"Phương Thần, anh không sao chứ?"
Vốn dĩ cô ta nên biết đường mà tém lại mưu toan trong lòng đi. Ấy vậy mà Tống Thiên Kim lại giống như không nghe thấy sự bất mãn trong âm thanh của Phương Thần. Bị hắn đánh động thì cô ta vội vàng quay qua đỡ hắn. Đỡ thì thôi đi, cô ta còn muốn tìm chết thêm: "Anh cũng thật là. Dù anh có thích thì vẫn phải từ từ..."
"Tống Thiên Kim cô im miệng cho tôi!"
Nhưng Phương Thần làm sao sẽ để cho cô ta nói hết. Hắn sắc mặt lạnh lùng mạnh mẽ quát một tiếng thật lớn. Gần như cả khu này đều bị hắn rống đến chấn động chứ chẳng nói là Tống Thiên Kim. Cô nàng đương nhiên là giật mình nghẹn lại âm thanh trong miệng.
Tống Thiên Kim giống như thật sự bị hắn dọa mà cứng người ở đó, sắc mặt còn phối hợp trắng bệch đáng thương đi. Nhưng biểu tình của cô ta ở trong mắt Phương Thần chỉ chiếm được sự khinh miệt.
Bởi vì chuyện này mà bên đoàn làm phim đang quay không khỏi phải ngừng lại. Tiêu đạo còn trực tiếp đi đến đây nhưng ông chưa kịp nói gì hết một màn lại tiếp một màn liên tục diễn ra. Đến ông là đạo diễn phim còn cảm thấy diễn quá sinh động. Kết quả là ông im lặng nhìn sắc mặt lạnh lùng của Khương Sầm còn có vẻ nhàn nhạt không có biểu tình của Bạch Thụy, sau đó lại nhìn Tống Thiên Kim như một diễn viên thực thụ ngồi ngây ra ở đó trong lòng loạn chuyển mấy lần. Dù rất bất đắc dĩ nhưng ông biết lúc này là không có khả năng lên tiếng, ông chỉ có thể trước ổn định trường quay, tránh có người đem tình cảnh này ghi lại. Nên biết rằng ở đây có tới hai vị thổ thần nổi đình nổi đám trong giới thượng lưu, ai đều không dám để đắc tội được.
Lại nói đến Phương Thần, sau khi hắn quát lạnh một câu đó thì giãy khỏi tay Tống Thiên Kim rồi tự mình đứng đậy. Vẻ mặt hắn lạnh ngắt, không còn ngây ngốc như trước đó, có vẻ là đã tỉnh táo lại rồi. Nhưng hắn cũng không có sự cợt nhã như mọi ngày khiến Sùng Chinh nhìn ra được hắn thật sự là đang tức giận. Chỉ là không biết hắn đang giận ai... Mặc kệ người khác nghĩ gì, Phương Thần không liếc nhìn Tống Thiên Kim lấy một cái mà hướng Khương Sầm nói: "Cậu hiểu lầm rồi. Thật là... Mới nãy tôi có chút lỗ mãng. Nhưng tôi chỉ là muốn tìm con thú cưng của Bạch Thụy thôi."
Hắn vừa nói vừa chỉ đến tiểu Sầm đang run rẩy trong ngực áo Bạch Thụy không dám ra.
Tiểu Sầm vốn đã bị người ấy của chủ nhân mình đột ngột xuất hiện không kịp trốn dọa cho mém chút là thăng thiên rồi. Nó đã muốn biến cho mình thành vô hình bởi vì bình thường ai đó không thích nó bám dính trên người chủ nhân, ai biết cái tên từ đâu chui ra kia lại còn vạch trần nó nữa. Nó hận!!!
Quả nhiên sau khi nghe hắn nói tiểu Sầm lập tức cảm giác được một ánh mắt sắc bén lia lại đây. Nó không nhịn được đáng thương chít một tiếng nhỏ xíu trong ngực Bạch Thụy. Sau đó không đợi ai lên tiếng nó đã lò dò yếu ớt bò ra khỏi áo chủ nhân mình, từng bước một bò đến trên vai Bạch Thụy rồi nhảy phốc một cái qua người Sùng Minh, trực tiếp chui vào túi áo hắn trốn mất tăm. Hiu hiu... Nó đáng thương quá... Cầu an ủi! Cầu dỗ dành a hiu hiu!!
