Ngày chuyển vào chính điện, đúng lúc là thời tiết trời trong gió nhẹ, A Dư được đỡ đứng dưới cây trong rừng đào, nhìn đám người Tiểu Phúc tử bận rộn trước sau.
Động tĩnh chuyển cung này của nàng cũng không nhỏ, làm cho mấy người Trác Vân lâu bên kia cũng không được mở cửa đóng chặt ra, nhô đầu ra nhìn xem.
“Mấy ngày trước đó, những thứ cần mang vào đều đã chuyển vào gần đủ rồi, bây giờ chỉ còn những thứ chủ tủ người yêu thích, chỉ chờ một lát nữa là có thể chính thức chuyển vào rồi.”
Chu Kỳ đang nói liên miên với nàng, ánh mắt A Dư lại rơi vào hướng Trác Vân lâu.
Yến tiệc năm hôm đó, Hoàng thượng cố ý thăng cấp hậu cung, trong đó được phong cũng không chỉ có một mình nàng, ngay cà vị Trác Vân lâu kia cũng được tấn thăng Hứa tần, chỉ có điều kém cái phong hào, cho nên bây giờ chuyển vào chính điện là nàng.
Mà Hứa tần, cho dù có bao nhiêu không cam lòng, cũng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn.
Cái này không chỉ vậy, sau này nàng chính là chủ cung Nhàn Vận, theo như quy củ, Hứa tần này mỗi sáng sớm còn phải đến thỉnh an nàng.
Nghĩ đến chỗ này, nụ cười trên mặt A Dư càng sâu hơn, nàng sâu sắc cảm thấy chủ ý Hoàng thượng để nàng chuyển vào chính điện không còn gì tốt hơn.
Mặc dù nhìn như lần tấn thăng này của nàng chỉ lên một cấp, nhưng trong các tân phi, có thể làm chủ một cung ở chức tần, chỉ có một mình nàng.
Thẩm thị kia, bây giờ đã là Quý tần, vẫn ở trong thiên điện cung Khâm Phù.
A Dư nghe tiếng bước chân từng bước tới gần, mời chậm rãi nghiêng đầu nhìn sang, làm như bất ngờ không thôi: “Sao Hứa tần lại ra đây?”
Khi nàng đang nói chuyện, mắt sắc khẽ nhúc nhích, quan sát tỉ mỉ người tới từ trên xuống dưới.
Quần áo hơi nhăn, trên búi tóc chỉ đeo hai cái trâm ngọc đơn giản, không tính là nhếch nhác, nhưng Hứa tần ngày xưa xuất hiện trước mắt người bên ngoài đều là một dáng vẻ đẹp đẽ vô cùng.
Cho nên lúc này nhìn thấy dáng vẻ này của nàng ta, A Dư không thể không nói, có chút ngoài ý muốn.
Tiểu Phúc tử đang dẫn người cẩn thận từng li từng tí chuyển cái thuyền trang trí làm từ lưu ly Hoàng thượng thưởng kia vào chính điện, lúc đi ngang qua A Dư, ánh sáng nắng ấm chiếu lên đấy chói mắt, đúng lúc Hứa tần đi tới bên cạnh A Dư, bị ánh sáng này đâm vào mắt hơi đau mắt.
A Dư không chút biến sắc nhích lại gần phía Chu Kỳ hơn chút.
Hứa tần đứng dưới một cây đào khác, đột nhiên mở miệng: “Có khi thật sự hâm mộ Ngọc tần, chuyện người khác mong muốn vô cùng, đối với ngươi mà nói, dường như cũng chỉ đưa tay là có thể chạm tới.”
Đuôi lông mày A Dư nhếch nhẹ, nụ cười làm bộ làm tịch trên mặt phai nhạt đi.
Chỉ đưa tay là có thể chạm tới? Nàng ta đang kể chuyện cười sao?
Nàng bỗng nhiên không còn tâm trạng, lạnh nhạt nói: “Lúc Hứa tần nói những người này thì không bằng ngẫm lại mình mong muốn chuyện gì, ngươi lại đòi hỏi như thế nào?
Nàng quay đầu, hơi hạ giọng: “Hay là nói, ngươi chỉ mơ ước trong đáy lòng thôi?”
