Lúc này nhìn thấy Khương Lỗ khuôn mặt mang theo nụ cười tởm lợm lại gần Bạch Thụy, hắn không nén được nụ cười. Đúng vậy, sao chỉ có hắn là khốn khổ. Hắn muốn Bạch Thụy cũng phải nếm trải những thứ đó.
Nhưng hắn nghĩ được đẹp, người vừa mới ngăn Khương Lỗ lại chỉ nhận mệnh làm việc, làm không tốt sẽ bị trách phạt, làm sao hắn có thể để cho chuyện đó xảy ra.
"Khương thiếu, anh nên nhớ cha anh đã dặn thế nào."
"Xì, trợ lý Ngô, anh gấp như vậy làm gì chứ. Miễn Khương Sầm kia mất đi Khương thị, hắn chỉ như con hổ mất nanh. Dù Bạch Thụy có bị sao thì hắn cũng làm gì còn đủ năng lực đi đòi lại công bằng."
Giang Bân lập tức bật lại, còn không quên tiếp thêm can đảm cho Khương Lỗ. Hắn quả là biết nói chuyện, Khương Lỗ thật sự bị hắn làm cho giao động mà nụ cười trên mặt còn dữ tợn hơn. Trong đầu hắn lúc này đã hiện lên rất nhiều cách để hành hạ tình nhân của tên khốn kia, nội tâm ác liệt cảm thấy được thỏa mãn vô cùng.
"Giang thiếu, chúng ta không phải phần tử phạm pháp. Chúng ta chỉ muốn lợi ích, không phải muốn ngồi tù. Hơn hết Bạch Thụy kia không chỉ dính tới một mình Khương Sầm. Nói tóm lại là Bạch Thụy không thể đụng vào."
Trợ lý Ngô kia cũng chẳng vừa, hắn ta nhíu mày không vui phản bác lại Giang Bân xong thì quay qua Khương Lỗ: "Khương thiếu, đừng vì chút chuyện mà khiến cho con đường kế tiếp trở nên khó khăn hơn. Sau này cậu là người điều hành Khương thị, cậu hãy nhìn xa chút đi."
Khương Lỗ tuy là một tên vũ phu nhưng hắn lại có dã tâm vượt quá cái khả năng của mình. Cho nên hắn rõ ràng bị những lời này đánh động. Khương Lỗ bỗng nhớ lại những lời cha mình đã dặn. Ông nói Bạch Thụy kia cũng bị Trác gia để ý. Trác gia hiện tại họ không thể đắc tội. Vốn dĩ trận này Khương Tấn đã mơ ước Bạch Thụy từ lâu còn muốn đi theo nhưng bởi vì họ sợ hắn không nhịn được động tay động chân với Bạch Thụy phá hỏng chuyện cho nên mới không để hắn đi. Khương Lỗ tự nhận mình không phải tên vô dụng Khương Tấn kia, cho nên hắn thật sự nghe lời trợ lý Ngô, không lại đến chỗ Bạch Thụy nữa.
Giang Bân thấy vậy thì đương nhiên không vui. Nhưng hắn đã biết khôn hơn trước, sợ trợ lý Ngô kia nghi ngờ động cơ của hắn, trở về lại thổi gió bên tai Khương Địch, khiến cho Khương Lỗ gã đàn ông ngu đốt còn có dã tâm này bỏ hắn. Lúc đó mất còn nhiều hơn được, cho nên hắn chỉ đành cắn răng nhịn lại oán hận trong lòng.
Bạch Thụy im lặng nghe tất cả, rốt cuộc thì cậu vẫn chưa biết Giang Bân là kẻ nào. Đành chịu, Bạch Thụy với Giang Bân còn không tính là tiếp xúc, làm sao cậu nhớ hắn cho được. Đến tên của Giang Bân Bạch Thụy còn không biết. Nhưng không ngoại lệ cậu đã biết đám người này đánh cái chủ ý gì với cậu, với Khương Sầm. Cậu không biết rốt cuộc Khương Sầm có vì cậu mà buông tha cho Khương thị không, có điều cậu vẫn là có đủ niềm tin để khẳng định rằng người đàn ông kia sẽ đến tìm cậu.