Bạch Thụy cảm nhận được tâm tình bi thương của nó, không nhịn được bị nó chọc đến không giữ được biểu tình lạnh lùng luôn.
"Anh đừng dọa nó mà."
Cậu vội vàng lên tiếng cứu rỗi cho con vật cưng nhà mình. Ai đó đối với cậu bao che dung túng cho con vật kia hừ lạnh một tiếng nhưng thật sự không lại nhìn nó nữa.
Tiểu Sầm nằm trong túi áo Sùng Minh thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi vẫn còn nhớ thương không quên căm hận cái người nào đó hại nó ra nông nổi này. Nó khó khăn lắm mới thiết lập được mối quan hệ hữu hảo với người kia của chủ nhân. Hu hu...
"Cậu thấy đó! Tôi thề có trời đất chứng giáng, tôi không hề có ý gì với người yêu của cậu hết!"
Phương Thần vốn đang nhìn theo con vật nhỏ đáng yêu muốn chết nào đó bị ánh mắt sắc bén của Khương Sầm nhìn tới gần như lập tức đưa tay lên trời thề thốt. Nói xong hắn còn lạnh lùng quay qua nhìn Tống Thiên Kim, gần như cảnh cáo nói: "Nếu cô không biết nói thì đừng có nói. Cô không mở miệng ra sẽ không ai bảo cô câm đâu."
Tống Thiên Kim đã đứng lên từ trên mặt đất bỗng nhiên bị hắn nhìn bằng ánh mắt âm trầm cùng lời nói khó nghe như vậy dọa nạt thì cả người khẽ run lên, còn rụt vai lại đầy đáng thương. Giống như cô ta chẳng làm sai cái gì cả mà bị mắng oan vậy. Vốn cô ta đã xinh đẹp, biểu hiện như vậy chỉ cần là đàn ông thì đều sẽ không tha nhìn thấy mà chủ động đến gần an ủi cô ta. Nhưng khổ nổi người xung quanh đây nếu không phải chỉ yêu nam nhân không mê nữ nhân thì cũng là tinh thần sắt thép cùng đã có gia đình. Cuối cùng chẳng ai để ý đến cô ta.
Nhưng Tống Thiên Kim chắc gì đã mong người khác chú ý đến mình. Cô ta chỉ muốn một người quan tâm đến. Nhưng cô ta đã định là sẽ thất vọng khi người đàn ông kia ánh mắt chưa từng đặt lên người cô ta lần nào chứ chưa nói hắn chỉ chú ý đến... Trong lòng cô ta đương nhiên hận không sao nói hết nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài. Cô ta vì muốn nắm người đàn ông kia trong tay mà đã tự mình bày ra tư thái yếu kém, không thể cứ thế lãng phí được.
"Tôi nói cậu nghe, cậu đừng nhìn tôi như vậy. Là cô ta đòi theo tới. Máy bay có phải của nhà tôi đâu, tôi không ngăn được."
Phương Thần bị ánh mắt chất vấn của Khương Sầm chiếu tới lập tức phủi sạch mọi quan hệ với Tống Thiên Kim ngay.
Nếu hắn biết dẫn theo Tống Thiên Kim là sẽ khiến cho bản thân mém chút mất đi người bạn thân chỉ vì vài câu nói ẩn nói ý của cô ta thì hắn đã không có ý nghĩ dẫn theo cô ta rồi. Đúng là thứ đàn bà cơ hội, chỉ vì muốn tiêu diệt tình địch mà đem hắn ra làm vũ khí để lợi dụng. Cô ta nghĩ được đẹp. Cho dù Khương Sầm không nhìn thấy thì cảnh lúc đó thì vẫn có rất nhiều người thấy, cô ta lại cứ muốn chụp cái mũ cướp người của bạn lên đầu hắn. Hắn muốn là hóng drama chứ không phải góp bản thân vào. Muốn lợi dụng hắn, không có cửa.
Tống Thiên Kim bị ánh mắt như đã nhìn thấu cô ta của Phương Thần dọa cho thật sự sợ hãi mà lùi về sau một bước.
"Tôi... Phương Thần, tôi thật sự không nhìn thấy..."
"Hừ, cô tự lo thân mình, không cần theo tôi nữa."
