Bữa trưa rất phong phú, một luồng lại một luồng mùi thơm chui vào trong dạ dày của Trình Hạ.
Vậy mà, cô chỉ có thể ăn. . . . . . Salad rau dưa trộn dầu giấm.
Nữ chính Mộng Di chịu áp lực quá lớn trong thời gian dài, dinh dưỡng không đủ, cơ thể vô cùng gầy.
Trình Hạ oán giận chọt rau dưa trong khay, nhìn Tống Dịch ngồi trong phòng, trò chuyện vui vẻ với Lý Dương.
Tốt nhất, đừng để cho cô biết, Tống Dịch cố ý!
Lý Dương cố ý tìm một căn phòng, nói chuyện riêng với Tống Dịch, nhưng tiến triển. . . . . . Cực kỳ chậm chạp.
"Anh xem, bộ phim này của chúng tôi, có ý nghĩa, biên kịch đáng tin, diễn viên đáng tin, đạo diễn cũng thật đáng tin, anh thật sự không muốn đầu tư sao? Hoặc là, anh có thể nói cho tôi biết hay không, tại sao anh không muốn đầu tư?"
Đối phương dừng lời, Tống Dịch chỉ có thể thu lại ánh mắt đang nhìn ra ngoài cửa sổ, "Bởi vì Ninh Nhất Ngạn."
Lý Dương sững sờ, nghĩ đến, Trình Hạ. Không thể nào, trong vòng này tin đồn về Tống Dịch, cũng không có chung tình như vậy, hoặc nên nói không phải là người xử lý công việc theo cảm tính.
Nhìn thấy sắc mặt của Lý Dương thay đổi, đột nhiên Tống Dịch nở nụ cười, nói: "Đạo diễn Lý cũng đừng suy nghĩ nhiều, ý của tôi là, Ninh Nhất Ngạn cũng không phải là nam chính, tôi tương đối lo lắng về sức hút của những diễn viên khác."
Quả thật, ngoại trừ Ninh Nhất Ngạn, những diễn viên khác bao gồm Trình Hạ gần như không hề có sức hút đối với phòng bán vé.
Lý Dương cứng họng, chuyện này chẳng phải là bởi vì không được đầu tư, mới không có tiền để mời diễn viên nổi tiếng sao. Ninh Nhất Ngạn còn là nhà tài trợ kiêm diễn viên rất khó khăn mới kiếm được dựa trên tình cảm. Sau đó, nếu không tìm thêm được nhà đầu tư, sẽ chết hoàn toàn?
Tống Dịch vỗ vỗ bả vai Lý Dương, "Tôi xem xét lại một chút, xem những diễn viên này diễn như thế nào?"
Cổ họng Lý Dương chua xót, "Được."
Mặc dù còn ôm hi vọng, nhưng trong lòng cũng hiểu, hy vọng này không hơn một phần vạn. Điều Tống Dịch xem, cũng không phải là phim điện ảnh của anh.
Tống Dịch đi ra khỏi phòng.
Ngoài phòng, Trình Hạ và Ninh Nhất Ngạn ở chung một chỗ xem kịch bản, từ góc độ của anh nhìn sang, tuấn nam mỹ nữ, ánh mặt trời rất chói mắt.
Anh cười giơ cánh tay lên, "Này!"
Trình Hạ bị âm thanh này dọa kinh ngạc, nhìn Tống Dịch cười như một kẻ ngốc, anh đang chào hỏi mình sao? Không bình thường chút nào, do dự vươn tay. . . . . .
Một cô gái, "Không cẩn thận" đụng phải Trình Hạ, chạy lên trước.
"Anh thật sự đến thăm em sao?"
Nữ phụ của đoàn phim Lan Đình Đình, loại canh chay này, hoàn toàn không phù hợp với Tống Dịch thích chân dài ngực lớn.
Nhưng Tống Dịch lại cười nói với cô: "Lời anh đã nói, dĩ nhiên sẽ làm."
Được rồi, Tống Dịch đổi khẩu vị cũng là chuyện bình thường. Cố ý đến thăm cô, mới là chuyện bất bình thường.
Trình Hạ giả bộ bình tĩnh thu tay lại, chà xát vào nhau, khoanh tay ở trước ngực. Làm như vậy nhìn vào sẽ không bị khó xử.