Hứa tần không thể duy vẻ mặt lãnh đạm, mắt sắc khẽ biến, nhưng A Dư còn chưa ngừng châm biếm, nàng đưa tay che miệng, che đi nụ cười châm biếm kia, liếc xéo hướng nàng ta: “Ngươi cho rằng ngươi là ai? Lại coi Hoàng thượng là ai?”
“Ngươi đang trông cậy vào Hoàng thượng sẽ phỏng đoán suy nghĩ của ngươi, lại còn theo như mong muốn của ngươi?”
A Dư cười, nàng đứng dưới cây đào, dưới mầm non nở rộ, cho dù bụng lớn nhô lên, vẫn xinh đẹp đến mức rung động lòng người như cũ, khiến Hứa tần không tự chủ được nắm chặt khăn tay.
Từng câu châm chọc của nàng khiến sắc mặt Hứa tần lạnh xuống: “Ngươi cười cái gì?”
Đuôi mắt A Dư vẫn hiện lên ý cười, lại duỗi đầu ngón tay ra, chạm nhẹ bả vai Hứa tần, lại dừng lại ở nơi cách nhau một con đường, nhẹ nhàng nói: “Bản cung thấy, Hứa tần xuất thân cao quý, quên mất chính mình có thân phận thế nào với Hoàng thượng.”
Nàng xích lại gần bên tai Hứa tần, nói nhỏ một câu: “Ngươi cảm thấy, trong mắt Hoàng thượng, ngươi và bản cung có gì khác biệt không?”
Những quý nữ này quá xem trọng xuất thân, lại quên mất, dưới bầu trời này người thân phận quý giá nhất là ai, cũng quên mất, thâm cung này là nơi không nói tới xuất thân nhất.
Nếu như luận theo xuất thân phong thưởng thì sao đám người kia còn phải tranh giành?
Thân thể Hứa tần cứng nhắc từng khúc, nàng ta nghe hiểu ý của Ngọc tần, mới cảm thấy không thể chịu nổi, xuất thân nàng ta luôn lấy làm kiêu ngạo, bỗng nhiên trở nên không đáng một đồng trong hậu cung này.
A Dư không muốn nói thêm gì với nàng ta nữa, thật ra lời của nàng cũng có chút quá tuyệt đối.
Cái này cho dù là xuất thân thế nào tất nhiên cũng có lợi có hại, nhưng ít ra đối với A Dư mà nói, nàng bây giờ như thế là lợi nhiều hơn hại.
Chỉ có điều, nàng đang có ý giễu cợt Hứa tần, tất nhiên là phải nói sao cho chọc thẳng vào tim.
Mắt thấy đồ đạc đã chuyết hết vào chính điện, A Dư kéo Chu Kỳ đang định đi về, bỗng nhiên, cánh tay nàng bị người khác níu lại, dùng sức rất lớn, khiến nàng suýt chút nữa lảo đảo một cái.
Sắc mặt mọi người ở đây đột biến, Chu Kỳ kéo A Dư vào lòng, theo bản năng trực tiếp hất tay Hứa tần ra, không nhịn được quở trách: “Hứa tần chủ tử vẫn nên cẩn thận chút, đừng lại gần chủ tử nhà ta như thế!”
Thời gian A Dư mang thai được nuôi rất tốt, bụng kia nhô lên rất lợn, vừa nhìn đã cảm thấy sợ hãi, ngày thường cung nhân đều cẩn thận che chở từng li từng tí, nào dám làm ra động tác không hề có báo trước như Hứa tần?
Hứa tần mắt sắc mãnh liệt: “Lúc nào mà một nô tài cũng dám răn dạy ta rồi?”
Nàng ta vừa dứt lời, bất thình lình, một bàn tay đột nhiên rơi xuống trên mặt, một tiếng thanh thúy vang dội, khiến cả người Hứa tần bỗng ngẩn ra, trên mặt đau rát một trận, nàng ta nghiêng mặt hồi lâu không lấy lại được tinh thần, đột nhiên không kịp chuẩn bị, khiến đám người bất ngờ đến ngây người.
Nàng ta tức giận đến mức ngực nhấp nhô lên xuống, vừa mới quay đầu lại, nghe thấy giọng nói lạnh như băng của A Dư: “Nàng không có tư cách, vậy thì bản cung thì sao?”
“Là bản cung xưa nay quá tốt tính, mới có thể khiến ngươi tiến thêm một bước, lễ nghi không chu toàn thì thôi, bây giờ lại còn dám động tay động chân với bản cung sao?”
