Trên con đường người xe tắp nập của S thị xuất hiện một nam tử với mái tóc màu bạch kim... Cũng không phải. Nó không phải màu bạch kim. Nó so với màu bạch kim sáng hơn, lại điểm điểm quang mang màu kim sắc. Người qua đường khi nhìn đến nó chỉ cảm thấy hoa mắt, trong lòng lại cảm thán tay nghề của ai lại có thể nhuộm ra được một màu sắc như vậy. Nhưng họ chỉ nghĩ rồi theo dòng người ngược xuôi hối hả trôi đi, nên làm gì thì tiếp tục làm nấy, lại chẳng để ý đến người mình mới thấy nữa. Đương nhiên là họ cũng đã quên mất từng có một người như vậy.
Có phải lạ lắm không?
Một tồn tại đặc biệt, nhất định sẽ kích phát sự tò mò của người khác. Nhưng họ lại chỉ nhìn một cái, thắc mắc một câu rồi quên đi. Quan trọng nhất là chẳng ai để ý đến khuôn mặt người đó.
Có lẽ là do họ từ ánh mắt đầu tiên chỉ lo nhìn vào mái tóc đặc biệt kia, rồi lại bởi vì sự đặc biệt của nó mà quên mất bản thân đã từng nhìn thấy. Cho nên chưa đợi họ cảm thán đối phương xuất trần cỡ nào đã không còn nhớ đến đối phương nữa. Nhưng không phải chính là vì vậy ai đó mới dám hiên ngang xuất hiện trên đường mà không chịu trùm đến kín mít hay sao.
Đúng vậy, người này không ai khác chính là Bạch Thụy tiểu hỗn sắc kim long vừa mới nhận chức Thần Vương. Mà hiện tại đã không thể gọi là tiểu hỗn sắc kim long nữa rồi, ngược lại phải gọi là tiểu hỗn kim sắc ngân long.
Mái tóc màu kim sắc của Bạch Thụy sau khi thành Vương bởi vì pháp tắc luân hồi mà nhiễm lên một màu ngân bạch lấp lánh, giống hệt như hoa văn trên trán cậu vậy.
Cho nên dù hiện tại hình ảnh của Bạch Thụy tràn lan khắp con đường thì chỉ nhìn đến mái tóc khác biệt so với trước đây của cậu, họ là sẽ không thể nhận ra. Trừ khi họ nhìn đến mặt cậu. Nhưng mới nhìn tóc đã không nhớ gì nữa thì làm sao nhìn được đến mặt? Chính vì thế nên Bạch Thụy mới dám hiên ngang như vậy mà đi.
Chỉ là khuôn mặt cậu lúc này không được vui cho lắm.
Tại sao vậy?
Bởi vì sau khi tỉnh lại Bạch Thụy phát hiện thời gian trôi qua khá nhiều. Phải biết rằng Uẩn Thiên thế giới dòng chảy chậm hơn hạ phẩm thế giới. Chỉ một chung trà thôi hạ phẩm thế giới đã trải qua mấy năm, thậm chí là chục năm có hơn. Kết quả là khi cậu cuống quýt trở lại S thị thì nó đã qua chín năm...
Chín năm, người biết được cậu nhờ hai bộ phim cũng dần dần không quá để tâm đến một diễn viên như cậu nữa chứ nói. Nhưng chín năm chẳng thế mang đi một con người. Vậy mà cậu lại không tìm thấy được người mình muốn tìm...
Đúng vậy, chín năm S thị nhìn như chẳng có gì thay đổi, thế nhưng người kia đã không thấy. Cậu không tin hắn đã chết. Cho nên cậu tiếp tục tìm kiếm những người có thể cho cậu biết nguyên nhân của chuyện này. Thật ra Bạch Thụy chỉ mới trở lại S thị có một ngày thôi. Cậu cứ nghĩ lấy năng lực của mình hiện tại một ngày là đã có thể tìm được người rồi. Bởi vì người đó đâu phải người bình thường. Hắn là tồn tại cậu có thể tìm được trên bất cứ trang tin tức nào. Nhưng ai biết được thứ cậu tìm thấy là hắn đã mất tích bảy năm rồi.
Mất tích... Chỉ là mất tích chứ không phải chết.