Nhưng Bạch Thụy chưa đợi được Khương Sầm thì đã đợi được một người mà cậu vốn cho rằng đối phương không nên ở đây lúc này mới đúng.
"Khương tổng! Tôi phát hiện Trác Dịch có dị động!"
Sùng Chinh đang ngồi ở ghế phụ vừa nhận được tin tức thì lập tức quay xuống nhìn người đàn ông từ lúc sáng đến giờ mặt mũi hầm hầm cứ như sắp giết người đến nơi kia báo lại.
"Không biết tại sao nhưng hắn ta trở về S thị rồi. Bởi vì vụ kia cho nên tôi luôn để ý hắn. Người của chúng ta nói hắn đang di chuyển ra ngoại ô phía Đông thành phố."
Sùng Chinh không đợi Khương Sầm hỏi đã tiếp tục nói rõ.
"Đuổi theo."
Đây gần như là câu nói hoàn chỉnh đầu tiên của Khương Sầm từ lúc đó tới giờ. Nhưng vài chữ thôi lại bị hắn cắn ở trong kẻ răng, nghe vào tai thì khiến người ta rùng cả mình.
Vệ sĩ đang lái xe lập tức theo chỉ dẫn của Sùng Chinh chạy về hướng ngoại ô.
"Khương tổng, Khương đại lão gia vẫn luôn ở gọi..."
Sùng Chinh không nói được hết lời, bởi vì hắn bị ánh mắt như muốn giết người của Khương Sầm dọa cho tắt tiếng. Hắn biết, chuyện này không có khả năng xuất hiện cái chuyển biến nào nữa. Cho nên hắn quả quyết tắt luôn điện thoại cho đỡ rách việc. Hắn không phải không đoán được Khương đại lão gia gọi cho Khương Sầm làm gì, còn không phải là tống tiền Khương Sầm sao. Đương nhiên sẽ không đơn giản là tống tiền, nhưng thái độ của Khương Sầm đã nói rõ, hắn lúc này chỉ nghĩ giết người thôi, không hề có ý định thương lượng gì hết.
Không phải Khương Sầm không nghĩ họ sẽ vì vậy mà động tay động chân với Bạch Thụy, nhưng nếu họ dám, hắn sẽ cho bọn họ biết cái gì gọi là không biết sống chết. Có điều này là quá đề cao đám bại gia tử kia rồi. Một đám chỉ biết ăn no chờ chết, đầu óc không có còn đòi bắt cóc tống tiền, đương nhiên làm gì có cái sự chuyên nghiệp nên có. Đó là còn chưa nói họ vì một số lý do mà bó tay bó chân, đến động vào Bạch Thụy còn không dám, sao nghĩ làm gì đó ghê gớm hơn để uy hiếp Khương Sầm. Họ còn không biết kẻ vốn là cùng họ thông đồng làm bậy lại chỉ đang lợi dụng họ hòng đạt được mục đích của mình. Bọn họ đã định là sẽ tiền mất tật mang rồi.
Hiện tại không thể gọi cho Khương Sầm, một đám người chỉ muốn ngồi không hưởng hết lợi ích từ đắc ý cho đến hiện tại đã sắp gấp không ngồi yên được rồi. Nhưng thế thì sao? Đáng đời bọn họ. Đã ngu còn không biết an phận.
"Khương tổng, phía sau xe của Trác Dịch còn có cảnh sát theo cùng."
Sùng Chinh lại báo cáo tình huống mới nhất cho người đàn ông kia.
Hiện tại gần như có thể xác định là Trác Dịch đang đi tới chỗ của Bạch Thụy. Nhưng hắn ta giống như là biết rất rõ chỗ của cậu, hành động dứt khoát lưu loát như đã đợi sẵn ở đó chỉ để đi cứu người vậy. Như thế là cứu người hay đã thông đồng làm bậy trước? Tự nhiên hắn cảm thấy lần này đám đại lão kia sẽ tiền mất tật mang còn đối mặt với lửa giận của Khương đại tổng tài nữa.
Quan trọng hiện tại là Trác Dịch có khả năng đạt được mục đích hay không thôi. Sùng Chinh khẽ liếc người đàn ông sau khi nghe hắn nói vẫn không có động tỉnh gì, chỉ là lông mày nhíu lại càng thêm đáng sợ. Trong lòng hắn nghĩ lần này sợ rằng cả S thị sẽ chấn động bởi hành vi trả thù của ai đó cho xem.
