Bạch Thụy mới vào đã bị câu hỏi không đầu không đuôi của Trác Dịch chọc cho lù khù. Trước đó để cậu nhận ra ai đang gọi cho mình đã là một chuyện, lại thêm câu hỏi của hắn Bạch Thụy càng mê mang.
"Trác Dịch?"
"Là tôi."
Người bên kia có vẻ rất bực bội vì cậu không nhận ra hắn. Hắn nào có biết sau khi Bạch Thụy trở về thì Khương Sầm đem những người không liên quan như hắn xóa hết đi, cho nên Bạch Thụy đương nhiên là không biết người gọi tới là hắn.
"Anh đang nói gì tôi không hiểu."
"Cậu không xem tin tức?"
Trác Dịch lập tức hiểu ra. Nhưng chuyện này cũng chỉ khiến hắn càng thêm bực bội. Đối phương là người chẳng để tâm những điều tưởng chừng như có thể ảnh hưởng đến cuộc sống của một người, cho nên mỗi khi hắn muốn làm gì thì đối phương lại luôn không theo lẽ thường mà phản ứng khiến hắn như đấm vào bịch bông, một chút tiếng vang cũng không tạo ra được.
Nhưng thế thì sao? Mặc kệ thế nào hắn vẫn phải hỏi cho ra nhẽ chuyện này.
"Tối hôm đó là chuyện gì xảy ra? Tại sao rõ ràng tôi và cậu..."
"Anh nói tối hôm nào?"
"..."
Trác Dịch trán nổi gân xanh bởi giọng điệu ngây thơ không biết gì của Bạch Thuy. Nhưng hắn lại không thể không kiềm chế mà nói rõ hơn: "Tối hôm tiệc chia tay."
"Hôm tiệc chia tay thì sao? Tôi không hề đi cùng anh."
Trác Dịch sững người. Hắn không phải không có không tin Bạch Thụy đang nói dối. Nhưng là giọng điệu của đối phương trước nay luôn thẳng thừng như vậy, cho nên hắn không rõ đối phương là đang nói dối hay nói thật.
"Tóm lại tôi không biết anh nói chuyện gì. Anh không cần lại gọi cho tôi nữa. Chuyện anh cấu kết với Kỷ Lâm tôi đã biết rồi."
Nói đến đây Bạch Thụy cúp máy luôn. Chẳng thèm quan tâm Trác Dịch bên kia hoàn toàn sững sờ vì câu nói cuối cùng của cậu.
"Chít!"
Tiểu Sầm ở bên cạnh thấy cậu cúp máy thì ngay lập tức bày tỏ thái độ.
"Ừm, hắn là hỏi chuyện đó."
Bạch Thụy đương nhiên là biết hắn muốn nói chuyện gì. Cho dù cậu không xem tin tức nhưng thông qua lời nói của Trác Dịch cậu vẫn có thể đoán được sơ sơ. Chuyện hôm đó tiểu Sầm đã nói cho cậu nghe hết. Nếu có chuyện gì khiến cho Trác Dịch khó hiểu phải gọi cho cậu hỏi thì chỉ có thể là chuyện tiểu Sầm đã làm. Như vậy có thể là anh Minh đã có hành động với những tấm hình đó rồi.
"*Chít chít chít*!!"
Tiểu Sầm vẫn còn cay vụ hơn đó, thái độ rất là không tốt đối với Trác Dịch.
"Mặc kệ hắn."
Dù sao họ vẫn là khó có cơ hội gặp lại nhau. Không cần bận tâm vì một người ngoài mà khiến tâm tình của bản thân bị ảnh hưởng.
Bạch Thụy nghĩ vậy không sai. Bởi vì sau đó cậu không có nhận dự án nào, còn Trác Dịch lại đang bận đóng phim chưa xong. Chuyện trên mạng ầm ĩ tận cả tuần vẫn chưa thấy giảm đi chút nhiệt độ nào. Bạch Thụy không biết đó là do thủy quân Sùng Minh mua, muốn tiếp tục đẩy Trác Dịch lên đầy sóng ngọn gió, khiến Trác gia không thể không nhúng tay. Trác Dịch đương nhiên càng không rảnh rỗi làm cái gì.
