Nhật Ký Thú Cưng III: Còn Đường Sống Nào Tốt Bằng Ôm Đùi Kim Chủ Ba Ba?

Chương 147: Bị phát hiện rồi???



Mà Khương Sầm đang bận việc, Phương Thần không nói hắn cũng không thèm đá động tới. Cứ thế kéo dài đến tận lúc Khương Sầm tan làm buổi sáng luôn.

Theo lý thì giờ này Khương Sầm sẽ về ăn trưa cùng tiểu minh tinh của hắn.

"Cậu muốn nói gì thì nói đi. Nếu chỉ định tới uống trà ké máy lạnh thì lần sau đừng đến nữa."

"..."

Phương Thần sững người một chút rồi vẫn không nhịn được khịa lại: "Bữa nay cậu còn biết nói đùa nữa."

"Tôi không có chuyện gì để nói. Tôi chỉ muốn theo cậu về nhà." Hắn cẩn thận nói. Nhưng quả nhiên là bị người từ chối thẳng thừng ngay.

"Không được."

Khương Sầm vừa nghe đã lập tức bác bỏ yêu cầu này của hắn.

"Tôi chỉ muốn gặp thú cưng nhà cậu thôi, không phải đến ké cơm hay gì hết!"

Phương Thần sợ hắn không đồng ý thì vội vàng la lên.

Ai biết Khương Sầm vừa nghe đã quay đầu nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái, chọc cho Phương Thần trong lòng có quỷ ngượng ngùng sờ sờ cái mũi nhìn đi chỗ khác. Nhưng hắn vẫn cố gắng nói:

"Không ấy cậu đem nó ra cho tôi mượn chút đi rồi tôi trả lại, không vào nhà cũng được."



Khương Sầm không biết đang nghĩ gì nhưng mà lại tiếp tục nhìn hắn như vậy chừng vài phút đồng hồ, đến lúc đối phương đều nghĩ muốn đầu hàng thì hắn lại thản nhiên đứng lên khỏi ghế tổng, hướng cửa đi.

"Này!"

Phương Thần thấy hắn đi mà không nói gì hết thì gấp thật sự.

"Phương thiếu, anh mà nói nữa là không được cái gì đâu. Khương tổng đây là ngầm đồng ý đấy."

Sùng Chinh lại nhanh nhẹn ngăn cản hắn. Nhìn đối phương cố gắng như vậy mà trong nhất thời gấp gáp khiến công sức đổ sông đổ biển thì cũng quá tội nghiệp.

Phương Thần nghe xong, không biết nên tin hay không tin nhưng dù sao hắn chỉ muốn đạt được mục đích. Thế là lập tức theo chân Khương Sầm rời khỏi công ty.

Thấy Khương Sầm không có đuổi hắn xuống xe Phương Thần lúc này mới triệt để yên tâm.

Xe nhanh chóng lái đến khu chung cư Bạch Thụy đang ở.

"Đứng đó. Đợi!"

Kết quả người ta thật sự không cho hắn vào nhà mà bắt hắn đứng ngoài cửa. Vậy cũng được đi...

Phương Thần ở bên ngoài lòng đầy mong mỏi vừa dỏng tai lên nghe ngóng nhưng cửa nhà này quá tốt, hắn không nghe được gì. Một lát sau cửa nhà bất ngờ bật mở, người bên trong không nói không rằng ném cho hắn một thứ rồi đóng sầm cửa lại. Phương Thần phải nói là vội vàng đỡ lấy vật nhỏ đáng thương bị hắn ném ra vẫn còn lơ mơ không hiểu chuyện gì mới không xảy ra án mạng.

"Chít?"

Ủa gì vậy?

Tiểu Sầm nằm trong tay ai đó vẫn còn chưa tỉnh ngủ. Rõ ràng nó đang nằm trong ổ bông mềm mại của nó... Nhìn cửa nhà đóng chặt, nó giây sau tưởng mình bị ném đi mà lập tức cuống cuồng cả lên.

"Chít chít chít chít chít..."

Khi nó tưởng nghĩ nhảy đến cào cửa thì bị người vội vàng giữ lại, bên tai còn nghe tiếng người nói chuyện: "Không phải muốn vứt ngươi đâu!"

Phương Thần vội vàng trấn an nó.



Lúc này tiểu Sầm mới nhận thức được tình huống không đúng mà đưa mắt nhìn đến nơi phát ra âm thanh.

"Lát nữa sẽ đem ngươi trả lại."

