụng chạm vào sao? Dù sao phu nhân nếu biết chuyện thì cũng không yên đâu.”
“Ngu xuẩn, lúc này phu nhân có năng lực thoát ra cái biệt viện này sao? Cậu phải nhớ rằng vì phu nhân mà Thiên Tử không tiếc mọi thủ đoạn để có thể làm nên những chuyện mà tưởng chừng không thể này.”
“Hèn gì dạo này HT hết gặp chuyện rò rỉ thông tin lại đến mấy lão cốt cáng lộ bằng chứng tham nhũng. Như vậy chẳng phải dồn HT vào thế chết sao? Cơ đồ của Hoắc gia sừng sững vài thế kỷ thế kia cũng đã đến lúc ngày tàn rồi. Ha ha ha.”
“Ừ thật tiếc.”
“Mà nói ra thì đừng để cho phu nhân biết, tôi đoán chắc là phu nhân không chịu ngoan ngoãn để yên chuyện này đâu.”
“Chậc, dù không để yên thì làm được gì chứ? Thứ đàn bà não ngắn tóc dài thì chẳng làm nên sự tình gì đầu. Đàn ông chỉ dỗ ngọt vài lời, cho ít đồ trang sức mắc tiền thì cũng ngoan ngoan dang chân ra thôi mà.”
“Tôi khuyên cậu nên chú ý miệng mồm vào, để cho Thiên Tử nghe được thì ngày tàn của cậu cũng sắp đến rồi đấy. Phải biết rằng phu nhân là nghịch lân của ngài ấy.”
“Biết rồi, khổ quá nói mãi đi. Cậu đừng có lải nhải như cái bà thìm Mộc kia nữa.”
“Nếu tôi là Mộc, tôi là người hào phóng cho cậu một viên kẹo đồng ở thái dương.”
“Ha ha ha.”
…
Choang choang choang.
Từng tiếng đỗ vỡ không ngừng vang lên chói tai ở đại sảnh phòng khách, từng món đồ không còn nguyên vẹn mà còn nằm la liệt trên sàn nhà. Những người hầu cận không dám tiến lại gần ngăn cản, chỉ dám đứng xung quanh mà nhìn thôi. Một phần là họ không có quyền hạn trong việc khống chế Tang Noãn, hai là do Thiên Tử đã ra lệnh cho phu nhân tuỳ ý làm xằm bậy trong biệt viện trừ cho việc đòi rời khỏi đây.
Mặt đất ngổn ngang những mảnh sứ vỡ sắc nhọn, đám người hầu cận không khỏi sợ xanh mặt khi mới phát hiện rằng phu nhân bọn họ không hề mang dép. Tang Noãn lúc này cực kỳ điên cuồng không cảm nhận được những vết thương đang chảy máu chói mắt, từng tấc thịt không ngừng bị cắt do mảnh sứ. Lúc này bọn họ chỉ có thể gọi điện thông báo cho Thiên Tử chuyện này nếu không thì cái mạng quèn của bọn họ không còn nữa mất.
Ánh mắt của Tang Noãn lúc này tràn đầy tơ máu, y hết như một con thú tức giận không ngừng phát tiết xung quanh. Chân vẫn không ngừng chảy máu, cô bước tới lấy một chiếc bình gốm có giá trị cực kỳ lớn mà không tiếc thẳng tay ném thẳng chiếc bình xuống, tiếng vỡ giòn tang vang khắp cả căn đại sảnh rộng lớn này.
Cảm thấy bản thân mình chưa đủ, Tang Noãn vớ được một giá treo đèn ở gần sô pha mà không ngừng đập mạnh vào những bức tranh được lồng kính cẩn thận trên tường. Lúc này Tang Diên nhận được thông báo mà không khỏi phát điên lên, hắn ta bỏ cuộc họp băng đảng thường niên mà chạy thẳng về biệt viện thấy cảnh tượng ngổn ngang này không khỏi sinh khí. Đặc biệt là thấy bàn chân trắng nõn không ngừng chảy máu ròng rã khiến cho hắn không nén nổi tức giận mà quát lớn lên.
“A Noãn, em đang làm cái quái gì vậy?”
Tiếng phẫn nộ của Tang Diên không lay động Tang Noãn lúc này, cô máy móc không ngừng đập phá mọi thứ mà mình có thể thấy. Máu đỏ không ngừng nổi bật trên sàn nhà khiến cho Tang Diên không nén nổi tính khí bản thân mà bước tới, chế trụ hành động của Tang Noãn lúc này.
Nhận ra có người đang muốn ngăn cản mình, Tang Noãn lãnh đạm không ngừng cầm lấy cái giá mà hạ xuống thật mạnh, cay nghiệt muốn giết chết sinh mạng trước mặt mình. Tang Diên mặc cho Tang Noãn đánh mình, nhanh chóng tới ôm lấy thân thể nhỏ nhắn này mà thều thào.
