Độc phụ?
Hứa tần ngẩn người, sững sờ hồi lâu vẫn không thể nào bình tĩnh lại được.
Hoàng thượng không cần nghe nàng ta giải thích đã kết luận luôn rằng nàng ta đẩy Ngọc mỹ nhân?
Nàng ta ngơ ngác mà muốn cười ra nước mắt. Trong mắt hoàng thượng, nàng ta là hạng người như vậy sao?
Phong Dục lại không quan tâm đến nàng ta. Hắn nhìn chằm chằm vào phòng sinh, siết chặt nhẫn ngọc khiến ngón tay trắng bệch, hai mày nhíu chặt: “Sao lại không có động tĩnh gì?”
Hắn nhớ rõ ngày Thục phi hạ sinh, tiếng kêu đau đớn thảm thiết không ngớt bên tai.
Bây giờ lại an tĩnh quá đỗi, yến lặng đến mức làm hắn cảm thấy bất an.
Hoàng hậu nói: “Vừa nãy ma ma có nói, để Ngọc tần bớt chút sức lực. Có lẽ là bởi vậy, Hứa tần mới có thể chịu đựng được.”
Nàng ta không có ân oán gì với Ngọc tần, tất nhiên không ngại nói vài lời hay ý tốt.
Cách một cách cửa, A Dư đau đớn mức cả người toát mồ hôi lạnh. Nàng nắm chặt tấm chăn, nghe ma ma nói, hai chân vẫn nhũn ra như trước. Nàng chưa bao giờ thấy đau đến vậy, đau đến mức khiến nàng chỉ muốn ngất đi ngay lập tức.
Đau, rất đau.
Cơn đau như xé rách thân thể khiến nàng muốn khóc. Trong đầu nàng lại không ngừng hồi tưởng về ngày Thục phi sinh, khiến nàng không thể không cắn chặt răng cố gắng giữ sức lực.
Càng đau, nàng lại càng tỉnh táo.
Đáy lòng nàng không thôi hối hận. Câu nói của Hứa tần đối với nàng không đau không ngứa, hà tất phải ganh đua trong lúc tức giận nhất thời?
Dù nàng có bất mãn nhiều đến thế nào vẫn có thể chờ đợi ngày sau rồi tính sổ với Hứa tần.
Nàng vẫn luôn cho rằng bản thân mình tỉnh táo. Kỳ thật từ lúc có thai, dựa vào ân sủng của hoàng thượng dành cho nàng mà ngày càng ngông cuồng hơn.
Nếu đứa nhỏ có việc gì bất trắc, nhất định nàng sẽ không thể tha thứ cho chính mình.
Ngoài điện, Phong Dục nhìn người vội vàng đi tới, nhanh chóng tới đón: “Sao mẫu hậu lại đích thân tới đây?”
Thái hậu lăn Phật châu trong tay, luôn miệng niệm “Phật Tổ phù hộ”, nghe lời Phong Dục nói, bà tức khắc đáp: “Ngọc tần sinh non. Ai gia không yên tâm đợi mãi ở trong cung, còn chẳng bằng qua đây xem tình hình thế nào.”
Trương Nhị cô nương đỡ bên tay phải của bà, mấp máy môi, chần chừ nói:
“Chắc chắn Ngọc tần sẽ bình an vô sự. Hoàng thượng không cần phải lo lắng quá mức.”
Ánh mắt Phong Dục sắc lạnh, không thèm liếc mắt nhìn nàng ta một cái. Từ khi nào đến lượt nàng ta nói chuyện ở đây?
Hắn đỡ thái hậu đến gần, vừa lúc nghe thấy tiếng khóc nức nở truyền đến từ bên trong. Vừa vang lên liền tắt nghẹn! Phong Dục siết chặt nhẫn ngọc trên tay, không kìm lòng hỏi:
“Ngọc tần vào trong được bao nhiêu lâu rồi?”
“Hoàng thượng, người đừng nóng vội. Ngọc tần mới vào chưa đầy một canh giờ. Đây là lần đầu muội ấy mang thai nên sẽ hơi khó khăn, sợ là thời gian sẽ lâu hơn một chút.”
