Quản gia Trình nhìn thấy cậu chủ nhỏ qua lại với bạn nhỏ, khỏi nói vui vẻ biết bao.
Cậu chủ nhỏ là một đứa trẻ thông minh hơn người, hoàn toàn là gen di truyền của Chiến Vân Khai.
Năm tuổi đã có trí nhớ nhìn qua một lần không quên, và biết mười ngôn ngữ, giỏi giang như cậu chủ hồi còn trẻ.
Thế nhưng cậu chủ lại bắt cậu chủ nhỏ giấu đi năng lực của mình, tuyệt đối không được để tài hoa của mình lộ ra.
Cho nên ở trường học, thi cử cũng rất bình thường, giống như học sinh bình thường vậy.
“Vậy người bạn kia lai lịch thế nào? Chưa qua sàng lọc đã làm bạn?” Chiến Vân Khai nhìn thấy con trai nói rất vui vẻ, sắc mặt của anh chìm xuống.
Chuyện anh từng trải qua, tuyệt đối sẽ không để con trai trải qua một lần.
“Cậu chủ, bọn trẻ kết bạn, không phức tạp như người lớn. Cậu nếu như cứ cấm cậu chủ nhỏ tiếp xúc qua lại với các bạn nhỏ khác như vậy, chỉ sẽ khiến cậu chủ nhỏ càng ngày càng cô độc, không chừng còn sẽ bị mắc bệnh tự kỷ bệnh trầm cảm gì đấy.” Quản gia Trình ngược lại là rất cố gắng để cho cậu chủ nhỏ chơi với các bạn nhỏ khác.
“Thằng bé sinh ra đã định trước cả đời này không có bạn.” Chiến Vân Khai nói.
Chiến Cảnh Hi tương lai là người thừa kế Thương nghiệp Đế Quốc.
Quản gia Trình khẽ thở dài một tiếng, nói rằng: “Cậu chủ, cậu cũng không phải có mấy người anh em bạn bè sao?”
Cố Nam Thành, Lệ Thiếu Tước và Cung Thần, đều là anh em của cậu chủ.
“Chúng tôi là chiến hữu vào sinh ra tử.” Chiến Vân Khai nói.
Ở trên chiến trường, bọn họ là chiến hữu vào sinh ra tử. Trên thương trường, bọn họ là bạn làm ăn. Còn trong cuộc sống, bọn họ là tình anh em.
Đây sao giống với Chiến Cảnh Hi kết bạn?
“Nhưng mà cậu chủ, cậu chủ nhỏ có thể kết bạn được một bạn nhỏ, hãy nhân nhượng cậu chủ nhỏ đi.” Quản gia Trình tận tình khuyên nhủ nói.
Dù sao con người cả đời này cũng phải có hai ba người bạn tri kỷ.
Mà tình cảm của bọn trẻ là thuần túy nhất, không lẫn lộn bất kỳ lợi ích gì.
“Bình thường chú ý một chút, đừng để người khác làm tổn thương Chiến Cảnh Hi.” Chiến Cảnh Khai nhượng bộ.
Dứt lời, Chiến Vân Khai phút chốc đứng lại, đi lên lầu.
Chiến Vân Khai khi đi qua thư phòng qua phòng của con trai, bước chân của anh dừng lại một trận, nghe cuộc hội thoại ở bên trong, nhưng phát hiện cách âm quá tốt.
Anh gõ cửa cũng không ai trả lời.
Cùng lúc đó, Chiến Cảnh Hi khi đang gọi video, cuối cùng hỏi ra có một người đàn ông tên là chú Lục muốn tới nhà mẹ ăn cơm tối.
Cậu bé nhớ đến Lục Chiếu Thiên nói với mình là thích mẹ của cậu bé.
Chiến Cảnh Hi lúc này ước có thể tới gϊếŧ!
Nhưng mà, cậu bé xông tới như vậy, không phải là bại lộ thân phận sao?
Không được, cậu bé phải nghĩ cách mới được!
Bố cậu bé cũng chưa từng đến nhà mẹ ăn cơm.
