Giữa Bạch Oản và Tống Dịch hình như có chuyện gì đó, nhưng cũng giống như không có, là Trình Hạ quá nhạy cảm rồi.
Đầu óc Tống Dịch không tốt, không nhớ rõ mọi chuyện. Trình Hạ cũng đã cố ý hỏi Bạch Oản.
Trình Hạ thử thăm dò: "Trước kia cậu và Tống Dịch đã gặp nhau?"
Bạch Oản vuốt vuốt cái ly trong tay: "Không có."
Vậy chẳng lẽ Bạch Oản đang bất bình thay mình?
Trình Hạ tán gẫu, cười nói: "Những lời đồn giữa tớ và anh ấy không phải thật."
"Tớ biết rõ." Bạch Oản vẫn thản nhiên nói.
Giống như, Bạch Oản có chút tức giận với cô, đột nhiên Trình Hạ cảm thấy như vậy.
Cũng không lâu lắm, Một hạt bụi khai máy, chuyện này liền bị Trình Hạ ném ra sau đầu.
Thắp hương bái phật, "Khai máy vui vẻ!"
Nhưng kỳ thật, Một hạt bụi khai máy, cũng không quá vui vẻ.
Lúc Trình Hạ ký hợp đồng cùng đoàn phim, Đỗ Văn Hi không biết bận chuyện gì, không có xuất hiện phá rối. Nhưng cô vừa mới khai máy vào đoàn, Đỗ Văn Hi lại xuất hiện.
Thường xuyên điện thoại hỏi thăm, làm phiền Xuân mập đến mức hiện tại vừa nghe thấy chuông điện thoại di động của Trình Hạ cô liền nhức đầu, dù sao, Trình Hạ luôn "Đang quay phim", không có cách nào nhận điện thoại.
"Thật xin lỗi, Trình Hạ bây giờ đang quay phim, có lời gì tôi có thể chuyển lại cho cô ấy, hoặc là, ngài đợi sau khi cô ấy quay phim xong rồi gọi lại?" Xuân mập thuần thục trả lời.
"A lô, Trình Hạ!"
Giọng nói này, điện thoại di động và hiện trường cùng vang lên.
Xuân mập vừa liếc mắt, liền thấy một người phụ nữ mặc áo màu đỏ lộ vai, mắt đeo kính mát viền vàng đi tới, Đỗ Văn Hi.
Trình Hạ nâng trán, bất đắc dĩ. Chờ Đỗ Văn Hi đi tới gần, "Tổng giám Đỗ, sao ngài có thời gian rảnh tới phim trường nhỏ này của chúng tôi vậy?"
Đỗ Văn Hi thoáng đẩy mắt kính xuống, liếc xéo Trình Hạ qua kẽ hở trên mắt kính, "Đi, cùng tôi đi gặp đạo diễn thôi."
Xuân mập luống cuống, vội vàng kéo cánh tay Đỗ Văn Hi, giọng nói thành khẩn, "Tổng giám Đỗ, có lời gì từ từ nói, chuyện trong nội bộ công ty cần gì để đến tai người bên ngoài."
Đỗ Văn Hi hung hăng vung cánh tay, giống như bị thứ gì bẩn thỉu đụng phải, liền lùi lại hai bước, mới chậm rãi nói: "Nếu như mà tôi nhớ không lầm, bây giờ cô không phải là người đại diện của Trình Hạ nữa. Cô ở chỗ này cùng với cô ta, công ty cũng sẽ không trả thêm tiền lương cho cô."
Xuân mập thu tay lại, lúng túng xoa hai cái, nhỏ giọng trả lời: "Tôi biết rõ."
Dường như khi Xuân mập gặp Đỗ Văn Hi liền tự giác hạ mình thấp hơn một bậc.
Sau một hồi, đã có không ít người nhìn qua, tiếng bàn tán nổi lên bốn phía.
Trình Hạ di chuyển ánh mắt đang nhìn Xuân mập và Đỗ Văn Hi, nhìn vào bên trong phòng học, bên trong đó, Lý Dương đang quay cảnh diễn đơn của Ninh Nhất Ngạn.
Như cô đoán, Ninh Nhất Ngạn cũng đóng bộ phim này, nhưng không phải vai nam chính, mà là một vai phụ quan trọng, chủ nhiệm lớp của Trình Hạ. Nghiêm khắc nghiêm túc, là một người dạy kiến thức trong sách vở cực tốt. Trước đó, khi nhìn thấy nữ chính bị bắt nạt, cũng sẽ nghiêm nghị trách mắng những bạn học kia. Nhưng, sau khi nữ chính nhảy lầu mất mạng, thế nhưng khi phóng viên điều tra mọi việc, anh lại nói dối rất nhiều lần, bao che cho những học sinh anh gọi là "Tốt".
