Chiến Vân Khai xoa gương mặt xinh đẹp của cô, nói: “Tất nhiên.”
Giây tiếp theo, Chiến Vân Khai lại luống cuống, anh lẳng lặng nhìn Mộ Minh Nguyệt.
Mộ Minh Nguyệt bị anh nhìn đến rụt rè, cô hỏi: “Sao anh lại dùng ánh mắt này để nhìn tôi?”
Chiến Vân Khai duỗi tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại của cô, nhìn cô bằng ánh mắt chờ mong: “Minh Nguyệt, em cho anh một cơ hội nữa được không? Em nói gì anh cũng nghe, cho dù em có bảo anh đi chết cũng được. Anh lớn từng này rồi nhưng chưa từng yêu được, chỉ thích mỗi em. Em dạy anh, dạy anh cách để hai chúng ta về lại như trước?”
Bàn tay nhỏ của Mộ Minh Nguyệt bị nắm, cô hơi nhíu mày: “Chiến Vân Khai, anh làm sao vậy?”
Giống một tên ngốc lo được lo mất.
Giọng của Chiến Vân Khai pha chút khổ sở: “Minh Nguyệt, làm cách nào để giữ em lại? Em không cần anh nữa thì em bảo anh phải làm sao bây giờ? Em bảo anh phải làm sao đây?”
“Chiến Vân Khai, anh bình tĩnh một chút!” Mộ Minh Nguyệt hít sâu một hơi: “Rốt cuộc thì anh làm sao vậy? Em không nói là không cho anh cơ hội.”
Chiến Vân Khai ngạc nhiên nhìn cô, vô cùng tủi thân: “Minh Nguyệt, đừng bảo anh đi đối phó với người phụ nữ khác! Khi anh ở chung với bọn họ, anh cảm thấy mình bẩn chết đi được!”
Mộ Minh Nguyệt: “…”
‘Là anh quá ưa sạch sẽ.’
Cô rũ mắt xuống, sau một lúc lâu thì ngước mắt lên nhìn anh, hỏi: “Chiến Vân Khai, anh thích tôi thật, thích đến nỗi không có tôi thì không thể sao?”
Chiến Vân Khai không hề chần chừ, giọng nói có chút run, vô cùng vững vàng mà lại thong dong: “Đúng, em là người phụ nữ duy nhất mà anh thích.”
Chiến Vân Khai mặc tây trang giày da, tây trang đen được cắt may khéo léo kết hợp với sơ mi trắng, cơ thể cao lớn, vô cùng mê người.
Nói rồi, anh nắm tay cô thật chặt, nhìn cô một cách chăm chú. Anh giơ tay lên, dịu dàng vuốt tóc cô: “Minh Nguyệt, đừng lo lắng, anh sẽ lo những chuyện này và giải quyết những rắc rối kia.”
Tay của Mộ Minh Nguyệt bị bàn tay to của anh nắm, cô nhìn không được mà rút ra: “Cám ơn anh.”
Nghe giọng điệu xa lạ của cô, Chiến Vân Khai cảm thấy dường như cô đang muốn phân rõ giới hạn với mình. Sắc mặt của anh u ám, đột nhiên ôm lấy khuôn mặt của cô, cúi đầu xuống hôn lên đôi môi của cô thật mạnh.
Không phải hôn môi, mà là giành lấy, gần như muốn xé rách môi cô.
Mộ Minh Nguyệt bị đau đến thở hổn hển, anh lại đẩy cô ra, cơ thể của Mộ Minh Nguyệt bị anh hôn đến nhũn ra, không kịp phòng ngừa nên cả người đụng phải ghế xe.
Chiến Vân Khai lái xe, anh đưa cô đến nhà, chuẩn bị rời đi.
Xe là của Mộ Minh Nguyệt, anh xuống xe đi bộ về nhà.
Mộ Minh Nguyệt nhìn anh xoay người đi, cô hơi sững sờ, lòng hơi khó chịu, anh cứ đi như vậy sao?
Tâm trạng của Mộ Minh Nguyệt hơi bồn chồn, cũng quên nhìn đường, không cẩn thận mà ngã trẹo chân, cô đau đến nỗi kêu lên một tiếng.
Cô còn chưa kịp đứng dậy thì thấy một cơ thể cao to xuất hiện trước mắt mình.
Cô ngước mắt nhìn lên, thì nhìn thấy người đàn ông xoay người ngồi xổm trước mặt cô, nhưng khuôn mặt anh lại lạnh lùng, giọng điệu dữ tợn: “Đi không biết nhìn đường, té cũng đáng lắm. Em không biết thân biết phận cho anh, luôn vì tên đàn ông khác mà giận anh, lại vô tình đẩy anh ra, còn từ chối lời bày tỏ cùng theo đuổi. Minh Nguyệt, thật ra anh rất muốn buông tay bỏ mặc em, thậm chí là muốn đánh em một trận, nhưng mà…”
Nhưng mà anh yêu cô đến tận xương tủy!