Bố?
Cậu bé làm sao không nhớ tới chứ!
Lần này lại làm lợi cho bố rồi!
Bố cũng không phải đang theo đuổi mẹ Mộ Nhạc Nhạc sao?
Vậy để bố qua đó sẽ thích hợp hơn rồi!
Chiến Cảnh Hi vừa nghĩ tới đó, cậu bé lập tức lấy máy tính ra, hack máy tính và điện thoại của Chiến Vân Khai, biên tập một tin nhắn gửi qua.
“Có người đàn ông khác đang tấn công người phụ nữ của anh!”
Chiến Vân Khai còn muốn gõ cửa, quản gia Trình ở dưới lầu vội vàng đi lên, đưa điện thoại tới: “Cậu chủ, cậu để điện thoại ở phòng khách đột nhiên màn hình đen lại, mãi cho đến khi lóe lên mấy chữ này.”
Chiến Vân Khai nhìn mấy chữ màu xanh chói mắt này, không khỏi cau mày lại.
Trong đầu anh ngay lập tức nghĩ đến chính là, Lục Chiếu Thiên đang theo đuổi Mộ Minh Nguyệt?
“Cậu chủ, tin nhắn lại tới rồi…” quản gia Trình nhắc nhở một câu.
Chiến Vân Khai cúi đầu nhìn, không khỏi cau mày.
“Không đi, sẽ không có vợ nữa!”
Không biết vì sao, Chiến Vân Khai nhìn những chữ này, sắc mặt chìm xuống.
Lại có người hack được điện thoại của anh!
Bất kể như thế nào, anh hiện giờ phải đi tìm Mộ Minh Nguyệt!
Chiến Vân Khai quay người chạy vội xuống tầng, lái chiếc siêu xe Bugatti Veyron chạy nhanh như chớp, rất nhanh liền đến cửa nhà của Mộ Minh Nguyệt.
Anh vừa xuống xe, vừa vặn nhìn thấy cửa cũng đỗ một chiếc xe.
Lục Chiếu Thiên nghe thấy tiếng siêu xe đầy tức giận, khi vừa quay đầu nhìn, nhìn thấy Chiến Vân Khai từ trong xe đi xuống.
Lục Chiếu Thiên ở đây nhìn thấy Chiến Vân Khai, không khỏi nhíu mày lại.
Chiến Vân Khai làm sao đến rồi?
Hai tình địch nhìn nhau, mắt đặc biệt đỏ!
Mà Mộ Nhạc Nhạc ở trên lầu, đang nói chuyện video rất vui vẻ với Chiến Cảnh Hi, bỗng nhiên nghe thế một tiếng siêu xe chạy chói tai, cậu bé tò mò đi đến bên cửa sổ, khi nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy hai chiếc xe thể thao đang đỗ ở cửa nhà.
Hơn nữa còn hai anh chàng rất đẹp trai đang đứng nữa.
Giống như là muốn đánh nhau vậy.
“Ồ, đó không phải là bố xấu sao? Chú ấy giờ này tới nhà mình làm gì vậy?” Mộ Nhạc Nhạc khi nhìn thấy Chiến Vân Khai, vội vàng chạy xuống lầu, hỏi thăm mẹ đã làm xong cơm rồi: “Mẹ ơi, bên ngoài có hai người đàn ông.”
“Hai người?” Mộ Minh Nguyệt cũng ngẩn cả người.
Cô rõ ràng chỉ mời Lục Chiếu Thiên.
Cảm ơn Lục Chiến Thiên mấy ngày nay chăm sóc, còn cho cô và bé cưng mượn biệt thự để ở.
Bữa tối hôm nay, chính là cơm cảm ơn của cô.
Mộ Minh Nguyệt đi tới cửa, từ trong máy theo dõi nhìn thấy Chiến Vân Khai, sắc mặt cô trắng bạch, quay đầu lại nhìn Mộ Nhạc Nhạc, suýt chút nữa không thở được.
Chiến Vân Khai chạy tới đây làm gì?
