Thục phi vốn là sắp đến thời gian chuyển dạ, cho nên cho dù hôm nay xảy ra sự cố, những ma ma đỡ đẻ vẫn nhanh chóng kịp thời phản ứng.
Lúc Thục phi vừa được mang vào phòng sinh, nước ối còn chưa bị vỡ, nàng ta đau gần chết, nắm chặt chăn gấm dưới thân, thái dương nổi từng sợi gân xanh, âm thanh đau đớn không tự chủ tràn ra từng tiếng.
Ma ma đỡ đẻ nói mấy câu bảo nàng ta tiết kiệm sức lực đều bị nàng ta bỏ qua hết.
Không phải nàng ta không nghe thấy, mà là nàng ta không làm được, dưới thân đau đớn xé toạc một trận, khiến nàng ta hận không thể lập tức ngất đi.
Chăn gấm phủ lên nửa người trên, đầu nàng ta ướt nhẹp hết, không biết là mồ hôi hay là nước mắt, nàng ta khóc lóc lệ rơi đầy mặt: “Không, không được... đau, đau quá... Hoàng thượng...”
Lúc đám người đi vào, cũng chỉ có thể nghe tiếng la khóc liên tục không ngừng của nàng ta, mỗi một câu đều run rẩy, đau đớn khó mà chịu nổi.
Còn ngay lúc này, tiếng khóc này cũng im bặt dừng lại, tiểu cung nữ vội vàng chạy ra từ bên trong, ngay cả lễ nghĩa cấp bậc cũng không lo được, quỳ ầm xuống một tiếng: “Hoàng hậu! Nương nương người đã hôn mê!”
Trong lòng mọi người trầm xuống, Phong Dục không chú ý mà làm đổ cái chén trên bàn: “Chuyện gì xảy ra!”
Cung nữ lắc đầu: “Nương nương không còn sức lực, thái y nói phải nhanh chóng đưa canh sâm vào, khả năng còn phải thi châm, mời Hoàng thượng hạ lệnh!”
Thi châm vào lúc này, nhất định sẽ nguy hiểm, các thái y không dám tự tiền làm chủ.
Phong Dục phút chốc siết chặt tay, trán hắn nổi lên gân xanh: “Đến lúc nào rồi! Bọn họ còn dám chậm trễ thời gian!”
Thái y làm việc cẩn thận vốn là chuyện tốt, nhưng cũng phải phân biệt thời điểm, Thục phi đã không còn tiếng, đứa bé bị nghẹn quá lâu, ai cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, cho dù thi châm có nguy hiểm cũng nhất định phải bắt đầu ngay lập tức.
Canh sâm đã dự phòng sẵn từ trước, lúc này cung nhân giữ chắc đem vào, Phong Dục nhìn phương hướng Thiên Điện, hô hấp bỗng nhiên nặng thêm mấy phần, quay đầu gọi Dương Đức: “Tới nhà kho đưa cây nhân sâm ngàn năm kia tới đây.”
Trong thiên điện, ma ma đỡ đẻ không quản nổi trên dưới, bóp chặp giữa người Thục phi, lấy chăn gấm che đi thân thể Thục phi, vội vàng hô: “Nhanh lên!
Thái y cúi đầu, không dám nhìn loạn dù chỉ một chút, đâm ngân châm xuống, thấy Thục phi có dấu hiệu tỉnh lại, liền lập tức rút ngân châm, sợ mất mật lui về.
Khi thái y tỉnh lại, cơn đau đớn kịch liệt dưới thân trong nháy mắt đột kích, ngay cả thời gian mơ màng trong giây lát cũng không có.
Bên ngoài đưa tới mấy miếng nhân sâm, thái y kiểm tra qua, vội vàng mững rỡ nói: “Nhanh để nương nương ngậm lấy!”
Có người nhét cái gì đó vào miệng nàng ta, Thục phi cố gắng mở to mắt, nghe thấy ma ma hô: “Nương nương, người cắn miếng nhân sâm này đi, nhất định phải nhớ kỹ tiết kiệm sức lực!”
