Sáng sớm, Hàn Tháp Tự.
Trời mới ửng sáng, bầu trời là một khoảng trong xanh. Một lớp sương mù mỏng bao quanh Hàn Tháp Tự, gió thổi đến, càng thêm lạnh.
Vẫn còn rất sớm, Hàn Tháp Tự cũng không có khách hành hương. Khắp nơi đều im lìm, chỉ cần một tiếng động nhỏ, cũng có thể nghe được rõ.
Có người khoan thai bước đến, đi trên con đường nhỏ yên tĩnh, bóng dáng ngày càng rõ hơn qua lớp sương.
Người nọ dừng bước, nâng tay lên, gõ vào đại môn của Hàn Tháp Tự.
Tiếng đập cửa phá vỡ yên tĩnh, tiểu hòa thượng đi tới mở cửa.
Ánh sáng trút xuống, chiếu vào khuôn mặt của người nọ.
Tiểu hòa thượng nhận ra hắn, là Kỷ Ngạn Nho.
Kỷ Ngạn Nho là giáo sư của đại học Nam Dương. Hắn tinh thông Phật học, thường xuyên đến thảo luận Phật lý của Tịnh Vân.
Buổi sáng Kỷ Ngạn Nho có tiết, cho nên hắn thường đến đến vào sáng sớm.
Hắn mặc bộ tây trang thẳng tắp màu xám, chất vải cao cấp, nhìn rất nho nhã và lịch sự.
Nhưng không ai biết rằng, bộ dạng khiêm tốn ôn hòa này là thật hay là ngụy trang.
Tiểu hòa thượng: "Giáo sư Kỷ."
Kỷ Ngạn Nho gật đầu.
Kỷ Ngạn Nho tới sớm, trên người hắn vẫn mang theo chút hơi sương.
Đại môn đóng lại, tiểu hòa thượng lãnh hắn đi vào.
Đi vào phòng Tịnh Vân, tiểu hòa thượng: "Tịnh Vân đại sư, giáo sư Kỷ đến."
Mắt Tịnh Vân rụt lại, vẻ mặt hắn ta vẫn bình thản, nhưng bên trong lại như cất chứa thứ gì đó.
Ngay sau đó, Tịnh Vân điều chỉ lại cảm xúc, mở miệng: "Tiến vào đi."
Kỷ Ngạn Nho đi tới: "Đại sư."
Trong phòng có châm hương, tỏa ra mùi thơm dịu nhẹ, khiến tâm tình của người khác bình tĩnh lại.
Tịnh Vân ngồi đó, mặc một bộ trường bào đơn giản, khí chất bình thản.
Tiểu hòa thượng đi rồi, cửa phòng cũng đóng lại, không khí lập tức thay đổi.
Sắc mặt Tịnh Vân trầm xuống: "Ngươi tới tìm ta làm gì?"
Khác hoàn toàn lúc đầu.
Tịnh Vân không để ý Kỷ Ngạn Nho đang ở đây, bày ra bộ mặt thật.
Kỷ Ngạn Nho: "Không có gì, chỉ là nhờ ngươi giết một người thôi."
Ngữ khí hắn không đổi, chuyện giết người với hắn mà nói, chỉ là một chuyện rất đỗi bình thường.
Tịnh Vân cũng không nói có đồng ý hay không.
Trong phòng chìm vào im lặng, lại có một loại áp bách khiến người khác không thở nổi.
Không khí có chút căng thẳng.
Kỷ Ngạn Nho cười lạnh một tiếng: "Không làm?"
Tịnh Vân mang thân phận phương trượng của Hàn Tháp Tự, nếu thật sự mang lòng tu thành đạt sư Phật tử, thì thật là buồn cười.
Người khác không biết bộ mặt thật của Tịnh Vân. Nhưng hắn biết, cái danh hiệu Tịnh Vân đại sư có bao nhiêu giả tạo.
Tịnh Vân: "Ta không muốn tiếp tục giết người cho ngươi."
Lúc trước, hắn đã thật sự giúp Kỷ Ngạn Nho làm một chuyện. Nhưng sau đó Mạc Thanh Hàn thành chủ tử của hắn, hắn ta tất nhiên là không muốn làm việc cho người khác nữa.