Anh kiên trì với con đường giáo dục của mình, lại không phải con đường giáo dục chính xác.
Ninh Nhất Ngạn lại chọn nhân vật này, theo dự đoán của Trình Hạ, là hoàn toàn trong dự liệu.
Bốp.
Trình Hạ khép kịch bản trong tay lại, "Bên trong còn có người đang quay phim, làm phiền ngài yên lặng một chút."
Mắt Đỗ Văn Hi liếc nhìn Trình Hạ ngồi ở trên chiếc ghế nhỏ, rõ ràng, Trình Hạ mặc đồng phục học sinh rất bình thường, cột tóc đuôi ngựa đơn giản, mặt mộc không trang điểm, nhưng khí thế lại hơn cả cô.
Nhưng mà, Trình Hạ vừa ngẩng đầu, ngũ quan tinh xảo đến mức không thể tìm ra khuyết điểm, liền khiến trong lòng Đỗ Văn Hi cảm thấy không thoải mái.
Trình Hạ đang ra lệnh cho cô sao?
"Bên trong có người đang quay phim thì thế nào?" Đỗ Văn Hi nâng cao giọng, giọng nói xuyên tường, "Tôi cố tình đến tìm đạo diễn Lý đấy!"
Tự tạo nghiệp.
Trình Hạ lười biếng vuốt vuốt lỗ tai, "Bên trong là Ninh Nhất Ngạn đang quay phim."
Trong nháy mắt, giống như bị mắc nghẹn ở cổ họng, miệng Đỗ Văn Hi mở lớn.
Cô nhìn thấy, Lý Dương đi ra, đi theo ở đằng sau, là người đàn ông cô thường nhìn thấy trên trang bìa tạp chí và trên ti vi, Ninh Nhất Ngạn.
Dù sao cũng sống trong vòng nhỏ này nhiều năm như vậy, Đỗ Văn Hi lập tức thay đổi vẻ mặt, tháo kính mát xuống, thậm chí tiến lên chào đón, cười với Ninh Nhất Ngạn, lên tiếng chào hỏi: "Thật xin lỗi, có phải quấy rầy đến mọi người hay không? Nếu không, tôi đặt chút đồ ăn bên ngoài, tạ lỗi với mọi người."
Lời nói này dường như là đang nói với toàn bộ đoàn phim, nhưng cũng là đang nói với Ninh Nhất Ngạn.
Ninh Nhất Ngạn im lặng, biểu cảm trên mặt không hề thay đổi, nhưng Trình Hạ vẫn có thể nhìn ra, tâm trạng của anh không tốt.
Ngược lại Lý Dương tiếp chuyện, "Vậy thì cảm ơn Đỗ tiểu thư." Chi phí ăn uống của đoàn phim có thể tiết kiệm đôi chút rồi.
Đỗ Văn Hi cũng chỉ có thể nuốt xuống một ngụm máu, "Phải, nên như vậy."
"Tôi còn có chút chuyện muốn bàn bạc với đạo diễn Lý. Bây giờ tôi là người đại diện của Trình Hạ, nhưng khi Trình Hạ ký với đoàn phim hợp đồng này, lại không có bàn bạc với tôi, cũng không nhận được sự đồng ý của công ty. . . . . ."
Lý Dương rất bận rộn, lười phải nghe cô nói dông nói dài, trực tiếp cắt ngang, "Cho nên, Đỗ tiểu thư muốn làm thế nào?"
Đỗ Văn Hi cứng rắn nói: "Hủy hợp đồng, phải hủy hợp đồng."
Ninh Nhất Ngạn liếc nhìn Trình Hạ, thản nhiên ngồi ở trên chiếc ghế nhỏ xem trò vui, giống như nhân vật chính trong cuộc thảo luận hoàn toàn không phải cô. Nuốt những lời muốn nói giúp cô xuống.
Ngược lại sải bước lên trước, cách hai người họ, ngồi xuống trên chiếc ghế nhỏ bên cạnh Trình Hạ. Cùng xem trò vui.
Lý Dương nhìn thấy bộ dạng của hai người liền tức giận, khẽ vẫy tay, "Trình Hạ, cô qua đây nói chuyện."
Cuối cùng Trình Hạ cũng không cam lòng, nhíu mày, giương môi, sửng sốt, một đôi giày thể thao bị cô mang ra khí thế của giày lính.
Muốn giảng đạo lý với cô?
Cô. . . . . .
"Thật náo nhiệt đó." Giọng nói du dương của Tống Dịch truyền tới.
Bước chân của Trình Hạ dừng lại một chút, Đỗ Văn Hi cũng giống như bị tưới thuốc ma pháp, trong nháy mắt cứng đơ.