Thục phi không dám không nghe, lúc vừa mới ngất đi ấy, nàng ta cho rằng nàng ta không tỉnh lại nữa.
Canh sâm vừa rồi có tác dụng, nàng ta khôi phục một ít sức lực, nàng ta cắn chặt lấy miếng nhân sâm, âm thanh đau đớn toàn bộ hóa thành vụn vỡ, không biết qua bao lâu, miếng nhân sâm không biết đã bị nàng ta cắn nát bao nhiêu, cuối cùng nàng ta cũng nghe thấy giọng nói vui mừng của ma ma.
Nhưng nàng ta nghe không rõ.
Hình như có tiếng khóc nỉ non gì đó, khiến đáy lòng nàng ta như tràn ắp, nàng ta đoán được là cái gì, nhưng dường như lại không hề có chút vui vẻ nào.
Nàng ta ngửi mùi huân hương thanh đạm xưa nay trong điện, không biết làm sao, đôi tay nắm chặt chăn gấm dần dần không còn sức lực, thân thể nàng ta đột nhiên mềm nhũn, mơ hồ nhìn qua rèm che.
Giờ khắc này, nàng nghe thấy tiếng hoang mang sợ hãi của người trong điện.
Từng chút một đâm vào tai, nàng ta muốn nói gì đó, lại cảm thấy ngực khó chịu một trận, khiến nàng khó khăn mà giật giật cánh môi, không phát ra được tiếng gì chỉ một âm tiết.
Còn bên ngoài Thiên Điện, đám người vừa nghe thấy tiếng khóc nỉ non, còn chưa kịp thở phào, bên trong nháy mắt liền loạn cả lên.
Sắc mặt Phong Dục âm trầm, bước nhanh về phía trước, cửa phòng trước mặt hắn bị đẩy ra.
Ma ma hoảng hốt lo sợ chạy ra, bị bóng người đột nhiên xuất hiện dọa cho, quỳ co quắp trên mặt đất.
“Nương, nương nương xuất huyết...”
Thân thể Phong Dục đột nhiên khựng lại.
Lời của ma ma mơ hồ để lộ ý nghĩa gì đó, nện cho hắn nhất thời không nghe thấy gì nữa.
Giây lát sau, hắn ngẩng đầu, nhìn xuyên qua cửa gổ mở ra nhìn vào bên trong, hình như hắn nhìn thấy sau bức bình phong kia, dáng vẻ người kia nghiêng đầu im lặng nhìn qua bên này.
Phong Dục không nghe câu nói tiếp theo của ma ma, hắn theo bản năng mà đi vào phía trong, sắc mặt đám người thay đổi, cũng không dám cản lại vào lúc này.
Trong lúc Thục phi mơ hồ, dường như nhìn thấy bóng dáng nam nhân, đôi mắt nàng ta hơi sáng lên, trong chốc lát tỉnh táo lại chút, lại ảm đạm đi rất nhanh.
Nam nhân cách nàng ta càng ngày càng gần, nàng ta không nhịn được mà nghĩ, Hoàng thượng vẫn thích nàng, phòng sinh này xưa nay được gọi là nơi bẩn thỉu, nhưng Hoàng thượng vẫn tiến vào vì nàng ta.
Nàng ta khó khăn giật giật khóe môi, muốn cười nhưng nước mắt lại không chịu khống chế mà rơi xuống.
Phong Dục đứng trước mặt nàng ta, mùi máu tươi trong điện nồng nặc, nữ tử nằm trên giường khiến hắn cảm thấy có chút quen thuộc lại vừa xa lạ.
Hắn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ chật vật như vậy của nàng.
Chỉ trong nháy mắt, dường như Thục phi nhìn thấy khoảng thời gian đã trôi qua, tất cả những chuyện hồ đồ mà nàng ta đã làm, khiến nàng ta có chút nghi ngờ, người như vậy thật sự là nàng ta sao?