Sau cuộc nói chuyện hôm đó với Bạch Thụy Trác Dịch lại càng thêm mê mang. Có điều hắn không gọi lại cho Bạch Thụy nữa. Là sợ cậu không bắt máy hay vì sĩ diện của Trác đại ảnh đế, tóm lại Trác Dịch giống như đã từ bỏ theo đuổi Bạch Thụy. Hoặc cũng có lẽ là do hắn đang ấm ủ âm mưu khác. Nhưng vụ việc trên mạng theo như hắn nói dù đúng hay sai phòng công chúng của hắn đều phải giải quyết như vậy. Trác gia cũng hỗ trợ rất nhiều. Trước là đè ép dư luận, sau là tìm kiếm người trong ảnh nhưng đương nhiên tất cả chỉ là đá chìm đấy biển.
Người biết chuyện thì im lặng nhìn mọi thứ diễn ra, người chỉ có suy đoán lại càng không có khả năng đem nó nói vói ai bởi vì một tầng quan hệ trong đó. Phương Thần nhìn mọi chuyện diễn ra, trong lòng hiện tại chỉ nghĩ làm sao có cơ hội gặp lại tiểu vật nhỏ kia.
Đến nhà Bạch Thụy là không có khả năng rồi.
Cuối cùng Sùng Minh đang ngồi hả hê xem tin tức thì nhận được cuộc gọi của Phương đại thiếu. Sau khi nói chuyện xong vẻ mặt hắn trở nên kỳ quái lạ thường. Nhưng việc người ta đã nhờ hắn vẫn là trước tiên giúp Phương Thần làm. Còn có được hay không hắn đành chịu. Quan trọng là hắn cảm thấy cách nói chuyện của Phương Thần rất kỳ quái mà không biết kỳ ở đâu. Dù sao nếu thật sự ra chuyện thì kiểu gì sau này hắn cũng biết thôi.
Bạch Thụy sau khi nói chuyện xong với Sùng Minh thì bất giác quay qua nhìn tiểu vật nhỏ đang gặm hạt dẻ rột rột bên cạnh với ánh mắt tìm tòi. Biết là ai đó rất thích vật cưng của cậu nhưng Bạch Thụy chưa từng để ý. Hiện tại nhàm rỗi bỗng nhiên cậu cũng thấy tò mò, nổi lòng bát quái rồi.
Kết quả tiểu Sầm đều bị cậu nhìn đến lông mao đều dựng hết lên.
"Chít!"
Vừa quay qua đã đối diện với đôi mắt đen hỗn độn của chủ nhân hại nó hoảng sợ nhảy dựng ép sát vào lưng ghế cảnh giác nhìn cậu.
Bạch Thụy nhìn điệu bộ buồn cười của nó mà không khỏi ác ý đưa tay nhéo nhéo cái tai nhỏ, cái chân nhỏ của nó, còn đem cả người nó lôi ra khỏi hốc ghế, đặt ở trước mặt bắt đầu tra hỏi.
"Chúng ta nói chuyện chút nhé."
"Chít..."
Tiểu Sầm bị bộ dạng nghiêm túc của chủ nhân mình dọa cho run sợ trong lòng nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi đó giương mắt nhìn cậu đợi hỏi.
"Ngươi với Phương Thần kia là thế nào?"
Tiểu Sầm vừa nghe, trước là mê mang, sau là cật cực biểu đạt mình với tên kia không có gì hết.
Bạch Thụy nhìn con vật nhỏ khoa chân múa tay với mình mà không khỏi lần đầu cảm thấy tội cho ai đó. Cảm giác bị phủ nhận quan hệ thế này thật ra không dễ chịu đúng không.
"Ngươi không thích hắn như vậy sao? Hôm đó hắn cũng không cố ý."
Hôm đó mà Bạch Thụy nói là lần đầu tiên họ gặp nhau. Cậu biết tiểu vật nhỏ này là ghim Phương Thần hại nó bị Khương Sầm dọa. Nhưng như vậy đã ghim người ta mãi thì có phải quá vô lý.
Bản thân Bạch Thụy nghĩ vậy mà không tự đi xem lại mình. Là ai đó còn ác hơn, trực tiếp đem người ta vào danh sách đen khi đối phương còn chưa làm gì kia kìa, có quyền nói ai chứ. Dù chuyện này có chút không giống thật nhưng ít ra tiểu Sầm có lý đo chính đáng để ghét.
"Chịt."
Tiểu Sầm đại nhân tính tình lớn, lập tức biểu đạt không có chuyện thương lượng ở đây. Đối với nó, tình trạng của lá gan là chuyện đáng quan tâm nhất. Biết gan nó nhỏ mà còn liên tục dọa nó. Mà hễ chuyện gì liên quan đến chuyện này là nó ghim thôi.
"Ngẫm lại thì hôm đó hắn cũng giúp mang ngươi về không phải sao? Hắn rất tốt tính mà."