Kỷ Ngạn Nho hờ hững nói: "Ngươi đã quên, lý do mà Hàn Tháp Tự có chỗ đứng ở Thượng Hải rồi sao?"
Hắn đã từng giúp đỡ Tịnh Vân rất nhiều. Tật lâu về trước, họ đã hợp tác để làm rất nhiều chuyện.
Chuyện hôm nay, Tịnh Vân không thể không làm.
Vẻ mặt Tịnh Vân bình tĩnh: "Ta không quên."
Khi đó, Tịnh Vân vừa rời khỏi nhà tù Hán Dương, nhận được giao phó của Mạc Thanh Hàn, đi tới Thượng Hải.
Hắn đã lấy thân phạn là phương trượng của Hàn Tháp Tự để ẩn náu.
Mà Tịnh Vân ở nơi đất khách quê người, dựng nên Hàn Tháp Tự, không ít thì nhiều cũng có sự trợ giúp của Kỷ Ngạn Nho.
Thanh danh của Hàn Tháp Tự từng chuta vang xa, nhưng cũng không thể tách ra khỏi Kỷ gia.
Kỷ Ngạn Nho: "Nếu không có sự hỗ trợ của đại học Nam Dương, Hàn Tháp Tự tuyệt đối sẽ không có hôm nay."
Lúc trước hắn nâng đỡ Hàn Tháp Tự, là muốn mượn danh nghĩa của Hàn Tháp Tự để làm vài việc.
Ánh mắt Tịnh Vân tối sầm lại: "Ta biết."
Kỷ Ngạn Nho hung hăng nói: "Chuyện này, ngươi vẫn không làm?"
Hắn chắc rằng, Tịnh Vân không dám không đồng ý.
Tịnh Vân buông miệng: "Ngươi muốn giết ai?
Tâm kế của Kỷ Ngạn Nho tâm kế rất nặng, nếu không giúp hắn chuyện này, hắn nhất định sẽ vạch trần thân phận của mình.
Kỷ Ngạn Nho gằn từng chữ:" Cửa hàng thực phẩm miền Nam, Hạ Triệu. "
Nhắc tới Hạ gia, tay Kỷ Ngạn Nho nắm chặt thêm một chút, trên mặt lộ ra nét tàn nhẫn.
Hạ Triệu là nhị thúc của Hạ Tuân, là chưởng quản quan trọng nhất của cửa hàng thực phẩm miền Nam. Nếu hắn gặp chuyện, cửa hàng thực phẩm miền Nam nhất định sẽ xảy ra chuyện.
Tịnh Vân:" Nếu ngươi muốn ta giúp giết người của Hạ, dù sao thì ta cũng cần một lý do. "
Kỷ Ngạn Nho:" Ta muốn cho cửa hàng thực phẩm miền Nam nằm xuống. "
Cùng với Hạ gia, cửa nát nhà tan.
Không khí trở nên nặng nề, áp lực bao lấy căn phòng, khiếm người ta thấy khó thở.
Kỷ Ngạn Nho và Hạ gia có một gúc mắc rất lớn, hắn sẽ không bỏ qua Hạ gia.
Năm đó, khi Hạ Tuân mất tích, là do Kỷ Ngạn Nho làm ra. Kỷ Ngạn Nho chỉ phụ trách bắt cóc Hạ Tuân, sau đó hắn cũng không biết Hạ Tuân đã bị đưa đi đâu.
Nhưng hắn không ngờ rằng, mấy năm trước, Hạ Tuân lại có thể bình an quay về Thượng Hải.
Người Hạ gia người bảo vệ Hạ Tuân rất tốt, không lâu nữa hắn sẽ tiếp quản cửa hàng thực phẩm miền Nam, Kỷ Ngạn Nho không thể xuống tay với hắn.
Nhưng Kỷ Ngạn Nho sẽ từng bước phá hủy Hạ gia, giết Hạ Triệu, đây chỉ là bắt đầu.
