Tình hình trong điện rất loạn, cũng rất đơn giản, gần như toàn bộ đám người Hoàng hậu sau khi bước vào trong điện, liền nhìn thấy hai người Cẩn Ngọc, Cẩn Trúc quỳ gối một bên.
Đây là một chuyện hiếm lạ.
Thánh thượng xưa nay kính trọng Hoàng hậu, liên đới với cả người của cung Khôn Hòa có vẻ phá lệ khác biệt, đám người này đã bao giờ nhìn thấy người của cung Khôn Hòa chật vật như vậy?
Đừng nói là người khác, đối với Hoàng hậu mà nói, cảnh tượng này cũng hiếm thấy.
Ánh mắt nàng ta rơi trên người hai người, chỉ dừng lại một lát trên cánh tay đang được Cẩn Trúc giữ chặt lấy, trong Thiên Điện tiếng kêu thảm thiết của Thục phi không dứt bên tai, Hoàng hậu nhẹ nhàng cụp mắt.
Được nuông chiều từ bé, thời gian có thai không khỏe đã cảm thấy không chịu nổi, huống gì là tình huống giống như bây giờ.
Vì sao Thục phi xảy ra chuyện, mọi người cũng biết ít nhiều trên đường tới, cũng chính bởi vì như vậy, lúc này trong điện phá lệ yên tĩnh.
Có người lén nhìn trộm sắc mặt Hoàng thượng.
Phong Dục đang đứng quay lưng về đám người, mặt nhìn về phía Thiên Điện, sắc mặt lạnh lùng u ám, nhưng lại không giận dữ như trong tưởng tượng, khiến cho người ta có chút không thể hiểu nổi.
A Dư dựa vào lòng Chu Kỳ, sau khi thu lại suy nghĩ, cuối cùng nàng cũng thấy rõ tình hình trong điện.
Thoáng ngừng lại, nàng gục nhẹ đầu xuống, che đi lông mày nhỏ nhắn nhíu lại.
So sánh với tình hình hậu phi sinh non bình thường, Hoàng thượng có chút quá bình tĩnh, bình tĩnh như vậy, khiến A Dư có chút hoảng hốt, người nằm ở Thiên Điện lúc này thật sự là Thục phi được Hoàng thượng sủng ái nhiều năm sao?
Bắt đầu từ Trác thị đêm qua, mọi chuyện đều có chút không không hợp lý.
Nàng ta bị nhốt gần hai tháng, không lén ra ngoài sớm hơn, cũng không lén ra ngoài muộn hơn, lại tìm đúng lúc Thục phi sắp chuyển dạ, nếu nói là trùng hợp, trong cung này chưa chắc sẽ có người tin.
Nhưng A Dư không biết, người phía sau kia có thể hứa chỗ tốt với gì Trác thị mà có thể khiến cho nàng ta làm tới bước đường kia?
Trong điện đốt huân hương, khói trắng lượn lờ, mùi hương nhàn nhạt ngửi lâu, A Dư không để lại dấu vết dùng khăn bịt chóp mũi.
Không thể khiến cho đám người yên tĩnh bao lâu, Anh Du bị Phong Dục giơ tay ngắt lời lúc A Dư đi vào, đột nhiên mở miệng: “Hoàng thượng!”
Câu nói này trực tiếp hấp dẫn tinh thần của mọi người tới, trên người Anh Du cũng rất chật vật, nhưng mà so với Cẩn Trúc bên cạnh nàng ta liền bị mọi người không tự chủ mà coi nhẹ đi.
Có lẽ là những tiếng động thỉnh thoảng truyền ra từ Thiên Điện kích thích nàng ta, lúc này đáy mắt Anh Du hơi đỏ lên, nhìn chằm chằm vào Hoàng hậu trong mắt hiện lên sự thù hận không hề che giấu.
“Mong Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương tha thứ cho nô tỳ láo xược, nô tỳ cả gan hỏi Hoàng hậu nương nương một câu, hôm nay việc Cẩn Ngọc cô cô gây có phải do nương nương sai khiến không?”
Câu nói này của nàng có thể nói là chất vấn, còn là chất vấn chủ của hậu cung, nhất là hai chữ sai khiến kia, gần như định tội Cẩn Ngọc.
Trong điện rất nhiều người nhìn về phía nàng ta, có ngạc nhiên, có sững sờ, nhưng đều hoặc ít hoặc nhiều mang theo một chút không tin nổi.
Hoàng hậu dường như cũng không nghĩ tới sẽ có người nói chuyện với nàng ta như vậy, nàng ta khững lại một lát, mời rũ mắt nhìn về phía Anh Du đang quỳ: “Sai khiến?”