Phương Thần không để ý nó lơ tơ mơ, hắn sợ Khương Sầm nữa chừng đòi lại nên ôm con vật nhỏ chưa bằng cái nắm tay của hắn rời khỏi chung cư. Dù vậy khi nhìn thấy vật nhỏ kia từ sau khi nhìn thấy hắn thì không nháo nữa hắn vẫn là thở phào nhẹ nhõm.

Tiểu Sầm nhìn cửa nhà đóng chặt, biết không thể làm gì nữa thì không lại giãy giụa lung tung mà để cho hắn mang đi. Dù sao người này cũng không làm gì nó được. Cái nó quan tâm là đại ác ma của chủ nhân nó có phải định ném nó đi không. Nhưng nghĩ lại hắn vẫn còn đang thưởng hạt dẻ cho nó, thiết nghĩ là không có chuyện đó được. Có lẽ là do người này... Tiểu Sầm nhìn người đàn ông thật ra cũng rất đẹp trai chẳng gặp được mấy lần, trong lòng vẫn thật không hiểu tại sao hắn lại cố chấp với nó như vậy. Nó chỉ là một con chuột. Cách đối phương cư xử với nó cứ kỳ lạ làm sao. Dù sau khi khai thông linh trí nó đã có suy nghĩ như con người nhưng nó vẫn luôn biết nó chỉ là một con chuột thôi.

Rốt cuộc Phương Thần mang tiểu Sầm đến một quán cafe gần đó. Quán cafe này phong cách khá yên tĩnh, cũng không có nhiều người mà không gian lại riêng tư, thích hợp cho những cuộc gặp gỡ không thích bị dòm ngó nhiều.

Phương Thần gọi cho mình một ly cafe, lại gọi cho tiểu vật nhỏ kia một đĩa bánh quy ngũ cốc cùng một ly nước lọc.

Tiểu Sầm được hắn đặt đến trên bàn trà trắng tinh thì nghiêm chỉnh ngồi đó. Mặt bàn bằng sứ cùng với bộ lông trắng xinh xẻo của nó hòa làm một nhưng hai cái tai màu đen kia lại khiến cho nó nổi bật lên. Sau khi được thả xuống nó ngồi trên cái mông của mình, hai móng trước chụm lại kỳ quái nhìn người đàn ông cao lớn. Ý tứ bên trong đôi mắt kia thật sự khó lòng mà đọc được. Nhưng chỉ dựa vào đó thì đủ thấy nó không giống những con chuột bình thường.

"Tuy không biết tại sao ngươi lại ghét ta như vậy nhưng ta vẫn xin lỗi trước."

Phương Thần không hề cảm thấy việc nói chuyện với một con vật như nói với con người là chuyện khác thường cỡ nào. Mặc cho ánh mắt tìm tòi của nhân viên trong quán, hắn vẫn nghiêm túc cùng tiểu Sầm giao lưu.

Tiểu Sầm đều không theo kịp mạch suy nghĩ của hắn nhưng hắn đã xin lỗi thì nó tha thứ cho hắn vậy. Có điều nó không hiểu hiện gì hết mà chỉ nhìn hắn thôi.

Phương Thần nhìn tiểu vật nhỏ kia giống như không hiểu ý mình mà chỉ ngồi đó nhìn hắn chăm chú, có khoảng khắc cảm thấy mình có chút dở hơi. Nhưng mà cái tai động động thật nhỏ cùng trạng thái không chạy nhảy nháo loạn của nó khiến hắn kiên định lại với suy nghĩ của mình. Cho dù nó không chắc giống như hắn nghĩ thì nó vẫn rất thông linh. Biểu hiện bây giờ của nó chính là đang thể hiện điều này. Với cả hắn từng thấy nó giao tiếp với Bạch Thụy và Sùng Minh. Nó như này có khi chỉ là không quen thuộc hắn nên không có nhiều phản ứng thôi.

"Ta biết ngươi thắc mắc tại sao ta lại cố chấp muốn gặp ngươi như vậy. Nhưng ta thật rất thích ngươi. Nếu không phải không mua lại được thì ta đã mua rồi. Có điều hôm nay ta là nghĩ muốn xác định một chuyện. Nói xong sẽ đem ngươi trả về."

Phương Thần nói đến đây thì nhân viên của quán đã đưa đồ uống và bánh tới.

Nhìn con vật nhỏ nào đó cái mũi nhúc nhích đáng yêu khi nghe thấy mùi bánh quy thì hắn không khỏi buồn cười.