Ở trên mạng nói, chín năm trước sau khi vụ nổ kia xảy ra đem ái nhân của hắn đi, Khương đại tổng tài đã nổi giận đùng đùng lật cả S thị lên.
Hắn trước là xử lý sạch đám người Khương gia vốn tưởng rất vướng chân vướng tay. Số thì đưa vào tù, số thì không xu dính túi phải lưu lạc đầu đường. Từ một bước thượng lưu thành ăn mày. Khương gia cứ thế lụi bại, chẳng còn chỗ đứng trong S thị nữa. Nhưng bởi vì một Khương Sầm nên cứ nhắc đến họ Khương người ta vẫn sẽ trầm trồ thổn thức.
Nhưng Khương Sầm không quan tâm. Hắn chỉ muốn trả thù. Sau khi xử lý xong Khương gia Khương Sầm lại trực chỉ Trác đại gia tộc mà khai đao. Trác gia đâu thể nào ngồi yên chịu chết, sống mái với Khương Sầm gần một năm mới bại lụi. Bởi vì phạm pháp mà Trác gia bị tịch thu gia sản, bỏ chạy ra nước ngoài. Sau khi lật lại trật tự S thị lần nữa Khương đại tổng tài mới triệt để mất bóng khỏi tầm mắt của mọi người. Khương thị được hắn giao vào tay trợ thủ đắc lực của mình là Sùng Chinh và Phương Thần Phương thiếu gia mà không chút luyến tiếc nào.
Người ta chỉ biết hắn là lên đường đi tìm ái nhân của mình. Cứ như vậy đã ròng rã bảy năm không thấy.
Tin tức càng trở lại gần đây thì càng ít, giống như đã biến mất khỏi nhân gian.
Bạch Thụy nhìn xem tất cả mà nội tâm càng thêm gấp gáp muốn tìm được người. Cậu biết cậu nhất thời đi mất sẽ khiến người đàn ông kia bị đả kích. Cậu lại không nghĩ thời gian qua lâu như vậy... Hắn lại làm sao trải qua...
Càng nghĩ dưới chân Bạch Thụy càng như sinh gió. Cậu khẽ khàng lướt qua những con đường, hướng thẳng đến vị trí Khương thị tập đoàn lớn nhất S thị đang tọa lạc. Nếu không phải vì tuân thủ pháp tắc của nơi này cậu đã mạnh mẽ sử dụng năng lực của mình để chạy khắp nơi rồi. Nhưng cho dù cậu là Thần Vương, đến đây cậu chỉ có thể làm người bình thường thôi. Tuy bởi vì pháp tắc luân hồi cho nên cậu có thể thông qua điểm đặc biệt của dòng sông luân hồi mà đến hoặc rời đi bất cứ nơi nào nhưng mà cậu lại không thể tác động lên nó.
Sau khi lĩnh hội được luân hồi pháp tắc Bạch Thụy mới hiểu được tại sao cậu lại ảnh hưởng đến Trác Dịch, khiến cho hắn nhớ lại kiếp trước. Có thể nói một phần là do hạt giống bóng tối trên người hắn. Cậu trước là kích phát hạt giống bóng tối của hắn, sau lại vì hỗn độn truyền thừa từ trên người cha cậu xem như đồng nguyên, hai thứ kết hợp mà cho tạo ra hiệu quả đó. Không thể không nói đây thật sự là một phần nguyên nhân khiến cho Bạch Thụy lĩnh hội được luân hồi pháp tắc.
Ký ức luân hồi, đối với một Thần Vương như cậu gần như hiện tại chỉ cần một ngón tay là cậu đã có thể đem một người cho nhìn thấy ngàn kiếp luân hồi của họ. Càng là tồn tại nhỏ bé như nhân loại không trải qua tu luyện thì hiệu quả lại càng lớn. Mà nguyên nhân tại sao mái tóc của cậu khi họ nhìn vào lại mơ hồ quên mất, cũng bởi vì nó là nơi biểu hiện cho pháp tắc luân hồi của cậu. Nhìn vào luân hồi, ai sẽ còn nhớ được bản thân. Chính là câu nói này.
Luân hồi giống như một thước phim đem hiện thực và quá khứ trộn lẫn. Cho nên không thể tùy tiện cho một người nhìn thấy quá khứ của họ. Nó sẽ làm thay đổi con đường họ sẽ đi trong kiếp này ở một chiều hướng nào đó tùy thuộc vào chính họ.
