Đứa con trai trong vòng tay Mộ Minh Nguyệt đột ngột bị cướp đi, còn cô thì đang bị một cơ thể nóng bỏng nào đó đè chặt xuống.
"Là ai!"
Mộ Minh Nguyệt vì hoảng loạn mà tỉnh táo lại, cô bắt đầu giãy dụa: "Bỏ tôi ra!"
Ai lại dám xông vào nhà cô đè cô trắng trợn như này?
Nhờ vào ánh sáng lờ mờ, Mộ Minh Nguyệt mới nhìn rõ người đàn ông đang đè lên người mình chính là Chiến Vân Khai, trái tim cô lập tức run rẩy.
Cô bất giác ngó sang cục thịt nhỏ đang cựa quậy bên cạnh mình, hô hấp như ngừng lại, chỉ sợ thằng bé sẽ tỉnh dậy lúc này.
Nếu để con trai nhìn thấy cảnh cô bị Chiến Vân Khai đè như này, kiểu gì thằng bé cũng biến thành hũ giấm chua, đấm đá mè nheo loạn xạ!
"Chiến Vân Khai, anh đứng dậy!" Cô gằn giọng gào lên thật khẽ.
Đôi tay nhỏ nhắn cố đẩy cơ thể anh ra.
"Minh Nguyệt, dáng vẻ em vùng vẫy thật sự rất đáng yêu." Chiến Vân Khai có uống một chút rượu, hơi hơi bí bách trong người, anh hít hà mùi hương trên người Minh Nguyệt, thở dài mà nói: "Minh Nguyệt, em thơm thật đấy!"
"Chiến Vân Khai, anh về phòng ngủ đi, tự dưng xông vào đây, nhỡ con trai tỉnh dậy thì nó sẽ nghĩ em như thế nào?" Mộ Minh Nguyệt không ngờ Chiến Vân Khai lại to gan đến độ nửa đêm xông cả vào phòng cô như thế này.
Thấy Minh Nguyệt chống cự yêu ớt như vậy, đối với Chiến Vân Khai mà nói, hành động đó chẳng những chẳng có tác dụng gì mà ngược lại còn kích thích ham muốn chinh phục cô trong anh hơn.
"Chiến Vân Khai, anh còn không chịu đi, em sẽ gọi con dậy để thằng bé cắn anh đấy!"
Mộ Minh Nguyệt cố tỏ ra mình là người có phe cánh hùng mạnh, định dùng con trai ra hù dọa Chiến Vân Khai.
"Em có thể gọi con dậy, xem phản ứng thằng bé như nào." Chiến Vân Khai cười nham hiểm.
Ngay lập tức cơ thể Mộ Minh Nguyệt cứng đờ lại.
Thế là Chiến Vân Khai thuận thế cúi người xuống, cắn vào dái tai Mộ Minh Nguyệt, khẽ thở than: "Nếu con trai em bắt gặp cảnh này thì anh sẽ nhận, sau đó lấy thân báo đáp."
Cơ thể Mộ Minh Nguyệt nhanh chóng nóng ran cả lên.
Nhưng lý trí lại nói với cô rằng, cô cần phải bình tĩnh, tuyệt đối không được để bản thân sập bẫy người đàn ông dịu dàng này.
Mộ Minh Nguyệt tỉnh táo lại, lúc anh cúi xuống hôn cô, cô bèn bất ngờ hung hăng cắn một cái, ngay lập tức trong khoang miệng hai người nồng nặc vị máu tanh.
"Aishh!"
Chiến Vân Khai bị đau, nhưng anh không nỡ rời xa cô.
Đúng lúc Mộ Minh Nguyệt đang vùng vẫy tính ngồi dậy, đột nhiên ngoài cửa vang lên giọng trẻ con: "Con không tìm thấy bố, mẹ ơi, con có thể vào ngủ cùng mẹ được không?"
Mộ Minh Nguyệt trợn mắt nhìn sang Chiến Vân Khai.
Chiến Vân Khai đang lấy tay lau lau khóe miệng vừa bị Mộ Minh Nguyệt cắn, gương mặt gian tà, cộng thêm đôi mắt đen nhánh lạnh lùng, lộ ra vẻ sâu xa khó hiểu.
Mộ Minh Nguyệt nhìn anh, ý muốn bảo anh mau trốn đi: "Anh trốn nhanh đi, đợi lát nữa hai đứa nhóc nhìn thấy anh thì em biết giải thích thế nào?"
"Vậy thì cứ nói thật thôi." Chiến Vân Khai đáp.
Mộ Minh Nguyệt cầm lấy cái gối đánh "bụp" một cái vào đầu anh: "Anh đừng nói vớ vẩn. Dạo này người em không được khỏe, không hơi đâu đùa giỡn với anh."
"Được, vậy đợi tới khi cơ thể em khỏe lại, chúng ta sẽ đùa giỡn với nhau." Chiến Vân Khai nói lời này còn ẩn chứa hàm ý, ánh mắt anh nhìn cô, ngập tràn dư vị mờ ám.
Mộ Minh Nguyệt không thèm để ý nhiều, cô đi tới mở cửa cho con trai.
Lúc này, Chiến Cảnh Hi đang nằm trên giường cũng tỉnh giấc.
Cậu bé dụi mắt, lúc nhìn thấy Chiến Vân Khai, ngay lập tức tim cậu bé như ngừng đập, không còn cảm thấy buồn ngủ chút nào nữa hết!
"Bố, sao bố lại ở đây?"
Chiến Vân Khai nhìn thằng nhóc đang tỉnh như sáo trên giường, bèn nhíu mày lại.
Mộ Minh Nguyệt mở cửa ra, Mộ Nhạc Nhạc đi vào phòng, rất thành thục bật đèn lên.
Lúc cậu bé nhìn thấy Chiến Vân Khai trong phòng bèn lập tức nhíu chặt mày lại: "Bố Chiến, sao bố lại ở đây?"
Chiến Vân Khai nghe xong chợt sững người mất mấy giây, sau đó mới nhíu mày nhìn Mộ Nhạc Nhạc: "Bố Chiến?"
Chỉ có Mộ Nhạc Nhạc mới gọi anh kiểu này thôi mà?