Dường như lời Anh Du quá nực cười, dù đang trong tình cảnh như vậy, Hoàng hậu cũng nhíu mày, nàng ta nói: “Từ trước đến nay bản cung cho rằng, lời của bản cung đều là mệnh lệnh.”
Một câu nhẹ nhàng, lập tức khiến một câu chất vấn liều mạng của Anh Du có vẻ hơi nực cười và không có sức lực.
Vẻ mặt Anh Du không thay đổi, nàng ta căm hận nói: “Thế Cẩn Ngọc đụng ngã nương nương cũng là mệnh lệnh của Hoàng hậu sao?”
Nàng ta vừa dứt lời, A Dư tay của thái y đang bắt mạch cho nàng cũng run lên, nàng ngẩng đầu nhìn một cái, nhìn thấy thái y đang cúi đầu xuống, bây giờ trời rất lạnh, cái trán lại cứ thế mà tràn ra mồ hôi lạnh.
Lúc này A Dư mới ý thức được, thời gian thái y này bắt mạnh hơi dài.
Cũng đúng, tình cảnh như vậy, thái y này có lá gan lớn cỡ nào mới dám phát ra tiếng động tại thời điểm này.
Đừng nói là hắn, cho dù bản thân A Dư, hai cái đùi đứng tê hết rồi, cũng chỉ dám lén dựa vào Chu Kỳ, không dám tùy tiện động đậy lung tung.
Hoàng hậu híp mắt nhìn sàng, sự căm hận trong đáy mắt Anh Dư không giống giả bộ, chỉ là nàng ta vẫn không tin, không có mệnh lệnh của nàng ta, Cẩn Ngọc sẽ cố ý đi đụng Thục phi.
Không đợi Hoàng hậu nói chuyện, Cẩn Ngọc bị Anh Du nhắc tới quỳ tiến lên hai bước, nàng vội vàng mở miệng về phía Hoàng hậu: “Nương nương! Nô tỳ bị oan! Là có người đẩy nô tỳ từ phía sau!”
Nàng ta đỏ mắt trừng Anh Du nói: “Hơn nữa nô tỳ cũng chưa từng đụng vào Thục phi nương nương! Chính các ngươi nhấc nghi trượng không vững, vẫn là Cẩn Trúc lót dưới người Thục phi, dựa vào cái gì mà trách chúng ta?”
Lúc ấy tình huống khẩn cấp, nàng ta chỉ vừa mới nhìn thấy Cẩn Trúc đến gần, còn chưa kịp bất ngờ, bỗng nhiên cảm thấy có người đẩy mình một cái từ phía sau, lúc nàng ta thoáng nhìn phương hướng mình ngã là nghi trượng của Thục phi, nhịp tim cũng ngừng lại, dưới tình thế cấp bách, nàng túm cung nhân bên cạnh một cái, mạnh mẽ khiến mình ngã vào một bụi hoa khác bên đường đã.
Từ đầu tới đuôi, nàng ta chưa từng đụng vào Thục phi dù chỉ một chút.
Cho dù như thế, lúc nàng chống người dậy từ trong bụi hoa, vẫn nghe thấy một loạt âm thanh rối loạn, đợi đến khi nàng ta ý thức được gì đó, lúc ngẩng đầu lên xem, đã thấy Cẩn Trúc sắc mặt trắng bệch lót dưới người Thục phi.
Lửa than phát ra tiếng vang xì xì, Anh Du cũng sắp bị Cẩn Ngọc làm tức cười: “Khinh người quá đáng! Tất cả mọi người đều tận mắt nhìn thấy, qua miệng lưỡi của ngươi liền từ chính mình đụng một cái thành người khác đẩy ngươi rồi?
“Ngươi đã nói là người khác đẩy ngươi! Vậy thì ngược lại ngươi nói xem người đẩy ngươi là ai!”
Thân thể Cẩn Ngọc cứng đờ, người kia đẩy nàng ta từ phía sau, làm sao nàng ta có thể biết là ai?
Thấy nàng ta nói không nên lời, Anh Du càng giận hơn, nàng ta tức giận đến khóc lên: “Hoàng thượng! Nương nương chúng thần còn nằm bên trong, hoàng tự trong bụng bây giờ không rõ tình hình, mà kẻ xấu làm hại nương nương chúng thần đến giờ cũng không chịu thừa nhận, còn muốn vu oan là người trong cung chúng thần đẩy nàng ta!”