Bạch Thụy nhìn vậy thì không khỏi buồn cười nhưng vẫn tiếp tục giúp ai đó nói chuyện. Không phải cậu thương sót gì Phương Thần, chỉ là cậu có chút tò mò tại sao Phương Thần lại chấp nhất với tiểu chuột này như thế. Nếu nó là người thì đối phương nhất kiến chung tình cũng được đi. Bạch Thụy không biết mình đã vô tình chạm đến chân tướng.
Bạch Thụy là nói chuyện hôm cậu bị ám toán người kia đã giúp mang nó về, nghe đâu hôm sau còn giúp nó tránh khỏi kiếp bị bỏ lại khách sạn. Tiểu Sầm thật sự là bị cậu cho nhắc nhở, giờ mới nhớ ra chuyện này. Dù trong lòng nó cho rằng không có hắn thì nó vẫn về được thì chuyện sau đó nó lại không thể phủ nhận. Nhưng chủ nhân cũng nói không sai. Người kia không phải xấu xa gì. Nó... Thật sự đã quá đáng sao?
Thấy thái độ của tiểu Sầm thay đổi Bạch Thụy lập tức lấn tới: "Vậy ngươi có muốn gặp hắn không? Hắn muốn gặp ngươi đó."
"Chít?"
Tiểu Sầm khó hiểu nghẹo đầu hỏi.
"Thì hắn thích ngươi, nhớ ngươi, muốn gặp ngươi thôi."
Tiểu Sầm vừa nghe đã biểu hiện thái quá mà lùi về sau một bước kinh dị nhìn Bạch Thụy. Gì mà sến sẩm như vậy chứ??? Nó chỉ là một con chuột thôi!!
Bạch Thụy thật sự là bị nó chọc cho bật cười.
"Rồi ngươi có đi không?"
Cậu hỏi lại.
Tiểu Sầm nghẹo đầu suy nghĩ một chút. Rốt cuộc nó vẫn cảm thấy sao mình phải gặp người kia chứ. Tình cờ gặp nhau nó không kiểm soát được thì thôi, bảo hẹn hò... Chít! Mới không phải hẹn hò! Mới không phải hẹn hò!! Thôi bỏ đi!!!
"Chít chít!"
Tiểu vật nhỏ nào đó bị mình hại não vừa chít kêu vừa giơ móng nhỏ lên liên tục làm thành hình chữ X còn phối hợp lắc đầu không ngừng với chủ nhân của nó.
Bạch Thụy lại bị thái độ bất thình lình của nó làm cho bất ngờ. Sao mới nãy còn bình thường mà giờ đã nóng nảy lên rồi? Nhưng mà nó không chịu gặp cậu cũng không thể ép, chỉ đành theo ý nó mà nhắn lại cho Sùng Minh.
Cậu nói rõ là do tiểu Sầm không chịu gặp chứ không phải cậu. Phương Thần được tin thì bất lực vô cùng. Nhưng kêu hắn từ bỏ... Ngẫm nghĩ một chút hắn quả quyết đứng dậy rời khỏi nhà.
"Khương tổng, Phương thiếu tới. Có cho anh ta vào không?"
Sùng Chinh bắt điện thoại của thư ký, nghe xong thì trước gác máy ở một bên, trước nhìn người đang ngồi ở ghế da kia dò hỏi.
"Hắn tới làm gì?"
Khương đại tổng tài tay chỉ ngừng một chút rồi không biểu cảm hỏi lại.
"Anh ta không nói. Chỉ bảo muốn tìm anh."
Sùng Chinh hồi đáp.
Cứ tưởng dựa theo bình thường thì Khương tổng sẽ không cho Phương Thần vào. Ai biết một lúc sau người thì lại bảo kêu hắn lên đi. Sùng Chinh tuy có hơi bất ngờ nhưng vẫn là nói lại với thư ký.
Phương Thần còn không nghĩ mình được cho lên nữa kìa.
Nhưng hắn có mục đích không trong sáng cho nên không có giống như mọi khi cà khịa Khương Sầm. Vừa vào phòng hắn đã im lặng nghiêm chỉnh ngồi ở đó. Ai nhìn còn tưởng hắn bỗng nhiên nổi hứng chỉ muốn đến ngồi chơi một lúc, dù sao hắn cũng không làm phiền đến ai. Nhưng Sùng Chinh ít nhiều gì cũng hiểu người này một chút, đối phương nhất định là có chuyện khó xử nên mới không có thẳng thắn nói ra.