Phương Thần lạnh lùng cắt ngang lời cô ta. Rốt cuộc cô ta có nhìn thấy hay là cố ý hắn không quan tâm. Chưa nói hiện tại hắn có hứng thú với thứ khác, hắn cảm thấy người phụ nữ này còn hơn những gì hắn nghĩ nữa. Trước đây không thấy cô ta mưu mô tâm cơ như vậy. Hiện tại hắn càng có thể khẳng định mục đích của Tống Thiên Kim khi về đây không hề đơn giản chỉ là muốn theo đuổi Khương Sầm. Cho dù là vậy thì cô ta động cơ không hoàn toàn giống lúc đầu nữa. Mặc kệ thế nào, hắn không muốn một ngày nào đó bị cô ta lợi dụng, đánh mất tất cả những gì hắn cố công có được còn chết không kịp ngáp.
Tống Thiên Kim sâu trong đáy mắt ẩn chứa chút âm u nhưng ngoài mặt cô ta lại yếu ớt nói: "Xin lỗi anh, Phương Thần. Tôi không nghĩ lại... Tôi chỉ muốn đến đây gặp Khương Sầm..."
Vậy mà Tống Thiên Kim còn không quên mục địch của mình, cho dù có phải thừa nhận mình lợi dụng Phương Thần chỉ để được gặp Khương Sầm thôi. Rằng từ đầu đến cuối cô ta chưa từng nghĩ vì muốn đi chơi cùng Phương Thần mới đi theo. Cho nên ai cũng không thể đuổi được cô ta hết. Thật sự là khiến người mở mang tầm mắt.
Đã vậy nói xong rồi cô ta còn tội nghiệp liếc mắt đưa tình nhìn người đàn ông vẫn luôn đứng bên cạnh tên minh tinh tóc tai lòe loẹt kia. Muốn có bao nhiêu ám chỉ là có bấy nhiêu. Lúc khóe mắt liếc qua Bạch Thụy lại chứa đựng bao nhiêu địch ý chỉ cần mắt không mù là đều nhìn thấy được. Bạch Thụy dù ngốc đến cỡ nào thì đối với đồ của mình đang bị người có ý định nhá nhem tới, cậu vẫn là lập tức có cảm giác. Bởi vì đó là cảm xúc đến từ bản năng, cho dù lý trí không rõ thì trái tim vẫn sẽ biết nên làm thế nào truyền tải ý nghĩ của nó đến người sở hữu. Cho nên cho dù Bạch Thụy không bận tâm đến Tống Thiên Kim thì cậu gần như ngay lập tức âm thầm liếc mắt qua người đàn ông mặt than ngàn năm lại đẹp trai đến mức khiến người mê muội nhớ thương kia đầy ngờ vực lại. Trong lòng còn có chút cảm xúc không tha cùng bất an khó hiểu.
"Em vào diễn tiếp đi."
Khương Sầm không nhìn Tống Thiên Kim lấy một cái nhưng lại quay qua vỗ nhẹ đầu Bạch Thụy nói. Hắn làm bộ như không nhìn thấy cảm xúc khác thường trong đôi mắt xinh đẹp của ai kia mà quay qua nhìn Phương Thần lạnh lùng ra lệnh: "Đi theo tôi."
Nói rồi hắn tự mình đi trước rời khỏi trường quay.
Phương Thần ánh mắt lưu luyến không rời cái ụ nhô ra bên túi áo của Sùng Minh nhưng vẫn không chậm trễ đi theo Khương Sầm rời khỏi đó. Trước khi đi hắn lại vẫn không quên đối Bạch Thụy hỏi: "Nó tên gì thế?"
Bạch Thụy trong lòng ngổn ngang bao nhiêu là cảm xúc ngoài mặt lại không biểu tình nhìn hắn một cái rồi không hiểu đè giọng phun ra hai chữ: "Tiểu Sầm."
"Phụt!"
Ai biết đối phương không nhìn sự lạnh lùng của cậu thì thôi, vừa nghe cái tên kia đã tự làm mình bị sặc. Bạch Thụy không mất bao nhiêu thời gian để hiểu, bởi vì cậu đã từng thấy Sùng Minh phản ứng rất lớn khi cậu đặt cái tên này cho vật nhỏ kia. Chỉ là hiện tại cậu không có tâm tình đi tiếp nhận cảm xúc hắn lan truyền, ánh mắt trong suốt thấu triệt lại giấu một tia ảm đạm khó lòng nhận ra nhìn bóng lưng dần dần đi xa của người nào đó. Có phải cậu cảm giác nhầm rồi không, người kia đối với cậu lạnh nhạt...