Mặc dù biết hoàng hậu nói đúng, nhưng Phong Dục vẫn bực bội nhíu mày.
Có vết xe đổ của Thục phi, sao hắn có thể không nóng vội đây?
Không biết qua bao lâu, lâu đến mức A Dư cảm thấy tấm chăn dưới người nàng đã bị mồ hôi thấm đẫm ướt nhẹp, lâu đến mức nàng không thể mở mắt ra được nữa. Cuối cùng nghe thấy tiếng ma ma hô lên:
“Mau! Ngọc tần chủ tử, mau dùng sức!”
Bị từng trận đau đớn tra tấn, câu nói này của ma ma làm A Dư hoàn hồn. Nàng nắm chặt chăn gấm, dường như sử dụng gần hết toàn bộ sức lực.
Hạ thân từng chút một bị căng ra. Sắc mặt A Dư đột nhiên biến đổi, trút hết huyết sắc.
Tiếng ma ma kêu gọi cùng tiếng Ngọc tần rên rỉ đau đớn từ trong điện truyền ra càng ngày càng gấp, khiến người ở bên ngoài điện không khỏi lo lắng và đề phòng. Ngay cả thái hậu cũng đứng ngồi không yên, nắm Phật châu đứng dậy, dán chặt mắt vào cánh cửa kia.
Cuối cùng, động tĩnh bên trong cũng dừng lại, theo sau đó là âm thanh khóc nỉ non của trẻ con.
Cả người Phong Dục căng cứng, đẩy thẳng cửa điện ra. Ma ma ôm tã lót đi ra, mặt vui mừng rạng rỡ: “Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng thái hậu, Ngọc tần chủ tử bình an sinh hạ một hoàng tử!”
Bình an sinh hạ hoàng tử.
Phong Dục đột nhiên nhẹ nhàng thở ra, buông nhẹ nhẫn ban chỉ đang nắm chặt. Hắn nhất thời không phân biệt rõ ràng, rốt cuộc là “bình an” hay “hoàng tử” làm cho hắn vui mừng.
Nếu như có một công chúa tựa Ngọc tần kiều diễm, Phong Dục tự cảm thấy cũng không tồi.
Nhưng hắn không thể không thừa nhận, đối với hậu cung, thậm chí là triều đình, ý nghĩa của việc có nhiều hoàng tử và nhiều công chúa hoàn toàn khác nhau.
Hoàng tử được thái hậu bồng lên, Phong Dục không qua xem mà chỉ trầm mặc hỏi một câu:
“Ngọc tần có gì đáng ngại không?”
Ma ma khom lưng: “Bẩm hoàng thượng, Ngọc tần chủ tử không có gì đáng ngại, chỉ là bị ngất vì mất sức.”
Kết quả như vậy đã là rất tốt với người sinh non rồi.
Phong Dục muốn đi về phía phòng sinh, nhưng nhìn sang thái hậu, hắn đột ngột dừng lại, dặn dò: “Nhắc thái y và cung nhân chăm sóc Ngọc tần cẩn thận.”
Nếu như thái hậu không ở đây, chắc chắn hắn sẽ không màng lễ nghi mà trực tiếp vào trong.
Nhưng hiện giờ, bất luận vì sao, hắn đều cảm thấy băn khoăn vì nàng. Nàng vừa mới sinh hoàng tử, hắn không thể không lo lắng cho nàng được.
Ân sủng quá mức có khi lại là con dao hai lưỡi, không chỉ kích thích đến người khác, mà cũng chưa chắc sẽ không làm tổn thương nàng.
Công thần lớn nhất là ai? Điều này không cần phải nói mà ai cũng biết.
Phong Dục nhìn nàng một cái, bất động thanh sắc liền dời tầm mắt đi, mới nói:
“Ngọc tần sinh hạ hoàng tự có công tất nhiên phải được trọng thưởng. Mẫu hậu cảm thấy thế nào?”
Thái hậu nhìn hoàng tự trong tã lót, vẫn chưa ngẩng đầu: “Chuyện này hoàng thượng tự quyết đi.”
Hiện giờ trong hậu cung này, người có tư cách nuôi nấng hoàng tử chỉ có hoàng hậu.