Nói rồi, Chiến Vân Khai đột nhiên dừng lại mọi động tác, anh cong lưng, ôm lấy bả vai cô rồi bế cô lên, ánh mắt lạnh lùng: “Thật là người phụ nữ xấu xa vừa tuyệt tình vừa vô tình!”
Mắt cá chân của Mộ Minh Nguyệt đau đến nỗi nước mắt suýt chảy ra, vậy mà anh còn chọc tức cô.
Lúc này, Mộ Minh Nguyệt quá đau nên không thể cãi lại Chiến Vân Khai, bị anh ôm vào nhà.
Mộ Minh Nguyệt ấn mật mã, cửa tự động mở.
Chiến Vân Khai ôm cô vào, đặt cô ở trên ghế sô pha, tiếp theo anh cởi giày cao gót của cô ra, một tay nắm lấy phần trên mắt cá chân, một tay nắm phía dưới, cẩn thận xoay nhẹ.
Bị một người đàn ông quỳ xuống trước mặt mình, còn nắm bàn chân của mình, Mộ Minh Nguyệt cảm thấy ngượng ngùng, cô vội vàng muốn rút chân mình khỏi tay anh.
Cô vừa động đậy một chút thì lập tức đau đến tái mặt, còn chưa kịp rút chân lại thì đã bị anh bắt lấy.
“Đừng lộn xộn! Lại sưng đỏ rồi!”
Giọng nói lạnh băng tràn ngập đau lòng!
Mộ Minh Nguyệt: “…”
Chiến Vân Khai đau lòng hỏi: “Đau lắm phải không?”
Mộ Minh Nguyệt được quan tâm, trái tim như được nhét đầy bọt biển được thấm đầy nước, căng căng. Mũi của cô cay xè, vô duyên vô cớ bị trẹo, sao có thể không đau?
Đúng là muốn nửa cái mạng của cô.
Nhưng cô lại giả vờ mạnh mẽ trước mặt Chiến Vân Khai, cố nén đau, cố chấp lắc đầu nói: “Không đau.”
“Mộ Minh Nguyệt, em không cần giả vờ trước mặt anh. Em có đau hay không thì anh không biết sao?”
Mộ Minh Nguyệt: “…’ ‘Biết rõ còn cố hỏi?’
Mộ Minh Nguyệt liếc mắt nhìn lại, mắt cá chân trắng nõn của cô đã sưng to, mà Chiến Vân Khai thì đặt chân cô lên đầu gối của mình, xoa rượu thuốc cho cô, không rõ vết thương, nói thẳng: “Giờ anh đưa em đến bệnh viện!”
‘Nếu ảnh hưởng đến xương cốt thì sao?’
‘Mới ngã một chút mà chân đã sưng thành như vậy!’
Anh đau lòng chết mất thôi!
Mộ Minh Nguyệt vội vàng đè anh lại: “Không phải chuyện gì lớn, nghỉ ngơi thì tốt rồi!”
Khi Mộ Minh Nguyệt đang cản anh, cô chợt nghe được một tiếng ‘răng rắc’…
Cô chần chừ vài giây, sau khi bình tĩnh lại, cô cúi đầu thì thấy Chiến Vân Khai đã bẻ khớp xương của cô lại.
Đợi đến khi cô hoàn toàn phản ứng, cô đau đến khóc lên.
Chiến Vân Khai thấy cô khóc như một đứa trẻ thì tâm trạng trở nên suиɠ sướиɠ ngay lập tức: “Còn hấp tấp hệt như đứa trẻ!”
Mộ Minh Nguyệt dỗi anh, hừ lạnh một tiếng: “Đối với anh, tôi chắc chắn là đứa trẻ!”
Chiến Vân Khai lớn hơn cô mấy tuổi.
Đột nhiên Chiến Vân Khai hỏi: “Hình như năm nay em mới hai mươi bốn tuổi?”
Cô cho anh thanh xuất tốt nhất của con gái, vậy mà anh lại không biết trân trọng.
“Cái gì mà hai mươi bốn? Tôi mới mười tám tuổi!” Mộ Minh Nguyệt tức giận nói.
“Minh Nguyệt, lời em nói là thật sao?”
Chiến Vân Khai hỏi.
Mộ Minh Nguyệt không hiểu gì, cô nhìn anh một cách khó hiểu: “Hả?”
Giọng nói trầm thấp của Chiến Vân Khai hơi vang lên: “Là em nói đồng ý yêu đương với anh, là thật ư?”