Tịnh Vân:" Phải không? "
Tịnh Vân mơ hồ nhận ra, Kỷ Ngạn Nho có địch ý với Hạ gia.
Nhưng Tịnh Vân không hỏi nhiều.
Kỷ Ngạn Nho:" Việc này phải làm cho kín đáo, không thể để người khác biết được. "
Trước khi Tịnh Vân tới Thượng Hải, vốn là người cực kỳ tàn bạo, giao dịch đen, mua bán sát thủ, chưa chuyện ác nào hắn chưa làm.
Chuyện này giao cho hắn, tát nhiên đổi lại an tâm.
Tịnh Vân:" Ta đã biết. "
Tịnh Vân im lặng một lúc:" Ta có thể dùng độc. "
" Độc mạn tính không dễ bị người khác nhận ra, lấy đi tính mạng người khác trong thầm lặng. "
Thế lực của Hạ gia lớn, nếu thêu sát thủ giết Hạ Triệu, rất dễ để lộ hành tung.
Để Hạ Triệu trúng độc mạn tính, dù hắn cảm thấy không khỏe, thì cũng đã muộn rồi.
Kỷ Ngạn Nho cười.
Để Hạ Triệu trúng độc, không hề nhận ra mình đang chết dần, đúng là lựa chọn rất tốt.
Trong phòng vẫn còn mùi thơm, Phật hương lượn lờ, không khí rất tĩnh lặng.
Kỷ Ngạn Nho nhìn Tịnh Vân.
Tịnh Vân tới Thượng Hải, trở thành phương trượng của Hàn Tháp Tự. Kỷ Ngạn Nho cho rằng, Tịnh Vân nhất định là có ý đồ khác.
Chẳng qua, chỉ cần Tịnh Vân không làm liên lụy đến hắn là được, hắn cũng không cần khống chế Tịnh Vân.
Kỷ Ngạn Nho:" Tịnh Vân, kẻ thức thời trang tuấn kiệt, chúng ta làm theo nhu cầu thôi. "
Chỉ cần Tịnh Vân thức thời, hắn sẽ không tiết lộ bộ mặt thật của Tịnh Vân.
Hôm nay, chuyện hợp tác đã bàn xong, Tịnh Vân vẫn tiếp tục làm đại sư ở Hàn Tháp Tự, mà vẫn là giáo sư đại học Nam Dương được mọi người kính trọng.
Từng người trong họ ẩn sau màn tối, còn có thể đạt được mục đích, sao lại có thể không làm?
Tịnh Vân không nói.
Trong phòng cực kỳ im lặng.
Kỷ Ngạn Nho đứng lên ra ngoài, cửa đóng lại.
Vẻ ngào của hắn vẫn nho nhã như cũ, vẫn giữ hình tượng học vấn cao trong mắt người khác, là giáo sư luôn khiêm tốn với người.
Trời mỗi lúc càng sáng, ánh nắng chiếu xuống, nhưng lại mang theo hơi lạnh, như giấu đi sự hiu quạnh tận bên trong.
Kỷ Ngạn Nho đi vào trong nắng, dần dần đi xa.
Khởi động xe, đi khỏi Hàn Tháp Tự.
* * *
Sắc trời dần sáng, sương mù dần tan đi, sương mù lượn lờ, Bắc Bình như chìm vào trong mảng tịch lặng này.
Hôm nay, Diệp Sở và Lục Hoài phải về Thượng Hải. Diệp Sở dậy rất sớm, thu dọn vài món đồ đơn giản.
Tối hôm qua nàng và Lục Hoài ăn cơm ở khách sạn Lục Quốc, nhưng vài chuyện ngoài ý muốn xảy ra, bữa tối cũng không thể ăn tiếp.
Người của Lục Hoài nói rằng, Thượng Hải đã xảy ra chuyện, họ cần phải nhanh chóng quay về.
Diệp Sở đang muốn đứng lên rời đi. Lúc này, tiếng gõ cửa truyền đến.
Ngoài cửa là giọng nói trầm thấp của Lục Hoài l:" Diệp Sở, là ta. "
Diệp Sở dừng mọi chuyện ra mở cửa, nhìn Lục Hoài.