“Từ lúc trước Hoàng thượng bảo nương nương yên tâm chờ sinh, nương nương không gặp mặt bất cứ ai ngoại trừ thái y, nếu không phải Cẩn Ngọc dẫn người xông tới cửa, sao có thể có việc này?”
Anh Du khóc lóc kể lể, hòa với âm thanh truyền đến từ Thiên Điện, càng thêm ngột ngạt, dưới hàng trăm cặp mặt đổ dồn vào, dù cho Phong Dục xưa nay kính trọng Hoàng hậu, bây giờ cũng phải một câu công bằng.
Điểm này, Phong Dục rõ ràng, tất nhiên Hoàng hậu cũng rõ ràng.
Không chỉ có như thế, Phong Dục nhớ tới chuyện trước đó Ngọc mỹ nhân phái cung nhân đi tìm hắn, sau khi ngừng lại một lát, ánh mắt hắn rơi xuống người Hoàng hậu: “Hoàng hậu, nàng biết người có thai không thể máu không?”
Giọng nói hắn lạnh nhạt, không có sự lạnh lùng và tức giận như hôm đó xử lý Dung tần Trác tần, chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm Hoàng hậu, chờ đợi câu trả lời của nàng ta.
A Dư vẫn luôn giữ chặt khăn ở chóp mũi không lấy ra, trong toàn bộ cung điện này, ngoại trừ mấy cung nhân đang quỳ, chỉ còn nàng và Hoàng hậu là nhếch nhác nhất, nhưng một chút nhếch nhác này giống như không mang đến bất cứ ảnh hưởng gì tới nam nhân.
Giờ khắc này nàng có thể nhìn thấy rõ vẻ mặt của hắn.
Vẻ mặt đem giấu hết tất cả cảm xúc đi, chỉ còn lại sự bình tĩnh, từ sau khi A Dư ra khỏi cung Du Cảnh chưa từng nhìn thấy lại lần nào nữa.
Bốn phía yên lặng, duy nhất chỉ còn Hoàng hậu đối diện với ánh mắt của hắn, ánh mắt nàng ta hơi khựng lại, theo bản năng mà bóp nhẹ ống tay áo, nàng ta cúi đầu cúi người, nói: “Thần thiếp biết.”
Ba chữ không kiêu ngạo không tự ti, khiến sắc mặt Phong Dục càng thêm lạnh nhạt.
Nàng biết, còn dám để phi tần có thai tới xem hình phạt?
Nhìn thấy Hoàng thượng dường như thất vọng về nương nương, Cẩn Trúc ôm lấy cánh tay, khó khăn quỳ tiến lên một bước: “Mong Hoàng thượng nghe nô tỳ nói một lời!”
Cẩn Trúc có chút gấp gáp: “Bảo Thục phi và Ngọc mỹ nhân tới xem hình phạt tuyệt đối không phải chủ ý của nương nương! Mong Hoàng thượng xem xét rõ ràng!”
“Nương nương xưa nay có chừng mực, sao có thể phạm phải sai lầm rõ ràng như thế?”
Nói xong, Cẩn Trúc mặc kệ đau đớn trên cánh tay, cúi đầu dập đầu với Hoàng thượng, mặc dù nàng ta sốt ruột nhưng không hoảng loạn giống như Cẩn Ngọc Anh Du, khi đang nói chuyện trật tự rõ ràng, khiến nàng ta có thêm mấy phần tin cậy.
Phong Dục híp nhẹ hai mắt không để lại dấu vết, che giấu đi tất cả cảm xúc.
Hắn dám đem tất cả công việc hậu cung giao vào tay Hoàng hậu, thậm chí yên tâm giao phi tần mang thai cho nàng chăm sóc, chính bởi vì nàng có chừng mực.
Nhưng cái chừng mực này nắm bắt thế nào?
Phong Dục bỗng nhiên có chút không biết được.
Cũng bởi vì xưa nay nàng quá biết chừng biết mực, chuyện hôm nay mới càng hiện ra thêm vô lý.
Phong Dục không nói gì, ngược lại là A Dư không để lại dấu vết liếc nhìn Cẩn Trúc vẻ mặt không giống nói dối.
Một loạt hành động của Cẩn Trúc hôm nay khiến A Dư có chút tin nàng ta, nhưng còn có một điểm A Dư vẫn không rõ ràng.
Nếu Hoàng hậu không dặn dò như vậy, sao Cẩn Ngọc dám thông báo?
Nói là Cẩn Ngọc hiểu nhầm ý của Hoàng hậu, vậy thì A Dư càng không tin.