“Em đừng như vậy, ngoan để cho anh xem vết thương ở chân.”
Tang Noãn phớt lờ lời nói của Tang Diên mà không ngừng giãy giụa tránh thoát, bản thân cực kỳ ghê tởm cái người đàn ông trước mặt mình. Lúc này Tang Noãn chả khác gì một con thú nhỏ bị thương nhưng không ngừng muốn cắn xé đối phương.
Biết bản thân không kiềm chế nổi Tang Noãn, ánh mắt lãnh đạm của Tang Diên chợt loé lên. Tang Noãn đang cực lực tránh thoát ra thì cảm thấy sau óc mình cảm giác có chút nhói đau, mắt có chút sa sầm mà chìm hẳn vào bóng tối.
Thấy Tang Noãn bị mình đánh ngất trong tay, Tang Diên ánh mắt cực kỳ phức tạp mà bế cô lên lầu mà không quên phân phá cho thủ hạ của mình.
“Nhanh gọi cho bác sĩ đến đây.”
Hầu cận không dám chậm trễ mà ngay lập tức đi mời bác sĩ, nếu không phu nhân của bọn họ có chuyện gì thì họ đừng mong có thể yên thân. Có điều bọn họ không biết rằng có một ánh mắt đầy sát khí vừa loé lên rồi nhanh chóng vụt tắt đi.
Bác sĩ nhanh chóng được xách đến kiểm tra cho Tang Noãn, vừa phải chịu khí thế tra tấn người đằng sau của Tang Diên khiến cho ông ta không dám thở mạnh ra ngoài. Nhanh chóng xử lý vết thương ở chân, ông bác sĩ muốn kiểm tra những chỗ khác nhưng đã bị Tang Diên kêu đeo khăn đen vào khiến cho ông ta không khỏi một tràn hắc tuyến đầy đầu. Che mắt ông ta lại thì khám được cái quỷ gì chứ?
Nhưng với khí thế áp bức này, bác sĩ chỉ có thể ngậm ngùi nuốt từng ngụm nước bọt mà làm theo. Trong quá trình kiểm tra không tránh khỏi đụng chạm một số chỗ, bác sĩ chỉ có thể hành động nhanh chóng nếu không đừng nói trả tiền khám sợ cái mạng già của ông cũng bị bỏ lại ở đây. Gom hết chút can đảm cuối cùng, ông bác sĩ run rẩy kéo khăn che mắt mà thông báo cho Tang Diên.
“Thưa…thưa ngài…i, phu nhân chỉ bị thương nhẹ ở chân và gặp chút căng thẳng. Còn lại hoàn toàn bình thường. Ngài chỉ cần xử lý vết thương cẩn thận và không để cho phu nhân đụng chạm vào nước trong thời gian liền da này.”
Tang Diên nghe vậy liền phất tay cho ông ta lui xuống, ông bác sĩ cảm thấy nhận được ân xá nên nhanh chóng muốn rời đi. Đột nhiên giọng nói sắc lạnh vang lên khiến cho trái tim già cỗi này của ông ta muốn chết nhũn tại chỗ.
“Nếu như cô ấy có chuyện gì thì ông mang cái mạng của ông đến đây.”
“Vâng…vâng.”
Tang Diên ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn gương mặt trắng bệt do mất máu, vẫn đang nhắm măt không an ổn nằm trên giường bệnh. Thi thoảng thấy đôi mày ngài kia lại cau lại khiến cho Tang Diên cảm thấy chua xót. Cẩn thận chỉnh sửa lại chăn cho Tang Noãn, hắn ta nhanh chóng rời khỏi đó. Bây giờ có chuyện cần hắn phải giải quyết.
Cẩn thận đóng cửa phòng lại, Tang Diên trút bỏ đi hoàn toàn sát khí bản thân mình khiến cho đám thủ hạ không ngừng run rẩy. Hắn ta nhanh chóng bước xuống thì thấy đại sảnh nhanh chóng được thu dọn, do bị Tang Noãn đập phá hoàn toàn nên nhìn đại sảnh trở nên có chút trống trải cực kỳ. Mà công nhận hiệu suất đám người này cực kỳ nhanh mà còn không gây ra tiếng ồn nữa.
Mệt mỏi xoa xoa ấn đường ngồi xuống ở sô pha, Tang Diên lạnh lùng ngồi đó thôi cũng khiến cho cái đại sảnh rộng gần trăm mét vuông muốn đông cưng lại. Giọng nói mang rét buốt từ gió ở cực nam trái đất thổi vào khiến cho đám thủ hạ không ngừng chảy ròng mồ hôi.
“Tôi muốn nửa tiếng sau biết toàn bộ chuyện xảy ra. Các người nhanh chóng chuẩn bị đi.”
“Vâng.”
Đám thủ hạ máy móc trả lời một tiếng, nhanh chóng cầu nguyện bản thân không dính dáng vào chuyện dù chỉ là một chút thôi. Không thì bản thân không thoát khỏi chữ tử.