"Hừ." Ninh Nhất Ngạn không hề che giấu suy nghĩ của mình.
Rõ ràng, không phải vậy.
Đỗ Văn Hi không tới gây chuyện nữa, nhưng quá trình quay Một hạt bụi cũng không thuận lợi lắm.
Tống Dịch trúng độc nữ phụ Lan Đình Đình khá sâu, ba ngày hai bữa chạy đến đoàn phim, vây quanh cô ấy, ngược lại giải quyết vấn đề trà chiều của đoàn phim vốn đã rất nghèo khó.
Nhưng, xem ra đạo diễn Lý cảm thấy không ổn, anh không vừa mắt nổi, giống như một núi vàng ngồi ở trước mặt một phú thương sắp phá sản, cố tình tạo cảm giác có làm thế nào cũng không lấy được một cục vàng.
Xong cảnh diễn, Trình Hạ cảm thấy cũng không tệ lắm, cầm điện thoại di động lên, phát hiện Xuân mập liên tiếp gửi mấy video cho cô.
Mở ra vừa nhìn, là phim Bạch Liên hoa công bố trailer.
Trailer ba phút, phải cắt rất nhiều cảnh vào nên chuyển cảnh rất nhanh, thời gian quá ngắn, không thể thể hiện rõ hết cốt chuyện xưa trong phim, đạo diễn có tình lựa chọn một số đoạn ngắn nhưng vô cùng có tính đại diện. Làm phim thần tượng cổ trang, dĩ nhiên tiêu chuẩn lựa chọn những đoạn ngắn để sử dụng là vô cùng đẹp, cực kỳ đẹp, vô cùng mập mờ. Hai cảnh hôn giữa cô và Kim Thịnh cũng được cắt vào, một là dịu dàng bình thường, một là mãnh liệt khác thường, chính Trình Hạ nhìn vào cũng không khỏi mắc cỡ đến đỏ mặt.
"Quay không đến nỗi nào, cũng có thể xem được."
Trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến tiếng nói, Trình Hạ bị dọa sợ đến kinh ngạc, suýt nữa ném điện thoại di động trên tay đi, hơn nữa bộ dạng là đang có tật giật mình.
Ninh Nhất Ngạn nhếch khóe miệng, không hề che giấu sự khinh thường, "Tiêu chuẩn này, bộ phim này, cô vốn nên dừng quay càng sớm càng tốt."
Trình Hạ. . . . . .
Như kịch bản thường diễn ra trong ti vi, không phải Ninh Nhất Ngạn nên ăn dấm, thậm chí ngăn cản cô quay cảnh thân mật sao?
Không đúng, phi, cô và Ninh Nhất Ngạn cũng không phải là quan hệ yêu đương.
"Ôi chao ôi, hai người còn ở đó nói gì vậy, mau tới đây xem một chút!" Đạo diễn Lý dùng loa lớn đột nhiên hô lên.
Trình Hạ vội vàng để điện thoại di động xuống, đứng lên từ trên ghế đẩu nhỏ, tính đạo diễn Lý rất nóng, cô không nên va vào họng súng thì tốt hơn.
Đạo diễn Lý cho bọn họ xem một đoạn phim.
Sau khi tan học, mấy bạn học dồn Trình Hạ đến góc lớp, quyền đấm cước đá, Trình Hạ co rúm lại thành một khối, ống kính cuối cùng dừng ở ánh mắt của Trình Hạ khi cô ngẩng đầu.
Phó đạo diễn ở bên cạnh nói: "Đúng, chính là ánh mắt này, tôi cảm thấy quá mức mạnh mẽ, không phù hợp với một con người hèn nhát."
Trình Hạ suy nghĩ một chút, vẫn kiên trì với suy nghĩ của mình, "Thỏ bị bức ép đến mức nóng nảy còn có thể cắn người mà, tôi cảm thấy trong tính cách của Mộng Di khẳng định cũng có một mặt muốn phản kháng lại."
Phó đạo diễn: "Nhưng Mộng Di bị bắt nạt, không phải là bởi vì cô ấy hèn nhát sao?"
