"Bạch Thụy? Là cậu thật ư?"
Hắn thều thào gọi thử, bên trong là cảm xúc phức tạp khó nói nên lời.
"Anh ấy đâu?"
Bạch Thụy nhìn hắn, không trả lời mà ngược lại hỏi.
Có điều câu hỏi này đã như trả lời cho câu hỏi của Phương Thần.
Phương Thần nghe cậu hỏi thì biểu tình trên khuôn mặt lại càng thêm khó mà hình dung được. Bạch Thụy nhìn đến nó, trái tim không khỏi đập điên cuồng như muốn nhảy ra ngoài. Trong lòng có ý tưởng nhưng cậu lại không dám tin... Không, làm sao có thể tin tưởng cho được! Làm sao có chuyện đó được! Anh ấy nhất định có thể sống lâu trăm tuổi...
Nhưng chính là...
"Nếu cậu chịu về sớm hai năm..."
Thịch...
"Không... Không phải đâu..."
Bạch Thụy lắc đầu, biểu tình hoảng hốt dần dần hiện lên trên khuôn mặt tuyệt mỹ đến như không có thực. Vốn nghĩ rằng trên đời này sẽ không có ai có thể khiến cho nó thay đổi. Chỉ có người đó, chỉ có những chuyện liên quan đến người đó mới khiến nó phá khai, lộ ra cảm xúc sống động bên trong.
Chín năm trước, sau khi vụ tai nạn xảy ra Khương Sầm vì tìm kiếm Bạch Thụy mà liên tục ngụp lặn ở vùng biển đó một tháng trời. Mặc kệ ai khuyên hắn cũng không chịu nghe, cả người đều tiều tụy nhăn nheo còn đen đúa.
Đến lúc hắn quyết định không lại phí công vô ích ở đó nữa, cả người lại đã hoàn toàn chết lặng, trở thành một cổ máy không có cảm xúc, chỉ còn lại sự lạnh lùng vô tận. Hắn so với trước đây càng thêm khiến người ta run rẩy mỗi khi đến gần. Mà sau khi từ bỏ tìm kiếm Bạch Thụy, hắn bắt đầu xử lý kẻ đã hại chết cậu. Dù rằng trong suy nghĩ của hắn cậu chưa chết, cậu chỉ mất tích thôi, hoặc về nhà... Giả thuyết cậu đã về nhà thật sự lại chính là thứ khiến hắn có thể chèo chống được mà không ngã quỵ. Ít nhất hắn biết cậu còn sống, còn tồn tại ở một nơi nào đó, hắn vẫn còn có thể tìm thấy cậu.
Mà kẻ đầu tiên hắn khai đao là người đã đem quả bom thật kia đổi vào.
Người ngoài chỉ biết Khương gia có người trắng tay, có người vào tù, nhưng lại không biết có một người đã chết.
Người đó không ai khác chính là anh trai cùng cha khác mẹ của hắn, Khương Lỗ.
Người này trước là hận Khương Sầm vì đã cướp đoạt mọi thứ của hắn, sau khi biết Khương Sầm là em trai ngoài dã thú do cha hắn cùng tình nhân ở ngoài sinh ra thì nổi hận lại thêm một bật. Thời điểm Khương Sầm khai đao với Khương Địch, Khương Lỗ đã xem như là một tên thiếu gia xuống dốc, chẳng còn có khả năng ăn chơi phóng túng nữa. Đối với một người đang ở trên đỉnh nhân sinh lại bị đạp rơi xuống đáy xã hội, đó là sự tàn khốc cỡ nào. Khương Lỗ lại là người thế nào. Hắn không đối phó được Khương Sầm thì đánh chỉ ý lên người Bạch Thụy.
Nếu là người quen thuộc hắn một chút thì sẽ biết Khương Lỗ có một sở thích đặc biệt với thuốc nổ. Đương nhiên là hắn không tàn trữ hay thu mua. Hắn chỉ tự chế. So với hành hạ tình nhân, hắn thích nhất là chế bom. Rốt cuộc thì lần đầu tiên hắn sử dụng chúng nó lại là để gián tiếp trả thù một người.
