“Nhạc Nhạc, hôm nay sao con cứ thẹn thùng như con gái thế? Sao không đi ngủ?”
Mộ Minh Nguyệt đang bôi kem dưỡng da, thấy con trai cứ đứng cạnh giường ngắm mình, bèn hỏi.
Con trai mình hôm nay thật khác nha!
Trước giờ con trai chưa từng ngủ chung với cô, chỉ là sau khi về nước mới ngẫu nhiên nói là muốn ngủ cùng cô.
Cô cũng là vì áy náy không dành nhiều thời gian cho con trai nên một khi cậu bé có yêu cầu gì, cô đều cố gắng đáp ứng.
“Mẹ ơi, con thật sự có thể ngủ với mẹ sao?” Chiến Cảnh Hi dè dặt hỏi lại lần nữa.
Đối với cậu, mẹ chính là thần thánh không thể xâm phạm.
Cậu bé sẽ không bao giờ làm những việc mẹ cậu không đồng ý.
“Được chứ.” Mộ Minh Nguyện từ bàn trang điểm đứng dậy đi tới, ôm con trai lên giường nằm.
Chiến Cảnh Hi bị ôm lấy, cảm nhận được bờ ngực mẹ ấm áp mềm mại, thật là dễ chịu.
Lúc ngủ, Mộ Minh Nguyệt còn nghiêng người ôm Chiến Cảnh Hi vào lòng, vòng tay qua ôm lấy cơ thể bé bỏng của cậu bé.
“Mẹ ơi, sau này con muốn ngủ cùng mẹ, cảm giác khi được ngủ cùng mẹ thật là hạnh phúc.” Chiến Cảnh Hi được ôm đi ngủ, cậu bé chợt có cảm giác mình là đứa con trai hạnh phúc, may mắn nhất trên đời này!
Cơ thể mẹ thơm thơm, mềm mại, thật là hạnh phúc quá!
“Ba tuổi con đã không ngủ cùng mẹ nữa rồi, nói là bản thân đã trở thành một người đàn ông, muốn tự lập cơ mà!” Mộ Minh Nguyệt cũng không nghĩ nhiều về chuyện vì sao dạo này con trai lại khác thường như vậy, ấy vậy mà cậu bé lại muốn ngủ cùng mình.
Chiến Cảnh Hi nghe xong, cả người đứng đần tại chỗ.
A Nhạc này cũng thật đúng là, mẹ ấm áp, thơm như vậy, sao còn ngủ riêng cơ chứ?
Hại cậu bé bây giờ nằm ngủ với mẹ cũng phải lén lút, dè dặt thế này đây!
Chiến Cảnh Hi sợ lộ tẩy thân phận nên mới chu mỏ giải thích: “Đó là bởi vì lâu lắm rồi con không ngủ chung với mẹ, cho nên hôm nay mới muốn đó!”
“Con trai mẹ sợ rằng sau này khi con tìm được bạn gái sẽ không còn ngủ chung với mẹ được nữa.”
Chiến Cảnh Hi bắt chước cách nói chuyện của Mộ Nhạc Nhạc.
“Con mới nhỏ xíu như vậy mà đã muốn tìm vợ rồi à?” Mộ Minh Nguyệt nghe xong, không nhịn được mà phụt cười.
“Vâng, con còn muốn sinh cho mẹ thật nhiều cháu nội, để mẹ chơi đùa cùng chúng, mẹ mệt rồi thì con sẽ đảm nhận thay.” Chiến Cảnh Hi nói y hệt như cái cách Mộ Nhạc Nhạc thường nói chuyện với Mộ Minh Nguyệt, giống như đang tỏ tình với cô vậy.
Mộ Minh Nguyệt nghe xong, vô cùng vui vẻ, cô kích động đến nỗi hôn cả lên trán con trai mình và nói: “Con đúng là không hổ danh con trai cưng của mẹ!”
Chiến Cảnh Hi nghe xong bèn nhoẻn miệng cười thích thú.
Không biết tại sao, Chiến Cảnh Hi ngửi thấy mùi thơm trên người Mộ Minh Nguyệt, dần dần cậu bé chìm vào giấc ngủ.
“Mẹ ơi, con muốn ngày nào cũng được ôm mẹ đi ngủ như thế này.”
Chiến Cảnh Hi nói mớ trong lúc ngủ, cái đầu nhỏ còn dụi dụi trong vòng tay Mộ Minh Nguyệt.
Chiến Cảnh Hi thật sự ngưỡng mộ Mộ Nhạc Nhạc có được người mẹ tuyệt vời như thế này, mẹ ruột của cậu bé, Thẩm Tư Viện chưa bao giờ yêu thương cậu, ngay cả ánh mắt cô ta dành cho Chiến Cảnh Hi cũng ngập tràn ghét bỏ.
Cậu bé luôn có cảm giác Thẩm Tư Viện không phải mẹ ruột mình, cô ta giống một kẻ gian hơn!
Giống như những gì Mộ Nhạc Nhạc nói, nhất định là Thẩm Tư Viện đã lén cướp đi cậu từ mẹ Minh Nguyệt.
Mộ Minh Nguyệt nhìn thấy con trai giống như phải chịu đựng sự tủi thân rất lớn, cô chu chu môi, hai tay ôm chặt lấy cậu bé, đồng thời nhíu chặt mày lại.
Cô thấy mà thương thằng bé vô cùng: “Nhóc con ngốc nghếch này, con muốn ngủ cùng mẹ thì cứ việc ngủ thôi.”
Dạo này tâm trạng cô không được tốt, cho nên lơ là con trai mình.
Chẳng trách sao hôm nay thằng bé khác thường như vậy.
Đúng lúc Mộ Minh Nguyệt đang mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ thì đột nhiên cô nhìn thấy một bóng người màu đen nhảy từ ngoài cửa sổ vào trong này.
Cô chợt hốt hoảng trong lòng, muốn ngồi dậy nhưng bóng người đen kia chớp mắt đã tới cạnh cô, đợi tới khi cô định thần lại thì cả cơ thể đã bị đè xuống…