Thiên vị hoàng hậu hoặc hoàng thượng trọng thưởng Ngọc tần, nếu hoàng thượng trực tiếp thăng hai phân vị cho Ngọc tần, thì đứa nhỏ này chắc chắn sẽ do Ngọc tần đích thân nuôi nấng.
Đây không phải là nói Chu Tu Dung không hy vọng Ngọc tần được nuôi nấng hoàng tự, mà là bà không rõ cách làm của hoàng hậu.
Nhiều năm qua hoàng hậu chưa từng có tin mang thai. Ân sủng xưa nay cũng không gọi là nhiều, thế nhưng lại không thấy sốt ruột chút nào cả.
Thái hậu ngắm hoàng tử đủ rồi, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên: “Nếu Ngọc tần và hoàng tử đều bình an, ai gia cũng yên tâm. Hoàng thượng đừng chỉ mải lo chuyện ban thưởng cho Ngọc tần, dù sao chuyện này cũng phải có công đạo.”
Khi bà nói lời này, ánh mắt dừng ở trên người Hứa tần đang gục đầu xuống, tiếp tục:
“Ai gia mệt rồi, ta hồi cung trước đây.”
Bà không muốn nhúng tay vào chuyện hậu cung. Hôm nay bà tới đây cũng chỉ vì hoàng tự. Bà chứng kiến cảnh hậu cung tranh đấu cả đời, cũng từng đấu cả đời, sớm đã cảm thấy chán ngấy rồi.
Lúc này Phong Dục mới nhớ tới Hứa tần. Một lúc sau, mọi người chuyển tới chính điện cung Nhàn Vân.
Hai đùi của Hứa tần tê rần vì quỳ quá lâu, không còn đứng thẳng được nữa. Cung nhân của nàng ta cũng phải quỳ giống vậy qua đây! Chẳng qua bây giờ là thay đổi địa điểm quỳ mà thôi.
Phong Dục không ngồi xuống, chỉ lạnh lùng nhìn nàng ta: “Ngươi còn gì để nói?"
Tầm mắt của hắn đảo qua bên má của Hứa tần. Dấu bàn tay đã mờ dần, nhưng Phong Dục nhớ rõ, khi hắn vừa mới vào trong, nơi ấy vẫn có chút sưng đỏ.
“Thiếp thân không đẩy nàng ta!”
Không đẩy?
Sắc mặt Phong Dục càng lạnh lẽo hơn: “Ngươi không đẩy nàng ấy, vậy là Ngọc tần cố ý lấy hoàng tự trong bụng ra để hãm hại ngươi?”
Hứa tần cắn răng. Nàng ta tất nhiên nhìn ra Ngọc tần vô cùng quý trọng long thai trong bụng. Nàng ta cũng không tin Ngọc tần sẽ làm chuyện như thế.
Bên kia, hoàng hậu cũng nhíu mày, nói thêm: “Các cung nhân đều nói là muội đẩy Ngọc tần, chẳng lẽ là bọn họ nói dối cả sao?”
Không chỉ có người của Ngọc tần nói, thậm chí chính người trong cung Hứa tần cũng nói như vậy, nói họ làm sao có thể tin được chữ “Không đẩy” từ miệng Hứa tần?
Hứa tần có trăm miệng cũng không thể cãi, nàng ta căng thẳng véo lòng bàn tay, hai con ngươi mắt đã đỏ ngầu:
“Có phải thiếp thân đẩy Ngọc tần hay không, tại sao hoàng thượng không đợi đến khi Ngọc tần tỉnh lại rồi hỏi nàng ta!”
Hứa tần trong chính điện biện minh cho chính mình. Cuối cùng A Dư dần dần khôi phục ý thức, nàng chậm rãi mở hai mắt, cảnh tượng trước mặt có phần mờ mịt. Nàng theo bản năng nhăn hai mày lại, cố gắng chịu đựng cơn đau ở nửa người dưới.
Chu Kỳ thấy nàng tỉnh lại, vui sướng nhào tới: “Chủ tử! Người không bị làm sao, thật tốt quá!”
Sau một lúc, A Dư mới hồi phục tinh thần, ngơ ngẩn nhìn Chu Kỳ, khàn tiếng hỏi:
“… Hài tử đâu?”