Thời điểm Bạch Thụy bị bom nổ mất đi tung tích hắn vốn định trốn đi nhưng đã nhanh chóng bị Sùng Chinh mạnh tay cho lôi ra. Sau đó không ngoại lệ là hắn bị cho bỏ tù. Mọi chuyện đều là một tay Sùng Chinh xử lý bởi vì lúc đó Khương Sầm còn đang vật lộn với biển cả mênh mông. Mà ai biết đâu một tháng sau khi Khương Sầm từ bỏ không tìm kiếm người nữa, hắn lại vận dụng mọi cách đem Khương Lỗ chuộc ra ngoài. Thời điểm đó người không quá biết thì không hiểu hắn định làm gì. Chẳng lẽ lại đại phát từ bi tha cho Khương Lỗ vì hắn là anh trai mình ư?
Không.
Sau khi Khương Sầm cho chuộc được người ra, hắn đem Khương Lỗ giam lỏng lại, mỗi ngày tra tấn.
Đúng vậy.
Chính là mỗi ngày đến thăm Khương Lỗ một lần, lại ở trên người hắn chém một đao rồi đem ớt bột rắc lên đó. Mỗi ngày một nhát, ròng rã một năm. Hắn chỉ cho Khương Lỗ ăn chút uống chút để duy trì sự sống lại không cho hắn cơ hội tự sát nào, đến cả tay đều cho đi chặt. Mặc cho Khương Lỗ gào thét pháp luật hai chữ thì người đàn ông vốn chẳng thiếu cái sự ác liệt sau khi mất đi ái nhân cũng đã chẳng còn nhân tính. Cứ như vậy Khương Lỗ bị tra tấn đến không còn hình người. Những vết thương kia xuất hiện không khiến hắn mất máu mà chết nhưng lại khiến toàn thân hắn lở loét vì không được chữa trị vì nhiễm trùng. Vậy mà hắn còn có thể duy trì một năm.
Đó là nhân mạng duy nhất trên tay Khương Sầm. Chỉ vì nợ máu phải trả bằng máu. Khương gia trên dưới còn đang sứt đầu mẻ trán nào lo cho được cho Khương Lỗ những tưởng đang ngồi trong tù. Kết quả hắn chết rồi cũng chẳng ai hay.
"Vốn dĩ Khương Sầm còn có ý định nhắm vào Trác Dịch, nhưng người này vào ngày cậu mất tích hắn bỗng nhiên trở nên đần ngốc, trí óc trở lại thời điểm ba bốn tuổi. Trác gia sau đó đã đưa hắn đi nước ngoài, không trở về nữa. Cho dù sau đó Khương Sầm đối phó với Trác gia thì Trác Dịch cũng đã là vượt tầm tay vớt."
Phương Thần nhìn Bạch Thụy ngồi ở đối diện khuôn mặt từ lúc nghe hắn kể lại những chuyện đã diễn ra sau khi mình biến mất, trên mặt chưa từng có biểu tình gì. Không biết sao hắn lại cảm thấy nó rất quen, giống như đã từng nhìn thấy.
"Sau khi giải quyết sau mọi chuyện hắn đem Khương thị giao lại cho tôi và Sùng Chinh thì bắt đầu con đường bôn ba tìm kiếm cậu."
Lúc hắn nói đến đây người đối diện mới xuất hiện biểu tình khác. Đối phương đem đôi mắt người khác không dám nhìn thẳng giương lên nhìn hắn, không tiếng động thúc giục hắn nói tiếp. Phương Thần cũng nói: "Hắn đi khắp nơi, không bỏ sót chỗ nào. Có vào sa mạc, có rong ruổi ngoài biển, có đến rừng rậm hoang vu... Không nơi nào là hắn không đi. Cứ như vậy đi suốt năm năm trời."
Phương Thần nói đến đây thì không khỏi ngừng lại, biểu tình đã có thay đổi. Mà sự thay đổi của hắn khiến lòng ngực Bạch Thụy quặn xoắn lại.
"Bỗng nhiên một ngày nọ hắn trở về, trên mặt bình thản lại thiếu đi cái sự lạnh lùng trước đó. Chúng tôi cứ nghĩ hắn đã thông suốt rồi. Nhưng ai biết..."
Giọng Phương Thần nghẹn lại, cổ họng của Bạch Thụy cũng nghẹn theo. Phải một lúc Phương Thần mới hít vào một hơi thật sau rồi cười như khóc nói: "Hắn tự sát."