Nàng ta có thật nhiều lời muốn nói, dưới thân dần dần lạnh đi, nàng đã phát hiện ra gì đó.
Nàng ta muốn nói, để Hoàng thượng tin tưởng nàng một lần.
Nàng thật sự muốn sinh ra đứa bé này, bởi vì lời nói đó của Hoàng thượng, hắn chờ mong đứa bé này, chờ mong đứa con của hắn và nàng, từ đó trở đi, tất cả oán hận của nàng ta đối với đứa bé này đều tiêu tan.
Nàng ta muốn nói, hương trong điện hình như có vấn đề.
Nàng ta còn muốn nói rất nhiều rất nhiều, nhưng nàng ta nói không nên lời, nàng ta nhìn qua nam nhân hồi lâu, cuối cùng nở một nụ cười, nàng ta há hốc mồm, âm thanh phát ra ngay cả chính nàng cũng không nghe được.
Người xung quanh không biết đã lùi sang một bên từ lúc nào.
Phong Dục khom người xuống, không nói một lời xích lại bên cạnh nàng, đưa lỗ tai xuống, hắn nghe thấy nàng nói: “Hoàng thượng... người không trách thiếp chứ...”
Giống như dùng hết tất cả sức lực nhưng giọng nói vẫn nhỏ như vậy, dường như Phong Dục nghe ra được sự suy yếu và bất lực của nàng.
Phong Dục nhìn nụ cười tái nhợt trên mặt nàng, thở ra một hơi thật sâu, hắn cầm tay của ànng, lòng bàn tay lau khóe mắt nàng giống như ngày xưa ở vương phủ, thấp giọng nói: “Không trách.”
Hắn nhìn thấy mắt nàng sáng lên, chỉ một câu của hắn đã đốt sáng lên nơi đó, nhưng ánh sáng ấy không thể duy trì bao lâu, nàng ta nói: “Vậy, thì tốt...”
Sự lạnh lẽo dần dần đánh tới, ý thức của nàng càng ngày càng mơ hồ đi, dường như có thể nhìn thấy người trước mắt, dường như lại không nhìn thấy rõ.
Nhưng nàng ta vẫn nói: “Hãy giao đứa bé cho Chu mỹ nhân, là, là thiếp thiếu nàng...”
Nàng ta trả không nổi.
Vì nam nhân trước mắt này, nàng ta bỏ ra tất cả, cũng làm sai rất nhiều chuyện.
Nhưng mà cho dù như vậy, nàng ta vẫn vui vẻ chịu đựng.
Ngay cả vào lúc ý thức tiêu tán, nàng ta vẫn còn đang suy nghĩ, nếu có thể chạm vào hắn một chút, cũng tốt...
Nữ tử khép mắt lại, hoàn toàn không còn tiếng động, một giọt nước mắt chậm rãi rơi xuống từ khóe mắt, Phong Dục cầm tay của nàng, cúi thấp đầu, ngắm nhìn không nhúc nhích.
Đám người đứng tại chỗ bức rèm che ở cửa điện, im lặng nhìn một màn này.
Chu mỹ nhân ngơ ngác mà nhìn, hai mắt đột nhiên đỏ một mảng, không có vui mừng, chỉ cảm thấy vắng vẻ.
Nàng ta nhớ kỹ từng lời hứa hẹn của đường tỷ, nhất định phải tìm lang quân như ý cho nàng, để nàng sống yên ổn cả đời.
Nàng ta cũng nhớ kỹ, lúc đường tỷ mới vào vương phủ, nàng ta khóc khủng khiếp, bị đường tỷ giữ cái mũi giận dỗi mắng không biết ngại ngùng.
Cho nên, vì tranh thủ tình cảm cho đường tỷ, nàng ta không từ chối trong nhà sắp xếp, chẳng hề chùn bước tiến vào cung.
Nhưng sau khi tiến vào thâm cung này, nàng ta mới phát hiện cái gì cũng không giống.