Lục Hoài nhìn lướt vào phòng, hắn đi vào, cầm lấy hành lý của Diệp Sở:" Đi thôi. "
Diệp Sở ừ một tiếng.
Cửa phòng đóng lại, hai người đi ra ngoài.
Vừa mới ra khỏi khách sạn, không khí se lạnh ập đến, không khí rất trong lành, cảm xúc lạnh lẽo lướt qua mặt.
Ô tô màu đen chạy đến ga tàu. Trong làn sương lạnh, dần dần đi xa.
Sáng sớm, ga tàu cũng không có nhiều người, xung quanh yên tĩnh. Sương vẫn chưa tan hết, khắp nơi đều không thể nhìn rõ.
Lục Hoài và Diệp Sở đi cùng nhau đến sân ga.
Bọn họ đều im lặng đứng chờ, hai người đều không nói gì.
Ánh sáng trong trẻo lạnh lùng mà rơi xuống, bóng dáng của họ yên tĩnh. Trong lòng bọn họ có tâm sự, không khí rất nặng nề.
Giọng nói hôm qua là của ai?
Nhiều người ở Thượng Hải bị trúng độc là vì cái gì?
Là người nào đứng đằng sau thao túng tất cả..
Lúc này, xe lửa vào trạm, một tiếng còi dài vang lên.
Âm thanh này phá vỡ sự yên tĩnh, Lục Hoài và Diệp Sở ngẩng đầu, xe lửa đã đứng lại.
Bọn họ chỉnh lại tâm trạng, lên xe lửa.
Xe lửa chạy về Thượng Hải mà không màng nguy hiểm.
* * *
Bọn họ đặt hai vé giường nằm toa đơn.
Diệp Sở ngồi vào toa của mình, nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm tư.
Sau khi rời Bắc Bình, ngoài cửa bắt đầu hạ xuống một cơn mưa nhỏ.
Bên ngoài cửa sổ là sương mù. Từ khi trọng sinh, rất nhiều chuyện xảy ra giống lúc trước, nhưng cũng có nhiều chuyện ngoài ý muốn, không thể đoán trước được.
Bệnh viện ở Thượng Hải xuất hiện rất nhiều người bị bệnh mạn tính, nàng muốn suy nghĩ xem là ai đã gây ra chuyện này.
Diệp Sở nhăn mày.
Hình như nàng đã quên mất chuyện gì đó.
Ngày mai..
Ngày mai là ngày mấy?
Vào giữa trưa, cửa toa xe bị người gõ cửa, Diệp Sở ra mở cửa.
Như đã đoán được chuyện nàng đã quên mất phải ăn cơm, Lục Hoài mang một phần ăn đến. Hắn đóng cửa lại, nhìn vẻ mặt âu sầu của nàng.
Lục Hoài đoán:" Ngươi nghĩ về chuyện xảy ra ở Thượng Hải? "
Diệp Sở không chối.
Lục Hoài hỏi:" Chuyện người dân Thượng Hải bị trúng độc, đã xảy ra ở kiếp trước phải không? "
Diệp Sở nói cho hắn:" Kiếp trước từng có chuyện tương tự như vậy, nhưng là phải rất nhiều năm sau mới xảy ra. "
Khi đó, Lục Hoài và Diệp Sở đã kết hôn được một năm.
" Lúc ấy có một thương nhân trúng độc, là độc mạn tính, đã lâu rồi, độc mạn tính đã ngấm vào xương tủy, không thể trị nữa. "
" Phạm vi nghi phạm quá lớn, phòng tuần bộ không thể xác định được mục tiêu. "
" Cuối cùng chỉ qua loa kết án, không giải quyết được gì. "
Kiếp trước, Diệp Sở đã nhìn thấy chuyện này trên báo, nhưng thương nhân kia là ai, nàng không nhớ nổi.
Bến Thượng Hải chìm trong vàng son, dù là phú thương có tiếng, nhưng cũng không hề ít.
Cửa hàng thực phẩm miền Nam, cửa hàng bạc Cẩm Thái, hiệu buôn đồ tây Bảo Thuận.. Đếm kỹ những hãng buôn có tiếng ở Thượng Hải, cũng không thể tìm ra đáp án.
Diệp Sở chỉ biết, mấy hôm trước, Tần Kiêu phát hiện chuyện có người trúng độc, đời trước không có chuyện này.
Nhưng chắc chắn hai chuyện này có liên quan.
Mưa nhỏ rơi ngoài cửa sổ, trong xe hình như cũng có loại cảm giác lạnh lẽo ẩm ướt này.
Thấy Diệp Sở bày ra vẻ mặt nặng nề, Lục Hoài vô thức đưa tay ra, ngón tay đặt ở giữa trán nàng.
Diệp Sở ngẩn ra.
Hắn ngón tay hắn xoa nhẹ giữa hai hàng mày của nàng, ngón tay hắn nóng ấm.
Dưới sự trấn an của Lục Hoài, cảm xúc của Diệp Sở dần lui xuống.
Lục Hoài dùng một tay bao lấy tay Diệp Sở, ngón tay cong lại nắm lấy. Tay nàng rất lạnh, hắn lại nắm chặt hơn một chút
Lục Hoài nói:" Đừng lo lắng. "
Diệp Sở cảm nhận được hơi ấm của Lục Hoài truyện vào tay nàng, rất an tâm.
Lục Hoài:" Chuyện này đã xảy ra. "
" Sau khi về lại Thượng Hải, ta sẽ phái người nhìn chằm chằm nhũng phua thương đó, không để người khác lợi dụng cơ hội. "
Xe lửa chạy thẳng, hoàng hôn buông xuống, Lục Hoài ở lại toa xe của Diệp Sở cả một chiều.
Vào đêm, Lục Hoài vẫn chưa rời đi.
Cảnh vật lướt qua trước mắt Diệp Sở, nàng không nói gì, ngơ ngác nhìn.
Ao hồ yên ả, núi non trầm mặc, đều có hơi sương trắng lạnh của mùa đông.
Không biết tại sao, đường đi từ Bắc Bình về Thượng Hải lần này, trời vẫn luôn đổ mưa.
Mưa rất lớn, những giọt mưa to như hạt đậu dũng mãnh đập vào cửa kính..
Tim Diệp Sở thắt lại.
Nàng nhớ ra rồi, ngày mai là một ngày rất quan trọng.
Diệp Sở chợt quay sang nhìn Lục Hoài, lại bắt gặp tầm mắt hắn, cả buổi chiều, dường như hắn vẫn luôn nhìn nàng.
Mắt hai người nhìn thẳng vào nhau.
Lục Hoài gọi một tiếng:" Diệp Sở. "
Diệp Sở nhìn đôi mắt đen nhánh của hắn, trong lòng nàng mang tâm sự, không biết phải nói ra như thế nào.
Nhưng nàng biết, hắn là Lục Hoài, chỉ cần nàng nói, hắn sẽ nghe.
Hắn từng là bạn lữ tốt nhất của nàng, bây giờ vẫn vậy.
Diệp Sở nói:" Lục Hoài, ngươi biết ta từng có một tỷ tỷ không? "
Lục Hoài ngẩn ra, gật đầu.
Diệp Sở nói ra chuyện mà mẫu thân từng nói với nàng, ánh mắt nàng mơ hồ, như đang chìm vào hồi ức.
Tỷ tỷ của Diệp Sở tên Diệp Tự, sinh cùng một lúc với Diệp Dịch Tu.
Lúc ấy, Tô Lan và Vạn Nghi Tuệ cùng ở bệnh viện giáo hội Mỹ để sinh. Thời gian hai người sinh ra gần như cùng lúc, không biết ai trước ai sau.
Họ cùng tuổi, một người là Diệp gia đại tiểu thư, một người là Diệp đại công tử.
Diệp Sở ngừng một chút:" Nàng mấy tíc vào mùa đông mười ba năm trước. "
Lục Hoài vươn tay, ôm lấy vai Diệp Sở, ôm cả người nàng vào ngực.
Hai người họ dựa vào giường trong toa, nàng tiếp tục kể, giọng nói vừa nhỏ vừa dịu dàng, dàn vào người hắn.