Bạch Thụy gần như là vô thức trừng lớn mắt, bàn tay đều cho nắm đến mức móng tay chọc vào da thịt cũng không cảm thấy đau đớn chút nào. Bởi vì có nơi còn đau hơn, đau đến cậu hít thở không thông.
"Hắn trèo lên ngọn núi trước đây cậu từng đến đó ngắm bình minh tại thành phố H rồi từ đó nhảy xuống... Thời điểm chúng tôi nhận được tin rồi tìm thấy hắn, trên mặt hắn đều là nụ cười an tường. Mỗi lần nhớ lại khuôn mặt lúc đó của hắn, tôi có cảm tưởng hắn giống như đang ở nói... Tôi đi tìm em ấy..."
Phương Thần nói đến đây thì không thể thốt nên lời nữa. Còn Bạch Thụy thì nước mắt tràn mi, miệng há to nhưng hít vào thì ít, thở ra thì nhiều, cứ như một con cá sắp chết ngạt vì thiếu nước. Tiểu Sầm ở bên cạnh cũng chẳng khác gì.
Phải biết rằng năm năm Khương Sầm đi tìm Bạch Thụy nó đều theo bên cạnh hắn, cùng hắn tìm chứ không phải ở lại cùng Phương Thần. Hai người có thể nói là vì một mình Bạch Thụy mà dính với nhau khăng khít. Lắm lúc phải rút vào cạnh nhau trong rừng rậm để ngủ. Có khi lại cùng nhau chịu khát vì không có nước uống... Thời gian nó ở bên cạnh Khương Sầm phải gấp bao nhiêu lần với Bạch Thụy. Cho nên thời điểm hắn đi, tiểu Sầm lại phải chịu thêm một lần đả kích kinh người nữa. Nếu không phải Phương Thần van xin khẩn cầu, nó có lẽ đã theo cùng.
Cho dù nó không biết chủ nhân nó cũng chưa có chết, người nào đó lại cũng không phải đã hoàn toàn biến mất trên đời. Nhưng tinh thần của nó lúc đó sụp đổ nghiêm trọng. Được như hôm nay đã là may mắn trong bất hạnh.
Có lẽ thật sự là may mắn bởi vì nó không chết theo. Cho nên lúc này nó mới được gặp lại Bạch Thụy. Nhưng còn ai đó...
"Không."
Bỗng nhiên cảm xúc bi thương ở trong lòng một người một chuột bị lời nói quả quyết bất thình lình của Bạch Thụy cho cắt ngang. Cả hai gần như cùng lúc giương mắt lên nhìn cậu.
"Anh ấy chưa chết."
Phương Thần cười như mếu khi nhìn thấy Bạch Thụy kiên định cho rằng. Hắn biết cậu không tin, cũng giống như Khương Sầm luôn không tin cậu đã chết. Có lẽ thật đi, vì lúc đó chẳng ai tìm được xác cậu cho dù là một giọt máu hay một miếng thịt. Nhưng Khương Sầm lại khác, hắn là tận mắt nhìn thấy người đàn ông kia nhắm mắt rời đi thế gian. Trên mạng không có thông tin nói hắn chết là vì đám tang của hắn chưa từng có diễn ra, là theo ý nguyện của Khương Sầm. Họ cũng cho rằng Khương thị còn thì hắn còn, cứ thế để người đời cứ cho rằng hắn mất tích đi.
Nhưng chưa đợi hắn nói gì đã lại nghe cậu nói: "Anh ấy không phải người bi quan như vậy. Anh ấy không tin tôi đã chết, cho dù là trăm năm, vạn năm anh ấy vẫn sẽ tin tưởng vào điều đó. Cho nên anh ấy đi tìm tôi. Sẽ không phải là chết theo tôi. Anh ấy là đi tìm tôi..."
Đúng vậy! Là đi tìm cậu! Không phải chết theo cậu!
Bạch Thụy giống như người điên không ngừng thều thào tự nói rồi bất ngờ đứng bật dậy làm một người một chuột còn lại cũng hoảng hốt đứng lên theo.
"Chít chít!"
"Bạch Thụy cậu đừng nghĩ quẩn. Làm ơn đi!"
Phương Thần trải qua một lần đã như chim sợ cành cong. Hắn không hiểu được lời nói của Bạch Thụy lại cho rằng cậu quá thương tâm, sợ cậu làm bậy nên hắn nhanh chóng lên tiếng ngăn cản cậu.