Mộ Minh Nguyệt mấp máy môi, không cho là đúng nói: “Đánh nhau sao? Tôi cũng đánh được, nếu anh không đến, tôi cũng có thể chỉnh đốn bọn chúng.”
Con gái mà, động tay được thì đừng động khẩu.
Phải để cho bọn họ biết thế nào là văn võ song toàn!
Chiến Vân Khai nhớ đến trước kia một mình cô cũng có thể xử được bọn đầu gấu lông bông, sức chiến đấu quả thực là không kinh thường được.
Chỉ có điều đã qua mấy năm qua, cô ở nước ngoài đến cùng cô đã chịu đựng thế nào.
Gặp phải những gì?
Tại sao anh không cách nào tra ra được tư liệu của cô trong mấy năm này?
Trước kia khi ở bên anh cô chỉ là một cô gái ngoan ngoãn dịu dàng như nước, bình thường đến thấy đánh nhau là đỏ cả mặt nhưng giờ lại khác xưa, biết đánh nhau luôn rồi.
Hơn nữa còn dùng mấy câu đàn ông con trai như anh hay nói.
Con gái mà ngầu lên thì chẳng còn việc của đàn ông con trai nữa.
“Con gái đừng đi đánh nhau, đánh nhau là việc của con trai.”
Mộ Minh Nguyệt nghe vậy quay đầu nhìn anh: “Tôi cảm thấy con gái cứ dựa vào bản thân mình là tốt nhất, cơ mà chuyện vừa rồi tôi cảm ơn anh.”
Nếu như anh không xuất hiện, dù thân thử của cô có tốt hơn nữa thì đối diện với nhiều tên đàn ông hung ác như vậy cô ít nhiều gì cũng sẽ bị thương.
Nhìn đôi mắt sáng ngời của cô, Chiến Vân Khai nhướn mày: “Cứ vậy là cảm ơn rồi?”
Mộ Minh Nguyệt sửng sốt, ngừng lại rồi ngưng mắt nhìn anh, hỏi: “Vậy anh muốn tôi cảm ơn thế nào?”
Ánh mắt thiêu đốt của Chiến Vân Khai dời xuống khỏi đôi mắt đẹp của cô, dừng lại trên đôi môi mềm mại của cô, rồi cong môi: “Em biết tôi thích cách cảm ơn thế nào mà.”
Mộ Minh Nguyệt nhìn anh mày cau lại.
Ánh mắt đó của anh cô hiểu là gì quá mà.
Cái anh muốn là thứ cô không muốn làm bây giờ.
Nhớ đến cảnh lúc trước, lòng cô run lên, giả vờ không hiểu, lắc đầu nói: “Tôi cũng không phải là sâu trong bụng anh, tôi nào biết.”
Trong khi nói, cô quay đầu đi, nhìn ra ngoài cửa sổ lại phớt lờ anh.
Chiến Vân Khai nhìn ra giờ cô là cố ý tránh né anh, trong lòng có khoảng trống rất lớn.
Cô gái dính lấy anh trước kia đã một đi không trở lại nữa rồi.
Anh thất bại đến tột cùng.
Cục cưng của anh đã đánh rơi mất rồi, giờ dù có nhặt lại được, cô cũng không để ý đến anh nữa.
Đến đèn giao thông, Chiến Vân Khai lái xe dừng lại, Mộ Minh Nguyệt hạ cửa sổ xuống, nằm trên cửa sổ.
“Minh Nguyệt, có thể cho tôi cơ hội làm lại được không?” Chiến Vân Khai cầm vô lăng, hỏi điều mà anh luôn muốn hỏi.
Mộ Minh Nguyệt còn chưa nói gì đã bị người trong xe đối diện bỡn cợt.
Đối phương huýt sáo nói với Mộ Minh Nguyệt: “Người đẹp, có muốn qua xe anh đây ngồi không? Xe anh đây mạnh, kỹ thuật lái xe cũng siêu đỉnh!”
Lời của tên đàn ông này.
Chiến Vân Khai tất nhiên cũng nghe thấy hết.
Vậy mà lại có kẻ dám chọc ghẹo vợ mình dưới mí mắt anh.
Sống mệt rồi chắc?
Vì vậy, Chiến Vân Khai lập tức nâng kính xe lên.
Lúc lái xe, Chiến Vân Khai trực tiếp đâp con xe giá cả ngàn vạn vào chiếc xe chọc ghẹo Mộ Minh Nguyệt.
Chiếc ô tô bị húc văng dây đai xanh khiến những người ngồi trên xe chết lặng.
Chẳng biết đã xảy ra chuyện gì.
Mộ Minh Nguyệt tất nhiên biết Chiến Vân Khai làm vậy là vì báo thù.
Cô liếc nhìn chiếc xe bên ngoài, sau đó quay lại nhìn Chiến Vân Khai: “Chiến Vân Khai, anh trẻ con quá vậy, không phải chỉ bị trêu chọc chút thôi sao? Có sao đâu?”
Chiến Vân Khai giống như một bình dấm bị lật úp, trong mắt đầy tức giận: “Tôi không giết luôn bọn chúng đã là may lắm rồi.”
Chiến Vân Khai giống như một bình dấm bị lật úp, trong mắt đầy tức giận: “Tôi không giết luôn bọn chúng đã là may lắm rồi.”
Nhìn người đàn ông đáng sợ trước mắt, Mộ Minh Nguyệt lòng còn thấy sợ, không dám tranh luận sâu thêm, vội nói theo anh: “Được rồi, bọn họ đáng chết.”