A Dư suýt nữa bị chọc tức cười, nàng vô cùng coi trọng thai nhi trong bụng, ngày thường càng cẩn thận đến mức không thể cẩn thận hơn, nàng nhìn đá vụn trên mặt đất, lại nghĩ tới vừa rồi nếu không phải Chu Kỳ giữ chặt mình, không biết sẽ như thế nào.
Cơn giận này tích tụ trong ngực, cho đến khi nghe thấy Hứa tần dạy dỗ Chu Kỳ, liền làm thế nào cũng không nhịn được.
Bị người khác tát trước mặt mọi người, từ nhỏ Hứa tần chưa từng chịu khuất nhục như thế, cho dù A Dư nói nhiều bao nhiêu, nàng ta cũng không nghe lọt, đột nhiên nổi lên hận thù, khiến mắt nàng ta đỏ thẫm một mảng.
Hứa tần ôm mặt, hai mắt giống như ngâm trong hận thù: “Ngược lại Ngọc tần thật là kiêu ngạo, nhưng mà thiếp thân không biết Hoàng thượng cho ngươi quyền phạt tự mình phạt hậu phi từ khi nào!”
Thân thể nàng ta hơi run, đột nhiên nắm chặt khăn tay, là đang cố gắng hết sức chịu đựng cảm xúc kia.
A Dư đứng thẳng người, không chút sợ hãi ánh mắt của nàng ta, mặt lạnh phân phó cung nhân: “Đi mời Hoàng thượng và Hoàng hậu tới, bản cung cũng muốn biết được, người bất kính với người phẩm vị cao hơn, có ý định mưu hại hoàng tự này, rốt cuộc nên xử lý thế nào!”
Hứa tần suýt nữa kéo nàng té ngã, trước mắt bao người, tội danh mưu hại hoàng tự này nàng ta không muốn nhận, cũng phải nhân!
Dứt lời, nàng tức giận đến mức tim gan cũng đau, quay người đi vào trong điện.
“Chủ tử, cẩn thận...”
Ai cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Hứa tần tiến lên một bước, trong lúc bóng dáng mấy cung nhân giao thoa, A Dư liền lảo đảo lui lại mấy bước, thân thể vừa sốt ruột lại đâm mạnh vào cây đào, nàng ôm lấy bụng nhỏ, sắc mặt đau đớn cúi người.
“Chủ tử!” Chu Kỳ bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, tay run run đỡ nàng dậy, khóc lóc hét vào trong điện: “Ma ma! Ma ma!”
Người trong cung Nhàn Vận loạn thành một cục, Tống ma ma hoảng hốt chạy ra, nhìn thấy một màn này, hai chân trực tiếp như nhũn ra, kêu gào không ngừng nghỉ bảo người đưa A Dư tới.
Mặt A Dư tái nhợt, mồ hôi hột đổ đầy đầu, đau đến mức nước mắt rơi xuống, nàng nằm trong lòng Chu Kỳ, run rẩy mà nói: “Đau... đau quá...”
Hứa tần sững sờ ngay tại chỗ, ngây ngốc nhìn tình cảnh này.
Cho đến khi A Dư bị cung nhân đưa vào trong điện, nàng ta mới không nhịn được lùi về sau một bước, lẩm bẩm nói: “Không phải ta...”
Lạc Vân bên người nàng ta giữ chặt tay của nàng ta, không nhịn được hoảng loạn nói: “Chủ tử! Sao người có thể... có thể...”
Hứa tần lập tức hất tay nàng ta ra, mắt đỏ hét: “Ta nói, không phải ta!”
Lạc Vân bị hất ra lảo đảo một cái, nàng ta không nói gì thêm, chỉ bịt miệng sợ khóc lên, tình cảnh như vậy, không phải chủ tử thì là ai chứ?
---
Phong Dục vốn đang ở trong ngự thư phòng, đang triệu kiến triều thần, lúc người cung Nhàn Vận qua, Dương Đức không dám cản.
Chỉ mỗi câu ‘Có ý mưu hại hoàng tự’ kia của Ngọc tần chủ tử, trừ phi cho Dương Đức chín cái mạng, bằng không sao hắn ta nào dám cản?
Trùng hợp là, trong số triều thần đang nghị sự với Phong Dục có một vị chính là phụ thân Hứa tần, nghe Dương Đức nói vậy, hắn ta trực tiếp quỳ xuống: “Xin Hoàng thượng thứ tội, đều là vi thần dạy bảo tiểu nữ không tốt, chỉ là...”