Đường tỷ đã từng yêu thương nàng ta, tự tay đẩy nàng ta vào địa ngục, đặt nàng ta trong một mảng trống vắng, nghe tiếng khóc nỉ non của đứa bé chưa ra đời kia.
Nàng ta cho rằng, nhìn thấy một màn này, nàng ta chắc chắn sẽ vui vẻ.
Nhưng mà không có, nàng ta chỉ đang hối hận, lúc trước vì sao lại muốn tiến cung?
Nàng ta ngã vào lòng cung nhân, cả người hồn bay phách lạc, giống như đột nhiên mất hết tinh thần sức lực, A Dư ở bên cạnh nàng ta, theo bản năng mà đỡ nàng một cái.
A Dư nhìn nàng ta, có chút không nói nên lời.
Thật lâu sau, nàng thấp giọng nói: “Còn có tiểu công chúa.”
Đúng vậy, tiểu công chúa Thục phi sinh ra, lúc này được ma ma ôm ở một bên, giống như phát hiện ra người thân cận nhất thời đi, đang khóc tan nát cõi lòng.
Lúc lời nói của nàng vừa dứt, nam nhân ngồi trước giường trong thiên điện cuối cùng cũng nhúc nhích.
Hắn đứng người lên, bọn người A Dư nghe thấy hắn nói: “Thục phi Chu thị, sinh hạ hoàng tự vì hoàng thất, công lao không thể bỏ qua... tấn làm Hoàng Quý phi, phong hào Hi, chôn cất vào Hoàng lăng...”
Từng câu từng chữ của nam nhân rõ ràng, giống như vào lúc nói những lời kia, hắn giấu đi tất cả cảm xúc của mình, bóng lưng thẳng tắp cho dù đè như thế nào cũng không ngã.
A Dư nhìn hồi lâu, bỗng nhiên mím chặt môi theo bản năng.
Đám người đương nhiên sẽ không có dị nghị gì với hắn, vinh hạnh đặc biệt sau khi chết tới bao nhiêu, cho dù là phó hậu thì thế nào chứ, chẳng qua đều là không làm nên chuyện gì thôi.
Phong Dục không nhìn về phía nữ tử trên giường nữa, hắn quay đầu, ánh mắt rơi trên tã lót khóc lóc nỉ non không ngừng một bên.
Ma ma ôm tiểu công chúa đến gần một bước.
Phong Dục có chút hoảng hốt, bỗng nhiên đưa tay vuốt nhẹ gương mặt của bé, yếu ớt giống như đụng một cái là rơi mất.
Đây là chính là hoàng tự hắn đã trông mong rất lâu sao?
---
Sắc trời dần dần tối muộn, chân trời xuất hiện thêm một vòng xám trắng, cuối cùng A Dư cũng trở về các Ấn Nhã.
Lúc nàng vừa trở về, trên quần áo toàn là vết máu, bộ dạng đó dọa cho người trong cung gần chết, nhất là Tống ma ma, trực tiếp bảo người đi mời thái y, cho dù sau đó nàng giải thích, cũng vẫn nghĩ lại mà sợ, A Dư nhìn thấy cũng không tiện bảo nàng ấy đừng giày vò.
Nàng ngồi trên giường mềm, lửa than đang cháy, Chu Kỳ vắt mái tóc ướt sũng cho nàng, nàng có chút không lấy lại được tinh thần.
Vừa rồi lúc ở cung Càn Ngọc, Hoàng thượng nhìn tiểu công chúa, bỗng nhiên bảo các nàng toàn bộ lui về, trước khi đi, A Dư thoáng nhìn qua Anh Du co quắp trên mặt đất, chỉ có khi nhìn Hoàng hậu, mới có một vài phản ứng, sự căm thù khắc sâu trong mắt kia khiến A Dư cũng cảm thấy kinh hãi.
Thục phi bỏ mình, cũng làm cho kết quả của chuyện lần này có đáp án.
Nếu thật sự là tính toán của nàng ta, sao có thể khiến bản thân bỏ mình?
