Một số nhân viên đang tức tối, khi thấy một người đàn ông xuất hiện bảo vệ Mộ Minh Nguyệt thì đều cho rằng đó chính là trai bao mà cô nuôi bên ngoài.
Chỉ có Thẩm Tam Thăng run rẩy khi nhìn thấy Chiến Vân Khai, ông ta chỉ muốn đào một cái lỗ rồi chui xuống.
Người không hiểu tình hình đánh giá Chiến Vân Khai, người đàn ông này cao lớn đẹp trai, lúc nãy ra tay vừa tàn ác vừa gọn gàng!
Cả người toát lên vẻ nguy hiểm!
Khiến người ta không dám lại gần!
Là nhân viên của Mộ Thị, đương nhiên là bọn họ không thể để yên chuyện Mộ Minh Nguyệt lấy công quỹ để nuôi trai bao.
Nên tất cả nhôn nháo muốn ép buộc Mộ Minh Nguyệt.
“Chủ tịch Mộ, đây chính là nguyên nhân khiến cô liên tục sa thải nhân viên sao? Lấy tiền của chúng tôi để bao nuôi trai bao?”
Bọn họ đều nghe Thẩm Tư Viện nói Mộ Minh Nguyệt bao nuôi trai bao bên ngoài.
Người đàn ông này bảo vệ Mộ Minh Nguyệt như vậy chắc chắn là tên trai bao đó!
Trai bao?
Khi Chiến Vân Khai nghe thấy hai từ này, anh khẽ cau mày vẻ mặt trở nên lạnh lùng, anh nhìn về phía Mộ Minh Nguyệt: “Trai bao? Em nói với nhân viên của mình như vậy sao?”
Mộ Minh Nguyệt nghe thấy vậy bèn nhún vai: “Em đã sa thải họ, bọn họ đang nghĩ vớ vẩn chứ em không nói anh là trai bao, hơn nữa anh là trai bao sao?”
Những nhân viên bị Mộ Minh Nguyệt chọc tức hoàn toàn không dám tiếp tục lắm lời nữa bèn trực tiếp nói: “Chúng ta còn đờ ra đó làm gì? Chúng ta có hơn hai mươi người, chẳng lẽ còn phải sợ một tên trai bao hay sao? Chúng ta cùng lên!”
Có người tiến lên vì sĩ khí nhưng chưa tới gần thì đã bị ánh mắt lạnh lùng của Chiến Vân Khai dọa sợ, run rẩy.
Đặc biệt là giọng nói lạnh lùng của Chiến Vân Khai: “Đánh với tôi, mấy người xứng sao?”
Anh không thèm làm chuyện động tay động chân như này!
Bẩn tay anh.
Những người hét lên muốn đánh Chiến Vân Khai cũng tới tấp lùi về phía sau vài bước, thậm chí có người còn tông cửa bỏ chạy.
Cậu của Thẩm Tư Viện là kẻ thô bạo cầm đầu tức giận tới mức toàn thân run rẩy, ông ta chưa từng nhìn thấy một tên trai bao kiêu ngạo như vậy.
“Một người dựa dẫm vào phụ nữ như cậu thì có tư cách gì mà ngang ngược làm màu? Còn dám đến công ty của chúng tôi đi lại tự do?”
“Nói năng lỗ mãng, bây giờ ông lập tức đến phòng tài vụ tính lương rồi rời đi.”
Mộ Minh Nguyệt thấy đối phương nói Chiến Vân Khai như vậy, cô sa sầm mặt mũi ra lệnh rồi đẩy vấn đề khó cho Thẩm Tam Thăng: “Tổng giám đốc Thẩm, đừng trách tôi không nhắc bố, nếu như bố còn muốn ở lại công ty thì giờ bố xem giải quyết mấy người này thế nào đi.”
Thẩm Tam Thăng nghe thấy vậy vô cùng tức tối.
Người phụ nữ xấu xa này lại dám chĩa mũi nhọn về phía ông ta!
Cho dù trước đây khi ngồi ở vị trí chủ tịch, rất chướng mắt mấy người này nhưng ông ta cũng không dám tùy tiện sa thải.
Bây giờ Mộ Minh Nguyệt lại bảo ông ta tự mình giải quyết?
Chẳng phải là đang đẩy ông ta vào chỗ chết sao?
Mấy người này nhất định sau này sẽ tìm ông ta tính sổ!
“Sao, bố cũng không muốn ở lại công ty sao? Vậy được, cùng đi đến phòng tài vụ...” Mộ Minh Nguyệt thấy Thẩm Tam Thăng không nói gì bèn tiếp tục gia gây thêm áp lực.
“Mấy người cùng nhau đến phòng tài vụ lĩnh tiền lương sau đó thu dọn đồ đạc rời đi.” Thẩm Tam Thăng không muốn rời khỏi tập đoàn Mộ Thị chút nào, đây là một nơi béo bở, ông ta hoàn toàn không thể tự đi khởi nghiệp.
“Thẩm Tam Thăng, ông đúng là đồ phản bội.”
Bây giờ trong văn phòng bắt đầu tranh cãi.
Cuối cùng Mộ Minh Nguyệt gọi bảo vệ đến bắt hết những kẻ gây rối.
Sau khi giải quyết xong chuyện này Chiến Vân Khai đứng một bên nhếch môi nhìn cô nói: “Dáng vẻ khi em bảo vệ anh thật là xinh đẹp, anh thật hạnh phúc.”
“Tài xế chuyên nghiệp, đi thôi.” Mộ Minh Nguyệt phớt lờ anh.
Anh là người của cô nên đương nhiên là cô muốn bảo vệ anh rồi.
Hơn nữa, anh không phải là người của công ty Mộ Thị, vô duyên vô cớ bị cuốn vào quả thực rất vô tội.
Trong chiến xe sang trọng, Mộ Minh Nguyệt nhìn người đàn ông đang thắt dây an toàn.
Dáng vẻ lúc nãy của anh khi đánh nhau vì cô thực sư rất đẹp trai.
Vẻ mặt của Chiến Vân Khai lạnh lùng, anh nghiêm túc nhìn cô hỏi: “Nếu như anh không đến em phải làm thế nào?”