"Ăn đi."

Tiểu Sầm không nghĩ hắn là gọi cho nó. Nhưng nó cũng không định khách sáo với hắn. Chỉ là lúc ăn nó còn không quên lén lút nhìn hắn dò xét. Rốt cuộc người này muốn nói gì với nó đây nhỉ. Tuy rằng nó rất nhân tính, người khác đối xử với nó cũng như vậy nhưng không phải ai cũng sẽ. Người này trước là bạn của người kia của chủ nhân nó, nhưng sau lại anh ta vẫn không phải người thân thuộc gì với nó còn ít tiếp xúc. Nếu hắn đối xử với nó như Sùng Minh thì có khi nó sẽ cảm thấy bình thường. Nhưng đây đối phương lại cứ... Cứ như đang nói chuyện với một người bình thường... Mà nó có phải người đâu... Không lẽ...

Bỗng nhiên nó nhớ đến sự kiện ngày hôm đó. Lúc ấy nó không kịp suy nghĩ gì nhiều, sau lại cũng không có thời gian nghiêm chỉnh ngẫm lại. Hiện tại mới cảm thấy kỳ quái, làm sao người này biết nó ở đó mà tìm đến được. Chẳng lẽ anh ta nhìn thấy nó...



"Ta biết ngươi rất thông minh, cũng sẽ hiểu lời ta nói. Ta sẽ không vòng vo mà nói rõ luôn. Hôm đó ta nhìn thấy ngươi từ phòng của Trác Dịch đi ra, đúng chứ?"

Thịch!

Rốp!

Tiểu Sầm gần như là theo phản xạ có điều kiện cắn mạnh lên miếng bánh quy khiến nó phát ra âm thanh thật lớn. Đôi mắt thì lại mở to ra dù nó đã to hết cỡ rồi, biểu tình chấn động không gì sánh được nhìn chằm chằm người vừa nói chuyện. Tuy không biết đối phương có thể từ khuôn mặt lông lá của nó nhìn ra biểu cảm gì không nhưng tiểu Sầm đã không kịp thể hiện sự bình tĩnh như không hiểu gì cả rồi. Nó chỉ hi vọng người kia đọc không hiểu biểu tình của nó. Nhưng mà nó không khỏi nghĩ thấy mà kỳ lạ. Chuyện này quá hoang đường sao người này lại có thể nghĩ đến, còn nói ra như vậy? Hắn không sợ người ta nói mình bổ não quá nhiều?

Có khoảng khắc Phương Thần nghĩ mình đã nhìn hiểu được biểu tình của tiểu vật nhỏ kia, nhưng nó cứ mãi duy trì trạng thái ngơ ngác, nhai cũng không nhai chỉ đờ đẫn nhìn chằm chằm hắn như vậy... Nhất thời khiến cho hắn cảm thấy bản thân như một thằng ngu nói chuyện tào lao vậy.

Nhưng rốt cuộc hắn có phải thật sự chỉ là bổ não hay không?

"Ta sẽ không nhìn lầm. Lúc đó trên hành lang chỉ có thiếu niên kia, ta là đi theo hắn mới nhìn thấy ngươi. Đối phương không thể nhảy lầu, ngươi lại xuất hiện ở đó."

Phương Thần nhìn chằm chằm con vật nhỏ kia nói tiếp. Lần này hắn bắt gặp động thái khác của con vật kia. Nó cụp mắt xuống không nhìn hắn, hai cái tai nhỏ lại động động... Không biết tại sao nhưng hắn nghĩ muốn đi nhéo nó một cái.

Nhéo!

Mà hắn đều là làm thật.

Tiểu Sầm bất thình lình bị sự đụng chạm của hắn dọa cho giật mình mà theo bản năng lùi về sau một bước nhưng vẫn không thể giải cứu được cái tai của mình: "..."

Phương Thần nhìn nó biểu tình sinh động không ngừng nghĩ muốn đem cái tai nhỏ của mình giải cứu ra, móng nhỏ quơ quào lung tung đều là cào lên ngón tay hắn nhưng lại chẳng không đau không ngứa, ngược lại cứ như cào đến trong tâm của hắn... Hắn biết mình thật sự trúng độc của con vật nhỏ này rồi. Nhưng hắn vẫn thuận theo mà buông nó ra. Dù trước khi thả ra hắn vẫn còn không nhịn được đi sờ nắn hai hạ vành tai mềm mại lông xù của nó.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv