Lần đầu tiên Anh Túc nghe thấy tên của hắn ta.
Trước kia nàng ấy cũng đã biết đến một thân tín hoạt động ở pháp Nam của Đới trưởng quan, nghe noia người đó làm việc rất cẩn thận, rất nhiều lần hoàn thành tốt nhiệm vụ, nhưng chưa bao giờ bị lộ ra.
Anh Túc nói một câu: "Ngưỡng mộ đã lâu."
Khẩu khí của Mạc Thanh Hàn vẫn lạnh băng như cũ: "Chúng ta đều làm việc cho trưởng quan, rất vui được gặp."
Hắn đưa tay ấn công tắc, đèn trên đỉnh đầu sáng lên.
Ngọn đèn chiếu sáng căn phòng, bọn họ nhìn rõ lớp dịch dung của đối phương.
Ý cười của Anh Túc có chút lạnh: "Nếu đã đến làm quen, vì sao ngươi còn phải dịch dung?"
Mạc Thanh Hàn hỏi lại: "Ai biết dưới gương mặt của ngươi, lại là bộ mặt như thế nào?"
Mỗi đặc công mà Đái Sĩ Nam đều có một bản chất, mẫn cảm đa nghi.
Mạc Thanh Hàn và Anh Túc thủ hạ có năng lực nhát của ông, lòng dạ của họ còn nặng hơn người khác. Dù là người cùng thuyền gặp nhau, nhưng họ vẫn để lại chút thủ đoạn.
Không khí ở đây có chút đông lại, họ lại không phải kẻ thù, cần có một người phá vỡ bầu không khí này.
Mạc Thanh Hàn thu lại vẻ mặt: "Ta đã từng nghe nói về ngươi."
Sắc mặt Anh Túc không đổi: "Chúng ta đều làm việc cho chính phủ, không cần khách khí."
Nàng ấy nói ra câu này, chứng tỏ đã vén màn quá khứ.
Hắn ta nói: "Ta biết Đới trưởng quan có một nữ thủ hạ rất lành nghề về ngụy trang."
"Đới trưởng quan ở Nam Kinh, bây giờ ta đang làm việc ở phương Bắc." Đối với lời khen của Mạc Thanh Hàn, Anh Túc không hề để ý.
Mạc Thanh Hàn cũng không lá mặt lá trái với nàng ấy: "Có một nhiệm vụ cho ngươi."
Anh Túc dứt khoát: "Nhiệm vụ gì?"
Ánh mắt Mạc Thanh Hàn cực kỳ lạnh bạc: "Điều tra về phần tử phản động ở Bắc Bình."
Anh Túc đã nghe nói đến: "Thượng Tư cũng đang điều tra chuyện này."
Ngày đó, Diệp Sở và Hạ Tuân dùng cơm ở nhà hàng Đức Trung, khi Anh Túc quan sát Diệp Sở, cũng là lúc có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Có một nhóm phản động trà trộn vào nhà hàng, gây ra hỗn loạn.
"Chuyện này là do Lục đốc quân giao cho." Mạc Thanh Hàn nói: "Ông ấy muốn biết, ai muốn gây bất lợi cho chính phủ."
Khi Mạc Thanh Hàn nhắc tới mấy chữ này, trên mặt không có chút cảm xúc nào, rất bình tĩnh.
Anh Túc gật đầu: "Ta đã hiểu."
Nàng biết Lục Tông Đình quản lý mọi chuyện ở khu vực Hoa Đông, phục vụ cho chính phủ, tất nhiên cần nắm hướng gió ở Bắc Bình vào tay.
Đái Sĩ Nam bồi dưỡng một nhóm đặc công bọn họ, là để giúp cho Lục Tông Đình có thể nắm rõ tị tức ở khắp nơi.
Đặc công phụ trách thu thập tin tức, Đái Sĩ Nam sẽ giao lại hết cho Lục Tông Đình.
Giọng nói Mạc Thanh Hàn lạnh băng: "Lục đốc quân hy vọng nhanh chóng biết chuyện ở Bắc Bình sự tình."
Anh Túc lên tiếng: "Ta sẽ cố hết sức."
Mạc Thanh Hàn: "Ngươi đi trước đi."
Thân phận của họ rất đặc biệt, không thể để người khác biết.
Anh Túc nhìn Mạc Thanh Hàn một cái, xoay người rời khỏi khách sạn Lục Quốc.
* * *
Cùng lúc đó, Thượng Hải.
Bắc Bình và Thượng Hải tuy cách nhau rất xa, nhưng những chuyện xảy ra lại liên quan chặt chẽ với nhau.
Khắc sạn Lục Quốc ở đây khách khứa đến rồi đi, ở Đại Đô Hội là cảnh ca múa yên vui.
Tần Kiêu và Đinh Nguyệt Toàn phát hiện ra một chuyện quan trọng, chuyện này bắt đầu từ khi mặt trời ngã xuống.
Bây giờ họ vẫn thấy ớn lạnh.
Từ cái đêm mà Đinh Nguyệt Toàn hỏi Tần Kiêu chuyện kia, quan hệ của hai người trở nên khô cứng, họ đã rất lâu rồi không nói chuyện.
Tần Kiêu vẫn tiếp tục đưa đón Đinh Nguyệt Toàn, đưa nàng đến Đại Đô Hội, lại đưa nàng về nhà.
Nhưng hai người vẫn luôn im lặng khi ở cùng nhau.
Đinh Nguyệt Toàn không có hỏi lại, Tần Kiêu cũng không chủ động nói. Không khí rất nặng nề.
Chiều hôm nay, Tần Kiêu lái xe đi đón Đinh Nguyệt Toàn.
Sắc trời đã hơi, ánh nắng len lỏi, không gian hơi mờ ảo.
Xe dừng lại, Tần Kiêu nhìn xuyên qua cửa sổ xe, Đinh Nguyệt Toàn đang đứng ở kia.
Xung quanh là nắng chiều, càng tô vẽ cho làn da trắng tuyết của Đinh Nguyệt Toàn, khí chất dịu dàng.
Đinh Nguyệt Toàn rũ mắt, vẻ mặt nàng an tĩnh, không biết đang nghĩ gì.
Tần Kiêu mở cửa xuống xe.
Đinh Nguyệt Toàn nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên.
Nàng chậm rãi đi tới.
Đinh Nguyệt Toàn lập tức lên xe, mắt vẫn không nhìn Tần Kiêu.
Xe bắt đầu chạy, chạy về phía Đại Đô Hội.
Trong xe là một khoảng lặng thinh, cảm giác này khiến người ta thấy áp lực.
Đinh Nguyệt Toàn ngồi bên phải Tần Kiêu, khoảng cách giữa hai người không xa, lại có cảm giác vừa xa cách lại lạnh nhạt.
Đinh Nguyệt Toàn nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Người đi đường không nhiều, nhìn rất tĩnh lặng.
Ánh nắng rút đi từng chút một, còn đường dần im lìm. Những ồn ào náo nhiệt vào ban ngày nhue chìm xuống.
Tần Kiêu dùm dư quanh nhìn Đinh Nguyệt Toàn, khuôn mặt thanh thuần mộc mạc của nàng, vẫn đẹp như vậy.
Mấy hôm nay, dù Kiều Lục đã không tới tìm Đinh Nguyệt Toàn, nhưng Tần Kiêu vẫn đưa đón nàng mỗi ngày
Nếu không gặp Đinh Nguyệt Toàn, trái lại Tần Kiêu lại có chút không quen.
Tần Kiêu tự nói bản thân, hắn làm chuyện này, có lẽ là không muốn nàng gặp phải bất kỳ tổn thương gì. (đầu gỗ)
Chợt có cái gì đó nảy lên trong đầu Tần Kiêu, lời nói của Đinh Nguyệt Toàn đêm đó vang bên tai hắn.
"Tần Kiêu, đối với ngươi, ta chỉ là bằng hữu thôi sao?"
Giọng của nàng không lớn, nhưng Tần Kiêu lại nghe thấy rất rõ ràng.
Lúc ấy, Tần Kiêu rất nghiêm túc mà tự hỏi về vấn đề này.
Chiến tranh lạnh với Đinh Nguyệt Toàn mấy hôm nay, Tần Kiêu cũng suy nghĩ về chuyện này.
Mỗi lần suy nghĩ, đáp án càng thêm rõ ràng.
Tần Kiêu mở võ quán, là cuộc sống liếm máu trên lưỡi dao. Hắn không thể trao cho Đinh Nguyệt Toàn cảm giác an toàn.
Cuộc sống trải qua những ngày không bình yên, Tần Kiêu không hy vọng Đinh Nguyệt Toàn đi theo hắn, mỗi ngày đều sống trong nguy hiểm.
Sự nghiệp ca hát của Đinh Nguyệt Toàn ngày càng phát triển, nàng xứng đáng có được cuộc sống tốt đẹp hơn.
Tần Kiêu không biết con đường sau này sẽ ra sao, cũng không biết nên trả lời nàng thế nào.
Đêm đó Đinh Nguyệt Toàn chưa nghe được đáp án của hắn, cảm xúc của nàng đi từ thất vọng, tức giận.. Cuối cùng quay về im lặng.
Những hình ảnh đó như khắc vào đầu Tần Kiêu.
Nhưng Đinh Nguyệt Toàn với hắn mà nói, vẫn luôn đặc biệt.
Tần Kiêu có thể xác định một chuyện, hắn không muốn cùng Đinh Nguyệt Toàn duy trì tình trạng như bây giờ.
Tần Kiêu mở lời, phá đi yên tĩnh: "Đinh tiểu thư."
Đinh Nguyệt Toàn ừ một tiếng, giọng nói rất nhạt.
Tần Kiêu: "Dạo này ngươi đã làm gì?"
Từ trước đến nay Tần Kiêu vẫn luôn kiệm lời, đây là lần đầu hắn chủ động hỏi han.
Đinh Nguyệt Toàn vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ: "Vẫn như cũ, chỉ là, có công ty âm nhạc muốn viết bài hát mới cho ta."
Dang tiếng của Đinh Nguyệt Toàn rất lớn, rất nhiều công ty đến tìm nàng muốn nàng thu âm cho bài hát của họ.
Tần Kiêu không chút suy nghĩ: "Không cần lo lắng, chỉ cần là người hát, mọi người đều sẽ thích."
Ánh mắt Đinh Nguyệt Toàn khẽ động: "Vì sao ngươi lại khẳng định là vậy?"
Giọng điệu của Tần Kiêu cực kỳ nghiêm túc: "Ta đã nghe qua, biết ngươi hát hay như thế nào."
Tần Kiêu biết năng lực của Đinh Nguyệt Toàn, rất nhiều người tới Đại Đô Hội chỉ vì muốn nghe nàng hát.
Mỗi lần Đinh Nguyệt Toàn hát, Tần Kiêu đều đứng ở dưới sân khấu yên lặng mà nhìn lên.
Những tràng pháo tay nhiệt liệt ấy, là lời khẳng định cho Đinh Nguyệt Toàn.
Chỉ là hắn vẫn chưa bao giờ nói ra, vẫn luôn giấu kín trong lòng.
Đinh Nguyệt Toàn ngơ ra, sau đó lại cười.
Vẻ mặt nàng vẫn bình thản, chỉ là bên trong sự im lặng lại có một chút nhu hòa, không khí cũng nhẹ nhàng hơn không ít.
Đinh Nguyệt Toàn không nói gì, nhưng không khí trong xe đã không còn nặng nề như mới nãy.
Tần Kiêu tiếp tục nói: "Ngày đó, ta không cố ý chọc giận ngươi."
Sau khi nói chuyện về mấy hôm gần đây, để Đinh Nguyệt Toàn thấy vui vẻ một chút, Tần Kiêu mới nhắc chuyện cãi vã hôm đó.
Giọng điệu của Đinh Nguyệt Toàn có chút dịu đi: "Phải không?"
"Vậy là người cố tình?" Đinh Nguyệt Toàn lại nói.
Đinh Nguyệt Toàn chính là muốn hỏi như vậy, trong câu nói càn có vài phần ý cười.
Tần Kiêu lắc đầu.
Xe dừng lại, Đại Đô Hội đã ở phía trước.
Tần Kiêu: "Nguyệt Toàn, chúng ta tới rồi."
Đinh Nguyệt Toàn nhìn chằm chằm Tần Kiêu, chợt nói một câu: "Tần Kiêu, hôm nay ngươi phải nói rõ ràng."
"Nếu không nói rõ, chúng ta không cần xuống xe."
Giọng điệu của nàng rất nghiêm túc, còn có cả sự kiên định.
Tần Kiêu sửng sốt, nhìn Đinh Nguyệt Toàn.
Sắc trời càng tối hơn, bầu trời đen kịt, ánh trăng trong trẻo lạnh lùng chiếu xuống, chiếu sáng con đường trước mặt.
Đôi mắt Đinh Nguyệt Toàn đen láy, bên trong như chứa đốm lửa. Ánh sáng mỏng manh, như lại rất chói lọi.
Trái tim của Đinh Nguyệt Toàn, vẫn như ban đầu.
Nàng đợi hắn trả lời.
Không khí im phăng phắc, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Ngoài cửa sổ là trời đêm đen nhánh, tiếng ồn ào náo nhiệt dàn vang. Nhue họ cứ nhìn nhau, những âm thanh đó như biến mất tất cả.
Ánh mắt Tần Kiêu nhìn qua gương mặt của Đinh Nguyệt Toàn, đôi mắt nàng rất trong suốt
Đôi mắt hắn lại sâu hơn một chút.
Tần Kiêu vừa muốn nói gì đó.
Lúc này, có người lại đây gõ cửa sổ xe, giọng nói trĩu nặng vang lên: "Tần tiên sinh."
Bầu không khí vừa rồi bị đánh gãy, Đinh Nguyệt Toàn thu tầm mắt, rũ mắt xuống, trong lòng có chút mất mát.
Nhưng nàng lại không để lộ ra mặt, khiến người khác không biết lòng nàng.
Tần Kiêu nhìn Đinh Nguyệt Toàn một cái, lúc này mới mở cửa sổ xe, nhìn người tới: "Sao vậy?"
Người nọ nói: "Người của võ quán gọi điện đến."
Tần Kiêu nhíu mày.
Người nọ tiếp tục nói: "Người của võ quán xảy ra chuyện, đang ở bệnh viện."
Tần Kiêu cực kỳ lo lắng: "Ta lập tức đến ngay."
Đinh Nguyệt Toàn nhanh chóng nói: "Ta đi cùng ngươi."
Võ quán đã xảy ra chuyện, Tần Kiêu nhất định là cực kỳ lo lắng, nàng muốn qua đó xem thử.
Tần Kiêu ngẩn: "Ngươi.."
Đêm nay Đinh Nguyệt Toàn có buổi diễn ở Đại Đô Hội.
Đinh Nguyệt Toàn nhìn người của Đại Đô Hội: "Ngươi nói với Cửu gia một tiếng, đêm nay ta không lên sân khấu."
Người nọ ngây người ra, nhưng nhanh chóng đồng ý.
Bây giờ danh tiếng của Dạ Lai Hương rất lớn, nếu nàng bận việc, không thể hát, chỉ cần nói với Cửu gia một câu, Cửu gia sẽ đồng ý.
Tần Kiêu nhìn Đinh Nguyệt Toàn thật lâu.
Sau đó, hắn thu tầm mắt, ô tô nhanh chóng chạy vào đêm đông.
Cuộc nói chuyện ban nãy của họ bị cắt đứt, có vài chuyện chưa nói rõ. Nhưng thời gian bây giờ rất gấp rút, họ đều đã ném chuyện đó ra sau đầu.
Dọc đường họ không hề nói gì, không khí an tĩnh, nhueng bầu không khí rất tốt.
Ô tô dừng lại trước cửa bệnh viện Giáo Hội. Tần Kiêu cùng Đinh Nguyệt Toàn xuống xe.
Khắp nơi đều là mùi nước khử trùng, càng đi vào trong, mùi vị nàng càng thêm nồng.
Tần Kiêu không ngừng bước, đi vào trong phòng bệnh. Đinh Nguyệt Toàn vẫn không nói gì, đi theo sau.
Đi đến phòng bệnh, Tần Kiêu đẩy cửa vào. Hai người nhìn vào trong.
Trên giường bệnh màu trắng, có một người nằm đó. Sắc mặt người đó rất kém, hai mắt nhắm nghiền, nhìn rất yếu ớt.
Lúc này, trên người hắn cắm kim. Nước thuốc lặng lẽ chảy vào người hắn.
Trong phòng rất áp lực.
Bác sĩ đứng trước giường bệnh, đang xem bệnh tình cho hắn. Tần Kiêu và Đinh Nguyệt Toàn đi tới.
Vẻ mặt Tần Kiêu nghiêm túc: "Bác sĩ, người này là bằng hữu của ta, bệnh tình của hắn sao rồi?"
Bác sĩ nhìn Tần Kiêu, chậm rãi nói: "Trong người hắn có độc mạn tính, trong khoảng thời gian ngắn, rất để giải."
Bác sĩ thuận miệng nói: "Không biết dạo này có chuyện gì, mấy hôm. Trước cũng có vài người trúng độc này."
Trong lòng Tần Kiêu thấy căng thẳng: "Những người khác cũng bị trúng loại độc giống vậy sao?"
Bác sĩ: "Ừ."
Sau đó, bác sĩ rời khỏi phòng bệnh.
Tần Kiêu cảm thấy có chút không đúng. Hắn quyết định nói chuyện này cho Lục Hoài.
Tần Kiêu nhìn Đinh Nguyệt Toàn: "Nguyệt Toàn, ta có việc phải rời đi, ta đưa người về trước."
Đinh Nguyệt Toàn biết chuyện này không bình thường, hơn nữa người bị trúng độc là huynh đệ của Tần Kiêu Tần Kiêu, Tần Kiêu chắc hẳn rất lo lắng.
Nàng không nói nhiều, ừ một tiếng.
Đưa Đinh Nguyệt Toàn về nhà, ô tô lại chạy đến khách sạn Hòa Bình.
Tới khách sạn Hòa Bình, Tần Kiêu nhanh chóng đi vào.
Trong đại sảnh không nhiều người, không có tiếng động gì nhiều.
Hình như Tam thiếu ở lầu năm, Tần Kiêu nhanh bước, chuẩn bị lên lầu.
Lúc này, hắn chạm mặt một người, là Chu phó quan.
Tần Kiêu có chút nôn nóng: "Chu phó quan, ta có việc cần nói với Tam Thiếu."
Chu phó quan: "Tam thiếu bây giờ không có ở đây."
Lục Hoài đi tới Bắc Bình, chỉ là chuyện này đã bị giấu xuống, người khác không biết.
Chu phó quan lại nói: "Ngươi có thể nói trực tiếp với ta, ta sẽ nói cho Tam thiếu."
Tần Kiêu nói chuyện huynh đệ của hắn bị trúng độc mạn tính ra, Chu phó quan nhíu mày, chuyện này đúng là có chút kỳ lạ.
Nói không chừng lại có người muốn tại gây chuyện ở Thượng Hải.
Sau khi Tần Kiêu rời đi m, Chu phó quan lập tức gọi điện thoại tới Bắc Bình.
Hắn gọi cho người ở Bắc Bình, bảo họ truyền đạt lại cho Lục Hoài.
* * *
Buổi hẹn hò ở lầu hai khách sạn Lục Quốc sắp bị người khác cắt ngang, nhưng mà đương sự vẫn chưa biết gì.
Diệp Sở và Lục Hoài đang dùng cơm.
Diệp Sở tuy ăn không vào, nhưng vẫn tỉ mỉ nhìn lướt qua, với nàng mà nói, tất cả đều là hồi ức của nàng.
Cứ việc nó chỉ là hồi ức của một mình nàng, nhưng hôm nay là nàng và hắn trải qua cùng nhau.
Lục Hoài uống rượu xong, hắn nhìn Diệp Sở.
Hắn vẫn giữ được tỉnh táo: "Diệp Sở, ta có thể hỏi nàng vài chuyện không?"
Trước khi tới khách sạn Lục Quốc, Lục Hoài đã nói, hắn muốn hiểu hơn về Diệp Sở.
Họ có chung mục đích, cùng kẻ thù, nhưng trừ chuyện này, hắn hy vọng, hai người có cùng mục tiêu cố gắng.
Diệp Sở hơi dừng động tác, nàng đồng ý: "Có thể."
"Nàng nghĩ ta là người như thế nào?"
Lúc trước Lục Hoài từng hỏi, nhưng lúc ấy bọn họ cũng không quen, đáp án của nàng bây giờ cũng sẽ khác đi.
Diệp Sở suy nghĩ: "Ở cạnh ngươi, vẫn luôn thấy rất an toàn."
Dưới sự giúp đỡ của hắn, nàng từng chút một mà trưởng thành hơn.
Chỉ cần có hắn ở bên, bất kể gặp khó khăn gì, đều có thể giải quyết dễ dàng.
Lục Hoài cười một tiếng, lại hỏi: "Vậy bạn đời lý tưởng của nàng là người ra sao?"
Diệp Sở không chút suy nghĩ: "Tự tin, dũng cảm, kiên cường."
Kiếp trước nàng từng hỏi Lục Hoài, hắn thích loại nữ hài nào, đây là câu trả lời của hắn.
Đáp án của nàng không đổi, giống hệt như hắn.
Lục Hoài nhướn mày, đang muốn nói gì đó, lại bị Diệp Sở cắt ngang: "Lục Hoài, đến lượt ta tới hỏi ngươi."
Lục Hoài ứng thanh: "Được."
Diệp Sở nói: "Ngươi có những yêu cầu gì?"
Nàng chỉ muốn biết câu trả lời của hắn, có giống như trước không.
Lục Hoài nhìn Diệp Sở, nhìn thật sâu, như muốn nhìn rõ đáy mắt nàng.
Hắn im lặng mà chăm chú nhìn, khóe miệng chợt hiện lên ý cười.
Lục Hoài mở miệng, đang định trả lời.
Lúc này, ngoài phòng có người gõ cửa.
Bọn họ ngẩn ra, liếc nhau, nhanh chóng thu tầm mắt.
Không đặt lên người đối nữa.
Lục Hoài nhanh chóng đi ra mở cửa, có một người sắc mặt nóng vội đứng đó.
Hắn là một ám vệ của Lục Hoài, người truyền tin ở Bắc Bình.
Ám vệ: "Thượng Hải đã xảy ra chuyện."
Đôi mắt Lục Hoài căng chặt: "Chuyện gì?"
Ám vệ: "Có người trúng độc mạn tính."
Lục Hoài nhanh chóng quyết định: "Ngươi đi đặt vé xe lửa, ta và Diệp tiểu thư lâp tức về Thượng Hải."
Ám vệ cúi đầu: "Vâng."
Lục Hoài xoay người nhìn Diệp Sở, nàng đứng đó, sau khi nghe tin tức, sau đó căng thẳng.
Giọng nói hắn hơi tiếc nuối: "Lần tới ta sẽ đền bù.."
Hẹn hò.
Diệp Sở hiể ý hắn.
Nàng gật gật đầu: "Được."
Lục Hoài thay Diệp Sở mặc áo khoác vào, hắn ôm bả vai nàng, cùng nàng xuống lầu.
Bọn họ sẽ về Thượng Hải nhanh nhất có thể, bây giờ cần về lại khá sạn.
Cửa khách sạn Lục Quốc, vẫn người đến kẻ đi như cũ.
Lục Hoài bảo vệ Diệp Sở, tránh để người khác va vào nàng.
Lục Hoài cùng Diệp Sở đã ra đến cửa, họ vừa ra ngoài, gió lạnh đã thổi tới.
Cùng lúc đó, một nam nhân đi từ lầu một xuống
Anh Túc đã đi rồi, Mạc Thanh Hàn sau khi dịch dung cũng chuẩn bị rời đi.
Đám người chen lấn, Mạc Thanh Hàn đụng vào một nữ nhân mặc váy.
Hắn muốn nhanh chóng rời đi, đè giọng nói xuống: "Xin lỗi."
Phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Diệp Sở ngẩn ra, bước chân hơi dừng lại.
Lục Hoài nhận ra, dừng theo.
Lục Hoài và Diệp Sở đứng đó, hai người đồng thời quay người lại.
Đám đông đi ra như sóng đánh, người nọ đã biến mất.
Hòa vào đám người.
Dấu vết qua vội, ba người họ đều không nhận ra lớp ngụy trang của đối phương.
Lục Hoài và Diệp Sở híp mắt, đứng ở đầu một con đường của Bắc Bình.
Cơn lại lướt đến.
Hai người tỉnh táo lại, bọn họ đồng thời ngẩng đầu.
Chỉ thấy bầu trời hạ tuyết trắng.
Hắn ôm bả vai nàng, lại chặt thêm một chút.
Thân thể ấm áp và bông tuyết lạnh băng, tạo thành đối lập.
Bông tuyết bay trước mắt họ.
Đêm. Đông ở Bắc Bình, trong trẻo lạnh lùng mà an tĩnh.
Chỉ có tiếng tuyết rơi.
* * *
Tác giả có lời muốn nói: Buổi hẹn hò của Lục Hoài và Diệp Sở, Anh Túc và Mạc Thanh Hàn gặp nhau, Tần Kiêu và Đinh Nguyệt Toàn phát hiện chuyện trúng độc, ba chuyện xảy ra cùng một lúc.