Năm đó Diệp Sở mới 4 tuổi, nàng nhớ rõ Diệp gia lâm vào hoảng loạn, nàng ở trong nhà đợi, nhưng không đợi được tỷ tỷ quay về.
Quái lạ là, những chi tiết đó cười nàng vẫn không hề mơ hồ.
Diệp Sở nói:" Một tuần sau, phòng tuần bộ tìm được thi thể. "
" Gương mặt của bé gái kia, không thể nhìn rõ nữa. "
" Nhưng quần áo trên người, giống hệt với lúc tỷ tỷ ra khỏi nhà. "
Lục Hoài lại ôm chặt bả vai Diệp Sở, hương thơm từ tóc nàng phát ra, hắn càng ôm chặt hơn.
Nàng dựa vào người hắn, Lục Hoài nhẹ nhàng vỗ về nàng.
Giọng nói của Diệp Sở càng thêm trầm:" Mai là ngày giỗ của tỷ tỷ. "
Diệp Sở vùi vào ngực Lục Hoài, giọng nói càng thêm xa.
Mơ hồ có chút nghẹn ngào, nàng chôn mình vào ngực hắn, như không muốn để hắn nhận ra.
Lục Hoài không vạch trần, chỉ đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu nàng, ngón tay hắn xuyên qua mái tóc nàng, hạ xuống.
Xe lửa vào trong con đường hầm tối tăm, trong xe không có bật đèn.
Trong bóng tối, hắn ôm chặt lấy nàng.
Lục Hoài nhớ đến một chuyện.
Năm đó khi Hạ Tuân mất tích, người của Hạ tìm kiếm khắp nơi cũng không có kết quả. Phòng tuần bộ của Pháp Tô Giới điều tra rất lâu, tốn nhiều công sức, nhưng lại không tiếp tục.
Mấy năm trước, Hạ Tuân vậy mà có thể bình yên quay về Hạ gia.
Sau khi Hạ Tuân trở về, thêm một nhân cách là Giang Tuân. Họ đều biết, trong lúc Hạ Tuân mất tích, đã trở thành sát thủ của Ám Các.
Năm đó nhất định đã xảy ra chuyện rất đáng sợ, Giang Tuân và Hạ Tuân mới có thể xuất hiện bên trong Hạ Tuân.
Mà chuyện Diệp Tự tử vong vẫn có hiềm nghi, nếu không nhìn rõ mặt, có lẽ đó cũng không phải là nàng ấy..
" Ngươi còn nhớ lần Hạ Tuân mất tích không? "
Qua vài phút, Diệp Sở vẫn không có đáp lại.
Lại vào một đường hầm, ngoài cửa sổ lên vào ánh sáng nhỏ vụn.
Ánh sáng yên tĩnh bám lên người họ, thấy rõ Lục Hoài đang ôm nàng.
Lục Hoài nhẹ giọng kêu:" Diệp Sở?"
Diệp Sở không trả lời.
Lục Hoài nhẹ nhàng buông tay, thân thể của nàng đi xuống vừa trượt, hắn thực mau buộc chặt tay, tiếp được nàng.
Thân thể Diệp Sở hơi chập chùng, hơi thở đầy vẻ mệt mỏi.
Ngã vào lông ngực hắn mà thiếp đi.
Ánh sáng nhỏ vụn trong đêm, Lục Hoài thấy vẻ mặt an tĩnh của nàng, hai mắt nhắm nghiền.
Hắn lắc lắc đầu.
Nàng thật là, ở hắn trước mặt.
Luôn không hề đề phòng.
Không hề sợ hắn sẽ giậu đổ bìm leo.
Lục Hoài cúi đầu, nhìn vào cái trán trơn bóng của nàng.
Có lẽ vì là hắn, đôi mày nhăn lại của nàng mới thả ra.
Lục Hoài nhẹ nhàng hôn xuống.
Con đường phía trước mờ mịt, đêm về Thượng Hải lại dài như vậy.
Có nàng ở đây.
Dường như cũng không tệ đến vậy.