Bạch Thụy như hồ điệp xuyên hoa xuyên qua dòng người tắp nập, rốt cuộc nhìn thấy được tòa nhà lớn nơi Khương thị tập đoàn tọa lạc.
Cậu đứng ở ngoài rối rắm một hồi vẫn chưa quyết định được nên đi vào thế nào. Cậu lại nên dùng thân phận gì để tìm người điều hành Khương thị hiện tại là Sùng Chinh đây. Một người đã mất tích chín năm như cậu, cho dù bây giờ xuất hiện cũng khó lòng mà ăn nói. Nhưng không tìm họ cậu lại không thể có được tin tức liên quan đến người đàn ông kia.
Trong lúc cậu rối rắm, bỗng nhiên từ xa chạy lại một chiếc xe màu đen bóng lưỡng. Chiếc xe dừng lại ở trước tòa nhà Khương thị. Sau đó từ trong xe bước ra một người.
Đối với Bạch Thụy mà nói, so với người đó cậu lại càng chú ý tới thứ người đó mang theo hơn.
"Tiểu Sầm..."
Đôi môi xinh đẹp của cậu vô thức hé ra, gọi lên cái tên đó. Thời điểm phát ra lại tràn ngập hoài niệm...
Rõ ràng cậu cho rằng mình chỉ mới không gặp họ một chút thôi. Thế nhưng khi nhìn lại nhau, cậu rốt cuộc đã cảm nhận được thời gian trôi đi. Tại thời điểm này, nó đã chính thức tác động lên cậu, cho cậu biết chín năm thời gian kia là bao nhiêu dài đối với người khác, lại đã mang đến bao nhiêu bi thương.
Tiểu Sầm trong mắt cậu rõ ràng là vẫn đang chịu tác động bởi sự ra đi của cậu. Nó trông không có sức sống dù được người chăm sóc kỹ càng, nâng nui chăm bẳm.
Tiểu vật nhỏ kia ngay thời điểm nghe thấy tiếng gọi của cậu thì giống như được bật một cái công tắc sống lại. Nó ở trên vai người đàn ông lập tức nhổm người dậy, cặp mắt đen lúng liếng thẳng tắp trực chỉ cậu, không lệch một li nào.
"Chít!"
Sau đó nó chẳng thèm quan tâm hành động phóng như bay trong không trung của mình có gây ra hậu quả gì không mà lao vút về phía cậu như một mũi tên.
"*Chít chít chít chít chít*..."
Nó bám ở trên ngực cậu, giương đôi mắt đậu đen với từng giọt từng giọt thủy châu trong suốt không ngừng rơi xuống vừa kêu loạn một trận đầy oan ức và khổ sở.
Bạch Thụy cũng bị nó làm cho luống cuống tay chân vội vàng vuốt ve trấn an nó: "Đừng khóc, đừng khóc! Xin lỗi ngươi! Ta không phải muốn bỏ ngươi đâu. Chỉ là tai nạn, tai nạn thôi!"
"Chít chít chít..."
"Không, lần này không như vậy nữa!"
Bạch Thụy ôm nó lên dụi dụi một trận, dùng hành động thân mật nhất đến trấn an nó.
Phương Thần từ thời điểm vật nhỏ kia chạy đi vẫn luôn đứng sững ở đó nhìn họ... Không, phải nói là nhìn Bạch Thụy. Thời điểm cậu gọi tiểu Sầm hắn cũng lập tức nhìn tới cậu. Nhưng như mọi người, hắn bị mái tóc kia của cậu chọc cho mù mắt. Chỉ đến thời điểm tiểu vật nhỏ bám lên người cậu lại khóc đến thương tâm hắn mới như người trong mộng thoát ra, theo bản năng đem tầm mắt dời đến trên người nó. Mà ở lúc này hắn mới cảm giác được mình có thể nhìn rõ người kia. Tuy đã có sự xác định của tiểu vật nhỏ nhưng hắn vẫn là không thể khẳng định người đó có phải người hắn nghĩ tới không. Bởi vì trông cậu không giống. Chưa nói mái tóc, chỉ nói khuôn mặt kia cũng đã trông có sự khác biệt. Chỉ là sự khác biệt này hắn không nói rõ được, lại bởi vì thương cảm trong lòng mà lựa chọn bỏ qua.