Theo nàng biết, Cẩn Ngọc theo Hoàng hậu hơn mười năm, thân là cung nữ thiếp thân của Hoàng hậu, Cẩn Ngọc sẽ hiểu nhầm ý của chủ tử sao?
Cái này A Dư cũng có chút nghĩ mãi là không rõ, nhiều năm như vậy, sao mà Hoàng hậu vẫn luôn tin tưởng nàng ta.
Nếu Cẩn Trúc biết được suy nghĩ của A Dư, tất nhiên sẽ nhất thời nói không nên lời.
Lúc nàng ta mới Ngọc mỹ nhân ở ngự hoa, cũng phát hiện không thích hợp, nhưng rốt cuộc là lạ ở chỗ nào, đấy nay nàng ta cũng nghĩ mãi mà không rõ, giống như suy nghĩ của A Dư, sao Cẩn Ngọc lại hiểu nhầm ý của nương nương?
Nhưng nếu Cẩn Ngọc cũng không hiểu nhầm, vì sao nương nương lại dặn dò như vậy?
Trừ phi...
Tay trong tay áo Cẩn Trúc đột nhiên nắm chặt lấy nhau, lập tức phủ nhận phỏng đoán đột nhiên nhảy ra trong lòng.
Nàng ta bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn về phía nương nương, giọng nói gấp gáp nói: “nương nương, người nói một câu đi!”
Đúng lúc này, Chu mỹ nhân một mực lo lắng nhìn qua Thiên Điện bỗng nhiên chen lời nói: “Nếu là như thế, thì là Cẩn Ngọc cô cô truyền nhầm ý của nương nương sao?”
Hoàng hậu lập tức nhíu mày, động tác hành lễ không thay đổi, nàng ta nhìn thẳng vào Hoàng thượng: “Là Hoàng thượng sơ suất, mời Hoàng thượng trách phạt!”
Nàng ta vừa dứt lời, Cẩn Ngọc liền liều mạng lắc đầu: “Không phải, không phải! Đều do lỗi của nô tỳ! Là nô tỳ hiểu lầm ý của nương nương, không liên quan gì tới nương nương! Mong Hoàng thượng xem xét rõ ràng!”
“Ngậm miệng!” Hoàng hậu đột nhiên nổi giận trách mắng nàng ta.
Lần đầu tiên Cẩn Ngọc làm trái mệnh lệnh của nàng ta, bò về phía Phong Dục, quỳ gối một bên chân hắn, cái trán đụng đất, lúc nâng người lên lần nữa, trong nháy mắt cái trán nàng ta sưng đỏ một mảng, nàng ta giống như không phát hiện ra, nói từng câu từng chữ: “Hoàng thượng, nương nương chăm sóc người nhiều năm như vậy, người có tính tình gì, người rõ ràng nhất! Người sẽ không phạm phải sai lầm như thế! Đều do lỗi của nô tỳ!”
“Là nô tỳ bị mỡ heo làm mê muội tâm trí, mới có thể nghĩ tới bảo tất cả phi tần tới xem hình phạt, lập uy cho nương nương, Hoàng thượng, nương nương người vô tội!”
Cẩn Ngọc còn đang bối rối, nàng ta sợ nhất chính là liên lụy tới nương nương, nhưng mà Cẩn Trúc bỗng nhiên chỉ cho nàng ta một phương hướng, Anh Du chỉ định nàng ta đẩy Thục phi, tất nhiên có chuẩn bị.
Tuy nàng ta hiểu rõ việc này, nhất định là nàng ta mắc bẫy, nhưng chuyện này đột nhiên xảy ra, nàng ta không đưa ra nổi chứng cứ, cho dù gánh tội nàng ta cũng nhận, nhưng nếu vì nàng ta mà liên lụy tới nương nương, nàng chết muôn lần cũng khó mà hết tội!
A Dư nhìn qua thấy sắc mặt Hoàng hậu thay đổi, hiển nhiên là tức giận Cẩn Ngọc tự tiện chủ trương.
Lúc này nàng ngược lại có chút hiểu được Hoàng hậu, nếu như Chu Kỳ vì không liên lụy nàng mà đẩy hết tất cả trách nhiệm lên người mình, phản ứng của nàng sẽ chỉ hơn chứ không kém so với Hoàng hậu.
Chỉ có điều, nàng không kịp nghĩ nhiều, bởi vì tiếng kêu thảm thiết của Thục phi trong Thiên Điện đột nhiên ngừng lại.
Không có chút báo hiệu, im bặt đi.
Lúc mọi người nhìn thấy cung nhân sắc mặt hoảng hốt chạy ra từ Thiên Điện, tâm trạng đều trầm xuống.