Trình Hạ không cho là như vậy, "Mọi người luôn cảm thấy bị bạn học bạo lực học đường là bởi vì họ hèn nhát, quả thật, phần lớn tình huống là như thế, nhưng anh có nghĩ tới hay không, cho dù Mộng Di muốn chống lại, cô ấy không hèn nhát, thì có thể chống lại nạn bạo lực học đường hay sao?"
Mộng Di là một cô nhi, từ nhỏ ăn nhờ ở đậu, là một học sinh cấp 3 gầy yếu, cô ấy liều mạng chống lại bạn học bắt nạt cô ấy, cô ấy đã từng sao? Đánh không lại, mắng không xong, trời sinh đã định trước, không có gia đình chống đỡ, dù cô ấy có chống lại như thế nào, cũng là phí công.
"Một người đã từng phản kháng, nhưng thất bại, tôi cảm thấy, so với một vị chỉ biết nhẫn nhịn càng có thể làm cho người ta rung động."
Những điều này là suy nghĩ của Trình Hạ.
Lý Dương chau mày, im lặng.
Phó đạo diễn: "Thế nhưng sẽ không giống với kịch bản."
Ninh Nhất Ngạn vốn chịu trách nhiệm làm nền đột nhiên mở miệng, "Cuối cùng hành động nhảy lầu của Mộng Di, rốt cuộc là hèn nhát hay là dũng cảm?
Hèn nhát, có thể nói là hèn nhát khi đối mặt với bạo lực học đường. Nhưng mà, một người thực sự hèn nhát không hề có ý muốn phản kháng lại, làm sao có thể nhảy xuống từ trên sân thượng trường học? Cô dám nhảy, chẳng lẽ khi đến bước đường cùng cũng không dám chống lại bạo lực học đường!
Cuối cùng Lý Dương cũng lên tiếng, "Gọi biên kịch đến đây!"
Anh không thỏa mãn với ánh mắt này của Trình Hạ, thậm chí, anh đã suy nghĩ thông suót, cũng muốn quay lại cả mấy cảnh trước đó đã quay rất tốt.
Trình Hạ và Ninh Nhất Ngạn liếc mắt nhìn nhau, từ trong ánh mắt nhìn ra sự khó hiểu và lo lắng của nhau.
Lý Dương yêu cầu nghiêm khắc, bọn họ luôn luôn biết.
Nhưng có chỗ thật sự đã quá nghiêm, nghiêm khắc hoàn toàn không thích hợp với tình trạng hiện tại của đoàn phim. Một cảnh không vừa mắt, quay lại 180 lần cũng là chuyện thường xảy ra.
Nhưng dù có nhẹ nhàng khuyên bảo, Lý Dương cũng không nghe, cố chấp cho rằng, đây là anh đang tôn trọng nghệ thuật.
Trình Hạ cũng chỉ có thể an ủi chính mình, có lẽ, hẳn là, trong lòng đạo diễn Lý cũng có tính toán.
Cho đến ngày ấy, Trình Hạ ra ngoài đi vệ sinh, đúng lúc thấy kế toán đoàn phim đang nói chuyện với Lý Dương.
"Đạo diễn Lý, thật sự không thể tiếp tục như vậy nữa. Tiếp tục như vậy nữa, đoàn phim ngay cả một tuần cũng chống đỡ không nổi nữa."
"Không được!" Đối diện, Lý Dương hung hăng hít một hơi thuốc lá, ném xuống đất, dùng chân nghiền nát, "Tôi sẽ nghĩ biện pháp. Nếu bất đắc dĩ, tôi còn có căn hộ nhỏ, thế chân cũng có thể vay được một khoản."
Kế toán không đồng ý, "Anh Lý, anh. . . . . ."
Nơi xa có người hô to, đạo diễn Lý.
Lý Dương đáp một tiếng, vỗ vỗ bả vai kế toán, "Đừng để cho những người khác biết." Ngay sau đó, chạy đi.
Nếu để cho người của đoàn phim biết đã đến tình trạng này, ai còn có tâm trạng mà quay bộ phim điện ảnh không có tương lai này.
Trình Hạ lặng lẽ lùi hai bước, trong lòng khiếp sợ không thôi.
Cô đã sớm biết đoàn phim nghèo, mỗi ngày nhìn hộp cơm canh rau đạm bạc là hiểu, lại không nghĩ rằng, diễn viên gần như đều đang diễn không thù lao rồi, đoàn phim còn có thể nghèo đến mức này. Nếu vẫn tiếp tục miệng ăn núi lở không chút kiêng kỵ như vậy nữa, khẳng định là không được!