“Chỉ là Hứa tần chủ tử nhất định không dám mưu hại hoàng tự, mong Hoàng thượng xem xét rõ ràng!”
Tuy nói Hứa tần vào cung chính là người của hoàng gia, nhưng chung quy là nữ nhi nuôi nhiều năm, Hứa ngự sử cho dù xưa nay tỉnh táo bao nhiêu lúc này đột nhiên nghe thấy tin tức này, cũng không khỏi vì thế mà nói chuyện.
Phong Dục vừa đứng lên, chợt nghe thấy lời này, đầu lông mày hắn không để lại dấu vết hơi nhíu.
Hứa tần chưa chắc không có lá gan này, nhưng nữ tử kia cũng sẽ không lấy hoàng tự ra nói đùa.
Không đợi Phong Dục lạnh mặt, cửa ngự thư phòng đã bị vội vàng đẩy ra, Tiểu Lưu tử lo lắng bẩm báo: “Hoàng thượng, không xong rồi! Hứa tần khiến Ngọc tần chủ tử ngã sấp xuống, bây giờ người đã được đưa vào phòng sinh!”
Hứa ngự sử nhất thời sửng sốt, hắn ta còn muốn nói thêm gì thì nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Hoàng thượng: “Đây chính là nữ nhi tốt Hứa gia các ngươi nuôi dưỡng đấy!”
Hắn phất tay áo vội vàng rời đi, nhưng sắc mặt Hứa ngự sử lại đột biến, trong chốc lát mặt cắt không còn giọt máu.
Câu nói này của Hoàng thượng, nếu như truyền ra ngoài, sau này còn ai dám cưới nữ nhi Hứa gia bọn họ?
Người đứng bên cạnh Hứa ngự sử, một mực cúi đầu, cho đến khi ngự thư phòng không còn ai, hắn ta mới dám ngẩng đầu nhìn về phía hậu cung, tay trong tay áo nắm chặt, mắt lạnh lùng nhìn Hứa ngự sử vẫn đang quỳ, quay người rời đi.
Phong Dục một đường bước nhanh, lúc bước chân vào cung Nhàn Vận, Hoàng hậu đã đứng trong sân, đầu lông mày nhíu lại, không che giấu lo lắng nhìn về phía phòng sinh.
Còn Hứa tần thì đang quỳ về hướng Hoàng hậu đứng.
Ngọc tần xảy ra chuyện, cung nhân tự nhiên không thể nào tiếp đón cẩn thận, trong viện vội vàng bày ra hai chiếc ghế rồi không còn ai để ý tới các nàng nữa.
Nhìn thấy Hoàng thượng tiến đến, Hứa tần rõ ràng đã tỉnh táo lại, thân thể vẫn như cũ không ngăn được mà cứng ngắc, trong lòng càng nổi lên sự lo lắng bất an.
Cung nhân bưng chậu máu nước vội vàng đi qua bên người Phong Dục, mùi máu tươi nồng nặc này làm cho sắc mặt Phong Dục bỗng nhiên lạnh xuống.
Hắn cảm thấy hai chân có chút nặng nề, càng đến gần, hắn mới có thể nghe thấy tiếng nữ tử đau đến mức hít sâu vào thỉnh thoảng truyền tới từ bên trong, âm thanh đè xuống rất thấp, lại như kẹt lại trong họng, khiến cho đầu quả tim người ta cũng nặng trĩu.
“Hoàng thượng, ma ma đỡ đẻ nói, Ngọc tần chỉ sợ phải sinh non.”
Lúc Hoàng hậu nói lời này, sự lo lắng trên mặt không giống giả vờ, bây giờ Ngọc tần vừa mang thai hơn bảy tháng.
Mặc dù đều nói bảy sống tám không sống, nhưng chuyện sinh đẻ này vốn là nữ tử bước một bước vào quỷ môn qua, huống gì là sinh non?
Trái tim Phong Dục đột nhiên thắt lại, hắn chống đỡ một góc bàn gỗ, đột nhiên cầm lấy chén ném xuống trước mặt Hứa tần.
“Choang...” Một tiếng vang lên trong bốn phía yên tĩnh, trái tim Hứa tần đột nhiên trầm xuống.
Nàng ta nghe thấy người kia nói:
“Độc phụ!”