Chiến Vân Khai nói xong thì đi vào trong, khi hai người vừa lướt quanh nhau, trong nháy mắt, Lục Chiếu Thiên giữ chặt lấy tay của Chiến Vân Khai.
Chiến Vân Khai xoay người, quay đầu, một tia sáng khác lạ xẹt qua đôi mắt thâm sâu âm trầm: “Sao vậy, cậu có việc gì à?”
“Ngài Chiến, có việc gì khiến anh đại giá quang lâm vậy?” Lục Chiếu Thiên nhìn thẳng vào ánh mắt thanh lãnh của Chiến Vân Khai.
Chiến Vân Khai nhếch môi, vẻ mặt từ đầu tới cuối đều lạnh lẽo, không khí xung quanh cũng dần giảm xuống.
Cái nhìn chăm chú không che giấu như vậy, khiến đôi mắt nguy hiểm của Chiến Vân Khai nheo lại, vẻ mặt hờ hững nhìn lướt qua Lục Chiếu Thiên, lạnh nhạt nói: “Sao vậy, chẳng nhẽ tôi đến còn cần câu phê chuẩn sao?”
Lục Chiếu Thiên cũng không hề buông tay, hình như không muốn để Chiến Vân Khai vào nhà.
Hơn nữa, ngay khi hai người chuẩn bị đánh nhau, thì Mộ Minh Nguyệt lại từ trong đi ra.
Cô nhìn hai người đàn ông giằng co, nếu như còn không đi ra, chắc chắn sẽ xảy ra đánh nhau.
Mộ Minh Nguyệt nhíu mày: “Chiến Vân Khai, sao anh lại đến đây?”
“Sao tôi lại không thể tới?” Chiến Vân Khai hỏi ngược lại.
Ngay khi Chiến Vân Khai đến biệt thự nhìn thấy Lục Chiếu Thiên, lúc này anh mới phát hiện người tung tin cho anh nói đều là sự thật.
Cho dù không phải thật, anh cũng muốn đến xem cô như thế nào.
Ai mà biết được thực sự có đàn ông đến tìm Mộ Minh Nguyệt.
Mộ Minh Nguyệt liếc Chiến Vân Khai một cái, sau đó cười nói với Lục Chiếu Thiên: “Cậu Lục, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi.”
“Vất vả cho Minh Nguyệt rồi.” Ba hôm trước Lục Chiếu Thiên đã nhận được điện thoại của Mộ Minh Nguyệt, mời anh ta hôm nay đến nhà ăn cơm.
Mà Chiến Vân Khai bị Mộ Minh Nguyệt ngó lơ đứng ở một bên, gương mặt anh tuấn tràn ngập vẻ lo lắng, anh đi lên bắt lấy cổ tay của Mộ Minh Nguyệt: “Minh Nguyệt, sao em có thể để một người đàn ông xa lạ vào trong nhà?”
Lại còn vào tối muộn nữa!
“Chiến Vân Khai, cậu Lục đây không phải người xa lạ.” Mộ Minh Nguyệt liếc mắc nhìn Chiến Vân Khai rồi nói.
Lục Chiếu Thiên nghe vậy, khoé môi hơi nhếch lên.
Mà Chiến Vân Khai thì ngược lại, sắc mặt vô cùng âm trầm: “Mộ Minh Nguyệt!”
“Cậu Lục đây là bạn của tôi, mà ngược lại là Chiến Vân Khia anh, anh mới là người không nên xuất hiện nhất ở đây.” Mộ Minh Nguyệt nhìn gương mặt anh tuấn lộ rõ vẻ bất mãn của anh, cô nhíu mày nói.
Người đàn ông này không phải mới ra viện sao?
Không có việc gì chạy loạn khắp nơi để làm gì?
“Nhỡ anh xảy ra việc gì, đừng có làm phiền tôi.” Mộ Minh Nguyệt nói.
Chiến Vân Khai vui vẻ đến phát run, tiến lên nắm chặt lấy cổ tay của Mộ Minh Nguyệt: “Minh Nguyệt, em đang quan tâm tôi đó sao?”
Anh biết trong lòng cô từ trước đến sau vẫn luôn có anh.
Chẳng qua vẫn đang giận dỗi với anh mà thôi.
Nhưng mà không sao cả, chỉ cần cô trở về, dù cô có giận dỗi bao lâu cũng không sao, chỉ cần cô bình an trở về là được rồi.
Đương lúc Mộ Minh Nguyệt không biết phải làm sao thì Mộ Nhạc Nhạc đi từ trong nhà ra.
Cậu bé mặc bộ quần áo người dơi mà mẹ mua cho, còn vẽ thêm tàn nhang theo lời dặn của mẹ.
“Mẹ ơi mẹ nhìn xem, người dơi đến rồi!”
Mộ Nhạc Nhạc còn làm theo tư thế bay lượn của người dơi, vừa mở miệng đã phá tan bầu không khí ngượng ngùng ban nãy.
“Ơ, mẹ ơi, hôm nay là ngày bao nhiêu ạ, sao mẹ lại mời nhiều người đàn ông đến nhà như vậy ạ?” Mộ Nhạc Nhạc giả vờ kinh ngạc khi nhìn thấy Chiến Vân Khai và Lục Chiếu Thiên, dáng vẻ trêu chọc đoán: “Mẹ ơi, chẳng nhẽ một trong số họ sau này là dượng của con ạ?”
Mộ Nhạc Nhạc đi qua đi lại trước mặt Chiến Vân Khai và Lục Chiếu Thiên, đôi mắt như được lắp thêm ra-đa, quét qua quét lại: “Cả hai người đều điển trai như vậy, rất khó quyết định nha.”
Mộ Nhạc Nhạc suy nghĩ một lúc, vuốt vuốt cằm sau đó quay sang nhìn Mộ Minh Nguyệt: “Mẹ à, mẹ thấy ai thích hợp hơn?”
Mộ Minh Nguyệt: “……”
Đứa con này sao cứ luôn hãm hại cô vào thời khắc mấu chốt thế?
Có thể không hỏi vấn đề này được không?
“Đồ ăn sắp nguội hết rồi, mau vào ăn trước đi!” Mộ Minh Nguyệt chỉ đành lảng sang chuyện khác, kéo Lục Chiếu Thiên vào nhà.
Cô cảm nhận được có đôi mắt đang nhìn chằm chằm sau lưng mình, giống như muốn xuyên thủng hai lỗ trên người cô vậy!
Chiến Vân Khai cũng muốn đi vào.
Nhưng lại bị Mộ Nhạc Nhạc chặn lại, Mộ Nhạc Nhạc giương mắt nhìn Chiến Vân Khai đang vô cùng sốt ruột rồi hỏi: “Chú ơi, có phải chúng ta gặp nhau rồi đúng không?”
Chiến Vân Khai rũ mắt nhìn xuống Mộ Nhạc Nhạc, thấy gương mặt đằng không bị che hết bởi lớp phẩm màu đo đỏ, là một gương mặt nhỏ trắng nõn, bên trên còn có nốt ruồi đen và tàn nhang vô cùng đáng yêu.
Một đứa trẻ như vậy lại không hề thừa hưởng nét đẹp của Mộ Minh Nguyệt.
Vậy hẳn là giống với người đàn ông kia?
“Á à, cháu nhớ ra rồi, chú chính là siêu anh hùng đến trường học giả làm bố của cháu!” Mộ Nhạc Nhạc vỗ ót, giả vờ như nhớ ra việc đó.
“Ừ, vậy cháu mau bảo mẹ cháu lấy thân báo đáp cho chú đi.” Chiến Vân Khai cũng không quên những lời Mộ Nhạc Nhạc từng nói với anh.
Đứa bé là con của Mộ Minh Nguyệt, anh cũng sẽ xem cậu nhóc như con của mình, sẽ đối xử giống với Chiến Vân Hi.
Mộ Nhạc Nhạc mím mím cái miệng nhỏ, vẻ mặt hơi khác, nói: “Chú à, hay chú cứ coi mấy lời cháu nói là trẻ con không biết cố kị đi.”
Thân hình cao lớn của Chiến Vân Khai ngồi xuống trước mặt Mộ Nhạc Nhạc: “Chú vẫn luôn cho là thật.”
Mộ Nhạc Nhạc buông lỏng tay: “Vậy chú đừng trách cháu nha, là do mẹ cháu có vẻ không thích chú lắm.”
Chiến Vân Khai lại hỏi: “Vậy cháu có đồng ý giúp chú không?”
Mộ Nhạc Nhạc làm vẻ mặt oan ức nhìn Chiến Vân Khai: “Chú ơi, cục cưng còn nhỏ, làm sao để giúp chú đây? Hơn nữa, nếu mẹ cháu biết cháu giúp đỡ người đàn ông mà mẹ không thích, nhẹ thì mẹ sẽ cắt tiền tiêu vặt của cháu, nặng thì đuổi cháu ra khỏi nhà luôn đó.”
Chiến Vân Khai nói: “Vậy cháu muốn bao nhiêu tiền tiêu vặt?”
Phàm là chuyện có thể giải quyết bằng tiền thì không có gì to tát cả.
Mộ Nhạc Nhạc sau khi nghe xong lời của Chiến Vân Khai, trái tim nhỏ bé nảy thình thịch, mẹ ơi, có tiền thích thật đấy, nói cho là cho, không mảy may chút nào!
Mộ Nhạc Nhạc không dám chắc chắn mà đưa ngón tay ra, lại nghe thấy Chiến Vân Khai nói: “Mười nghìn có đủ không? Mỗi tháng chú sẽ cho cháu một trăm nghìn tiền tiêu vặt, có được không? Giúp chú theo đuổi mẹ cháu nhé?”
Mộ Nhạc Nhạc trợn tròn mắt trong phút chốc.
Nuốt nước miếng ừng ực, một, một trăm nghìn á?
Cậu vốn dĩ chỉ muốn một nghìn tệ thôi…
Dù sao cậu cũng mới chỉ là một đứa trẻ, mỗi tháng có một nghìn tệ tiền tiêu vặt là quá nhiều rồi.
Không ngờ là Chiến Vân Khai vừa mở miệng đã lên đến một trăm nghìn tệ?
Đây rốt cuộc là giàu đến độ nào vậy?
Tuỳ tiện vung tay cũng có thể cho người khác nhiều tiền như vậy?
Mẹ cậu sao lại chia tay với người đàn ông giàu có như thế vậy?
Đúng là không hiểu chuyện mà!
Mộ Nhạc Nhạc bình tĩnh lại, giọng nói có phần không chắc chắn: “Chú, chú ơi, chú chắc chắn là mỗi tháng cho cháu một trăm nghìn tệ ạ?”
“Ừ.” Chiến Vân Khai gật đầu.
“Nhưng mà, chú ơi, một trăm nghìn tệ có vẻ vẫn hơi ít ạ, chú cũng biết, tính tình mẹ cháu rất hung dữ, không phải người bình thường có thể chống đỡ nổi đâu, chỉ sợ nhiệm vụ này quá khó khăn…. Cũng không phải cháu không muốn giúp chú, nhưng nhiệm vụ này quá mạo hiểm…” Vẻ mặt Mộ Nhạc Nhạc khó xử nói.
“Vậy chú cho cháu một quyển chi phiếu, cháu muốn bao nhiêu thì tự điền vào nhé?” Chiến Vân Khai vừa nói xong liền lấy một quyển chi phiếu đưa cho Mộ Nhạc Nhạc.
Mộ Nhạc Nhạc nhận lấy, vẻ mặt hoài nghi nhìn Chiến Vân Khai, người đàn ông này không có việc gì lại mang theo một tệp chi phiếu ở bên mình?
Có phải gặp ai không ưa thì lấy chi phiếu đập vào mặt người đó không?
Trời đất!
Nếu mà như vậy thì thích quá đi!
Hoá ra có tiền thì muốn làm gì cũng được!