Nhìn, nhìn phim trường mờ tối đầy đầu người, đều là nhân khẩu cần ăn cơm cần tiền đó! Trình Hạ nảy ra một ý tưởng.
Buổi tối, Trình Hạ chủ động tìm Ninh Nhất Ngạn nói chuyện.
Ninh Nhất Ngạn rất kinh ngạc, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trình Hạ, cũng không nảy sinh bất cứ suy nghĩ kỳ lạ nào, liền để cho cô ngồi xe của mình cùng nhau về khách sạn, nói trên đường đi.
Hai người ngồi ở đầu xe, tài xế và Trương Tử, mắt nhìn thẳng phía trước, lỗ tai lại không khỏi dựng thẳng tắp, ngồi hóng chuyện. . . . . .
"Anh biết tình trạng của đoàn phim." Trình Hạ dùng câu khẳng định.
Ninh Nhất Ngạn hơi kinh ngạc, tay bóp trán, bất đắc dĩ đè ấn đường, "Ừ."
Tình trạng của đoàn phim thật sự không tốt. Vài năm qua, chính anh cũng kiếm chút tiền, nhưng cũng đầu tư ra ngoài không ít, không thu về ngay được. Bây giờ mặc dù cũng đã và đang cố gắng thu trở về rồi, nhưng rốt cuộc, để đầu tư một bộ phim điện ảnh, vẫn như muối bỏ biển. Nếu bất đắc dĩ, anh cũng chỉ có thể. . . . . .
"Thật ra, tôi có ý tưởng, có thể thay đổi tình trạng bây giờ của đoàn phim." Trình Hạ thử thăm dò nói.
Ánh mắt Ninh Nhất Ngạn sáng lên, anh hiểu Trình Hạ, không nắm chắc trên 80%, cô sẽ không nói ý tưởng này ra khỏi miệng. Đôi mắt liền tỏa sáng nhìn thẳng vào Trình Hạ.
Trình Hạ cũng không chuyển chủ đề, trực tiếp nói: "Có khả năng hay không, tạm buông bộ phim bây giờ, để đạo diễn Lý cùng đoàn phim và diễn viên trước tiên quay một bộ phim điện ảnh đầu tư nhỏ thu hồi mau, ví dụ như, phim điện ảnh tình cảm hài, sau đó, nhờ bộ phim này mà kiếm được tiền, rồi trở lại quay Một hạt bụi tiếp."
Dù sao, hiện tại đoàn phim không thiếu nhất, chính là diễn viên tốt, nếu như, Ninh Nhất Ngạn cũng đồng ý giúp đỡ diễn mà nói.
Ninh Nhất Ngạn sửng sốt, ngược lại không có cân nhắc đến vấn đề của chính anh, đã tự động đặt mình vào vị trí nam chính của bộ phim điện ảnh mới.
Diễn viên của đoàn phim có thể đồng ý hay không? Có anh và Trình Hạ đi đầu, phần lớn diễn viên nhất định sẽ đồng ý. Chỉ cần nói với Lý Dương.
Bộ phim điện ảnh nhỏ này có thể kiếm được đủ tiền hay không? Với thị trường buôn bán phim điện ảnh thương mại bây giờ, hoàn toàn không có vấn đề.
Chọn được một kịch bản phim thích hợp, chủ yếu, phải thuyết phục được Lý Dương.
Ninh Nhất Ngạn hiểu, tại sao Trình Hạ phải đến tìm anh.
Vô cùng, vô cùng thích ý tưởng này, nhưng tảng đá đè ép trong lòng Ninh Nhất Ngạn cũng nặng hơn, nếu Lý Dương ngoan cố không thay đổi không đồng ý, anh sẽ bực bội mà chết mất.
Ninh Nhất Ngạn đổi tư thế ngồi, "Được, bọn tôi liền đi gặp Lý Dương."
Nửa đêm, mười hai giờ.
Trình Hạ bị điện thoại di động đánh thức.
"Trình Hạ, làm phiền cô tới đây một chuyến, phòng của đạo diễn Lý."
Giọng của Ninh Nhất Ngạn từ trong điện thoại truyền đến.