Nàng nhớ rõ, khi nàng ngất xỉu có loáng thoáng nghe được tiếng khóc nỉ non của hài tử, vì sao tỉnh lại lại không thấy bóng dáng nữa?
Nàng sợ hãi siết chặt tay, con ngươi bắt đầu dâng lệ, nghẹn ngào hỏi lại: “Hài tử đâu?”
Chu Kỳ chỉ nhất thời không kịp trả lời, thấy nàng nghĩ sai rồi, vội hoảng loạn nói:
“Chủ tử, người đừng lo lắng, tiểu hoàng tử không có mệnh hệ gì. Tiểu hoàng tử được ma ma ôm đi uống sữa rồi. Nếu người muốn gặp, nô tỳ gọi ma ma ôm vào đây!”
Tiểu hoàng tử vừa mới sinh, tất nhiên phải lựa chọn nhũ nương. Trong cung chuẩn bị mười mấy phụ nhân thân thế trong sạch! Chỉ đợi xem tiểu hoàng tử thích người nào mới có thể quyết định giữ người ấy lại.
“Không có việc gì sao…” A Dư ngơ ngẩn nói, cơ thể đang căng thẳng thả lỏng.
Cũng là lúc này, nàng mới phát hiện ra điểm không bình thường. Nàng khó khăn nhìn ra phía bên ngoài rồi nói: “Sao trong điện lại yên tĩnh như vậy?”
Chu Kỳ chợt ngẩn người, sau đó đáp: “Hoàng thượng không muốn quấy rầy chủ tử nghỉ ngơi. Hiện giờ họ đang ở chính điện, điều tra chuyện chủ tử sinh non.”
“Chủ tử, thật sự là Hứa tần đã đẩy người sao?”
Sững sờ giây lát, A Dư nhìn sắc mặt của nàng ấy, hơi nhíu mày lại. Nàng chậm rãi hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó, cuối cùng khẽ lắc đầu, thấp giọng nói:
“Ta cũng không dám xác định. Lúc ấy ta chỉ cảm thấy mắt cá chân tê rần, sau đó ai túm lấy ta, ta không kịp quay lại đằng sau.”
“Đến cuối cùng ai là người túm ta, ta vẫn không thấy rõ.”
Lời của nàng mang theo chút chần chừ không chắc chắn.
Khi đó nàng ấy cũng sợ hãi Hứa tần sẽ đột nhiên nổi điên cho nên nhìn chằm chằm Hứa tần. Nàng ấy chỉ thấy Hứa tần tiến lên hai bước, tuy rằng cách chủ tử rất gần nhưng quả thật không có tiếp xúc với chủ tử.
Cũng bởi vì quá mức chú ý tới Hứa tần nên bỏ qua nơi khác, đến khi mọi người hô hoán kinh hãi, nàng ấy mới phát hiện ra chuyện không ổn.
Thế nên khi mọi người bắt đầu hoài nghi Hứa tần, nàng ấy cũng không chắc chắn. Lúc đó, nàng ấy thật sự nhìn thấy Hứa tần không đụng vào chủ tử sao?
Sắc mặt A Dư trắng bệch đến khó coi, ngay khi Chu Kỳ vừa dứt lời, ánh mắt nàng chợt trầm xuống.
Nàng tin tưởng Chu Kỳ.
Nếu không phải Hứa tần, vậy sẽ là ai?
Nàng gọi Chu Kỳ tới, vội nói nhỏ vào tai nàng ấy vài câu, cắn răng sốt ruột: “Mau đi!”
A Dư đau không thể chịu được, hơi ngửa cổ lên thở dốc. Trận đau kia như muốn lấy mạng người, nàng cắn răng nhẫn nại.
Nàng đảo mắt xuống nhìn mắt cá chân đang sưng đỏ của mình. Chỉ vì chuyện sinh non mà mọi người đã bỏ qua nó.
Đáy lòng A Dư hối hận không thôi. Hôm nay do nàng sơ sẩy, thế nhưng chuyện này cũng dễ lý giải. Nếu như nàng không đáp lí với Hứa tần, thậm chí khi nhìn thấy Hứa tần lập tức rời đi, làm sao có cơ hội cho người ta xuống tay!