Ở bên kia, Trác Dịch mang theo một thân tâm tình muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân từ H thị đến đây, phải nói là hao tổn tâm tư. Thật ra lần này Trác Dịch về S thị không phải vì Bạch Thụy. Hắn là có chuyện chính đáng, Bạch Thụy chỉ là trùng hợp. Nhưng có thật sự trùng hợp đến như vậy ư? Trùng hợp đến mức hắn vừa về Bạch Thụy đã có chuyện? Lại trùng hợp chạy đến chỗ cậu bị mang đi? Khương Sầm tìm cả một ngày chưa xong, chẳng lẽ tình báo của Trác gia lợi hại đến vậy? Có thể chắc chắn một điều là phía cảnh sát vẫn chưa tìm được Bạch Thụy. Nếu tìm thấy rồi cũng sẽ báo cho họ trước, cho nên có thể thấy là Trác Dịch tự chủ trương.
Nhưng mặc kệ người khác nghĩ thế nào, Trác Dịch thật sự là mang theo người đến cứu Bạch Thụy.
Có điều... Hắn nghĩ được đẹp, diễn biến lại khác hẳn hoàn toàn...
Bốp!
Binh! Rầm!
Một đám trố mắt ra nhìn Trác Dịch hớn hở mà tới cứu người lại bị người được cứu đánh cho mắt thành gấu trúc, còn bị đạp bay một đoạn, chật vật không chịu nổi mà nhất thời không kịp phản ứng.
Đừng nói ai, đến cả người bắt Bạch Thụy đến đây cả ngày đều không nghĩ rằng Bạch Thụy vốn nên hôn mê bất tỉnh lại có thể bỗng nhiên lật tay đánh người. Đương nhiên càng khỏi nói Trác đại ảnh đế luôn cho rằng mình là đến cứu người tại sao lại có chuyện bị đánh cơ chứ. Kết quả ai nấy đều ngu ngơ nhìn Bạch Thụy vịn tường đứng dậy mà choáng váng cả mặt mày.
"Mày..."
Giang Bân sắc mặt âm trầm nhìn Bạch Thụy biểu tình lạnh nhạt chẳng thèm để ai vào mắt, muốn nói gì nhưng lại bị cảnh sát theo Trác Dịch vào tới tóm lấy, không thể nói được gì nữa.
"Tất cả đứng im! Phản kháng thêm tội!"
"Cậu không sao chứ!"
Cảnh sát theo sau nhưng vào muộn bởi vì chẳng lại bước chân của Trác đại ảnh đế đang phấn khích. Ai biết lại nhìn thấy Trác Dịch có vẻ như mới bị người đánh đang lỏm ngỏm bò dậy. Thế là họ cho rằng đám người bắt cóc kia chống chế. Họ nào có biết Trác Dịch là bị nạn nhân đánh đâu.
Bạch Thụy im lặng nhìn tất cả. Sau khi cảnh sát tràn vào lại đỡ Trác Dịch lên thì cậu đã phần nào nhận ra Trác Dịch là đến cứu mình. Nhưng cho dù là vậy cậu vẫn không cảm thấy mình đánh sai, dù ban đầu cậu là nghĩ người này cùng đám kia thông đồng làm bậy. Chỉ đơn giản vì hắn muốn chạm vào người cậu, thế thôi. Còn hắn có thật sự thông đồng với đám người kia hay không, cậu chẳng muốn biết. Bởi vì người cậu chờ đã tới rồi.
Lúc này bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng ồn ào như lại có người tới.
"Có chuyện gì vậy!? Đối phương gọi thêm đồng bọn?"
Người cảnh sát dẫn đầu lập tức cảnh giác lên cũng không quên đối với bộ đàm dò hỏi. Nhưng chưa đợi cho hắn nghe được câu trả lời thì từ bên ngoài đã bước vào một người đàn ông khí tràng so với hắn còn dữ dội hơn. Trong lúc nhất thời hắn không kịp phản ứng mà để cho đối phương tiến thẳng vào bên trong.