Cô nhìn con trai một chút, cô tuyệt đối không thể để Chiến Vân Khai nhìn thấy hình dáng của Mộ Nhạc Nhạc.
Nếu như để Chiến Vân Khai nhìn thấy Mộ Nhạc Nhạc, nhất định sẽ nghi ngờ.
Thậm chí còn sẽ lợi dụng Mộ Nhạc Nhạc để uy hiếp cô trở về bên cạnh anh. Nếu như cô không phục tùng thì sẽ cướp quyền nuôi con trai.
Chiến Vân Khai thân phận địa vị gì, cô làm sao có thể giành được với anh?
“Nhạc Nhạc, con lên lầu, không được xuống đây.” Mộ Minh Nguyệt nói với Mộ Nhạc Nhạc.
“Mẹ ơi, con vừa mới xuống lầu…” Mộ Nhạc Nhạc không muốn.
“Lên lầu làm bài tập.” Mộ Minh Nguyệt nói.
“Thế nhưng bé cưng đói rồi, bé cưng muốn ăn cơm.” Mộ Nhạc Nhạc cau mày
Hơn nữa bố đến rồi, cậu bé muốn nhìn bố một chút.
Nếu như có thể, cậu bé còn muốn ôm một cái.
Dùng thân phận là con trai của Mộ Minh Nguyệt đi dụ dỗ người giàu có.
“Làm xong bài tập rồi xuống ăn.” Mộ Minh Nguyệt nhíu mày.
“Đừng mà mẹ, bé cưng đói.” Mộ Nhạc Nhạc làm nũng ôm lấy Mộ Minh Nguyệt nói.
Mộ Minh Nguyệt không có cách nào, nhớ tới cái gì, nhanh trí nói: “Vậy con đi lấy đạo cụ mẹ cho con lần trước đều dùng hết, hóa trang xong rồi thì xuống đây.”
Mộ Minh Nguyệt còn vuốt tóc của con trai, thả xuống tóc mái che mất con mắt.
“Mẹ ơi, đừng mà, tạo hình kia xấu quá… bé cưng rõ ràng là một cậu bé đẹp trai phong độ, làm sao có thể hóa trang thành xấu chứ…” Mộ Nhạc Nhạc trong lòng từ chối.
“Hứa với mẹ, nếu như con làm được rồi, mẹ lát nữa sẽ hủy bỏ đơn hàng.” Mộ Minh Nguyệt lấy ra đòn sát thủ.
“Như vậy còn được.” Mộ Nhạc Nhạc vừa nghe đến mẹ muốn hủy bỏ đơn hàng, vui vẻ như bay lên.
“Nhưng mà, mẹ ơi, mẹ tại sao lại muốn con hoa trang xấu đi vậy? Là bé cưng không được gặp người sao?”
“Không phải, mẹ lo lắng con quá đẹp trai sẽ bị người khác nhớ nhung đến.” Mộ Minh Nguyệt tùy tiện nói dối.
Mộ Nhạc Nhạc gật đầu, chạy vội đi lên lầu chuẩn bị.
Cậu bé lấy hết đạo cụ ra, đeo kính lên, nốt ruồi đen dán lên mặt, còn hướng về mặt trang điểm rất nhiều tàn nhang.
Cậu bé cố ý từ gầm giường lấy ra một chiếc áo sơ mi rách nát mặc lên, soi mình trong gương, rất hài lòng đi xuống lầu.
Ngoài cửa, Lục Chiếu Thiên đang nhìn Chiến Vân Khai, thái độ vẫn coi là cung kính, dù sao người đàn ông này thân phận địa vị cũng không phải người thường có thể đắc tội.
“Anh Chiến, không biết anh tới đây làm gì?”
“Tìm vợ tôi.” Chiến Vân Khai rất đắc ý nói, thực ra trong lòng lại chột dạ.
Mộ Minh Nguyệt lại mời Lục Chiến Thiên đến nhà làm khách, cũng mời anh.
Anh hôm nay còn cứu cô!