Rõ ràng, căn cứ kết quả điều tra của cô trong suốt thời gian này, mặc dù Tống Dịch và Trình Hạ duy trì mối quan hệ rất nhiều năm, nhưng hai người không hề có tình cảm gì, đơn giản là do trưởng bối nhà họ Tống thích Trình Hạ mà thôi. Cô cũng đã suy nghĩ xong, làm sao để khiến hình tượng của Trình Hạ ở trong mắt trưởng bối nhà họ Tống bị hủy hoại, làm sao để khiến trưởng bối nhà họ Tống thích mình, làm sao. . . . . . Hôm nay, tại sao Tống Dịch lại đột ngột đến thăm Trình Hạ? Sao lại xảy ra chuyện không may như vậy?
Đỗ Văn Hi thay đổi phương hướng, đi về phía Tống Dịch, "Tống đại thiếu, vì sao ngài lại tới đây?"
Lý Dương cũng nhiệt tình nghênh đón, tiền đó! Đầu tư đó!
Lông mày Tống Dịch không hề che giấu liền chau vào nhau, thể hiện sự chán ghét mà không lời nào có thể miêu tả được, "Tại sao cô lại ở chỗ này?"
"Có phải lại tới khi dễ người khác hay không?"
Bùm.
Vô số người đỏ mặt.
Mặt Đỗ Văn Hi xấu hổ đến đỏ bừng, nếu Trình Hạ là vì bị cướp đoạt cảnh diễn nên giận đến mức mặt đỏ bừng, cô ta lại là thiếu nữ ngu ngốc xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng.
"Anh anh anh, thật là bá đạo đó."
"Tống đại thiếu giúp chị Trình Hạ hả giận thật ngầu quá đi."
Ninh Nhất Ngạn mở kịch bản ở trên đùi ra, nhưng ánh mắt lại dừng ở trên mặt Tống Dịch, kể từ khi anh ta xuất hiện, vẫn nhìn chằm chằm vào anh ta.
Đây là, lần thứ ba bọn họ gặp mặt.
Mỗi lần gặp mặt, đều rất không tốt đẹp. Lần trước là ở quán bar, lần đầu tiên là ở sân bay.
Trong lòng Trình Hạ rất ấm ức, nhưng ở đây có nhiều người nhìn, cũng chỉ có thể vuốt tóc, đáp lại Tống Dịch bằng nụ cười cảm kích.
Đỗ Văn Hi vội cãi lại nói: "Làm sao có thể chứ, Tống đại thiếu lại nói đùa rồi."
Nhấn cực kỳ mạnh chữ "Lại". Ý là, cô và Tống đại thiếu thường xuyên gặp mặt, quan hệ của họ rất tốt, Tống đại thiếu mới có thể vui đùa như vậy.
Nghe vậy, lông mày Tống đại thiếu càng nhíu chặt hơn. Người phụ nữ này không biết từ nơi nào hỏi thăm được lịch trình hằng ngày của anh, ba ngày hai bữa lại vô tình gặp được anh. Dáng dấp xấu xí còn thích dọa người, chính là cô không đúng.
Tống đại thiếu không chút khách khí: "Vậy cô ở đây làm gì vậy?"
Đỗ Văn Hi chớp mắt một cái, không hề xấu hổ, "Trình Hạ là nghệ sĩ của tôi, tôi tới thăm ban, thuận tiện mời người của đoàn phim ăn bữa cơm."
Tống Dịch nghiêm túc nghe, "Được, vậy cô về đi."
Đỗ Văn Hi bối rối như anh da đen (Như hình minh họa đi kèm ở cuối bài).
"Cơm trưa tôi mời, hay là, cô cảm thấy cô mời tốt hơn tôi?"
Vẻ mặt Đỗ Văn Hi cứng lại, nhưng lập tức, lại nở một nụ cười, "Được, vậy thì làm phiền Tống đại thiếu ngài, tôi xin phép đi trước."
Tống Dịch gật đầu, bổ sung: "Cô thân là tổng giám của Hạ Ngu, hẳn là nên lo những chuyện quan trọng mới đúng chứ."
Đỗ Văn Hi vẫn mỉm cười, thậm chí cười càng vui vẻ hơn, "Vâng"
Trình Hạ ở một bên nhìn đến ngây người, chẳng lẽ, Đỗ Văn Hi là một người thích bị ngược hay sao?
Đỗ Văn Hi giẫm giày cao gót vui thích đi ra ngoài. Tống đại thiếu đối với người đẹp đều dùng vẻ mặt vui mừng, cố tình đối với cô lại dữ dội như vậy, hoàn toàn giống như đúc kiểu tổng giám đốc bá đạo yêu tôi mà trong sách hay viết, anh ấy chắc chắn đã yêu mình!