Bây giờ Hoàng thượng không truy cứu, không có nghĩa sẽ bỏ qua chuyện này.
Huống gì, tiểu công chúa về đâu còn chưa được quyết định, phi tần tam phẩm trở lên mới có thể nuôi dưỡng hoàng tự, bây giờ trong hậu cung chỉ có duy nhất một mình Hoàng hậu phù hợp.
Những chuyện này không quấy nhiễu A Dư bao lâu, bởi vì lúc trời tối đi liền có đáp án.
Tiểu Phúc Tử vội vàng đi tới: “Chủ tử, ngự tiền truyền đến tin tức, Chu mỹ nhân thăng làm tu dung, dời đến cung An Vũ, nuôi dưỡng tiểu công chúa.”
Là Chu mỹ nhân? Không bây, bây giờ nên đổi lại gọi là Chu tu dung.
Việc này ngoài dự đoán của A Dư nhưng cũng có chút trong dự kiến, tuy nói trước đó trong hậu cung chỉ có duy nhất một mình Hoàng hậu phù hợp điều kiện nuôi dưỡng tiểu công chúa, nhưng mà chuyện hôm nay dường như mơ hồ có quan hệ với Hoàng hậu.
Chuyện như thế này, nếu lại để cho Hoàng hậu nuôi dưỡng tiểu công chúa, về sau chưa chắc sẽ không xuất hiện tai vạ.
Chẳng qua, nàng lắc nhẹ đầu, cũng may Chu tu dung là người tỉnh táo, dù cho trước đó nàng ta và Thục phi có nhiều lục đục đi nữa, nàng ta cũng biết được, yên lòng nuôi dưỡng tiểu công chúa là lựa chọn tốt nhất với nàng ta, với Chu gia.
Chu Kỳ thấy tóc nàng khô bớt liền cất khăn lụa sang một bên, bưng lửa than ra xa chút, thấy dáng vẻ thất thần của A Dư, nhíu mày lo lắng hỏi: “Chủ tử vẫn còn đang suy nghĩ chuyện này?”
Phản ứng lúc chủ tử vừa vào cung Càn Ngọc kia, dọa sợ nàng ấy, nếu không phải đáy lòng còn nhớ tới chừng mực, nàng còn không biết sẽ rối loạn thành dáng vẻ gì.
A Dư đột nhiên hoàn hồn, uống hết thuốc dưới mí mắt nàng ấy, mới cau mày nói: “Ta chỉ là cảm thấy có chút không đúng.”
Nàng chỉ ở cung Càn Ngọc một hồi, đã cảm thấy có chút khó chịu, không nói rõ bởi vì cái gì, ban đầu nàng cũng tưởng rằng bị Thục phi hù dọa, nhưng thời gian càng dài, cảm giác khó chịu này càng rõ ràng.
Cho đến khi nàng bịt mũi lại, không ngửi thấy mùi thoang thoảng này, mới phát hiện đỡ hơn chút.
Ngay cả nàng cũng như thế, thế thì Thục phi vẫn luôn ở trong cung Càn Ngọc thì sao?
A Dư không dám nghĩ sâu hơn, nếu thật sự là huân hương có vấn đề, vậy vì sao thái y không phát hiện ra không đúng?
Cho đến khi thái y đến đây, nói nàng chỉ bị sợ hãi, uống chút thuốc dưỡng thai, tỉnh dưỡng cẩn thận là được.
Nàng không chỉ không thả lỏng được sự lo nghĩ trong lòng này mà ngược lại càng ngày càng nặng hơn, thân thể nàng thế nào, nàng là rõ ràng nhất.
Nhưng mà lúc ấy nàng ở cung Càn Ngọc chịu đựng không nói thì bây giờ sẽ càng không lộ ra.
Có thể nhúng tay vào cung Càn Ngọc, không ngoại trừ những người kia, vì sao nàng phải vì chuyện của cung Càn Ngọc cành mẹ đẻ cành con, rước họa vào thân?