Chiến Vân Khai lái xe vào bãi đỗ xe của một nhà hàng Tây.
“Tôi không vào đâu, tôi biết bản thân mình đã làm khó anh, nhưng tôi cũng không còn lựa chọn nào, rất xin lỗi vì đã lợi dụng anh.” Mộ Minh Nguyệt cảm thấy bản thân mình rất tàn nhẫn với Chiến Vân Khai, nhất là lợi dụng anh để đối phó với Thẩm Tư Viện.
Haizz, đúng quả thật là bỉ ổi!
Mà Chiến Vân Khai lại vì cô, vui vẻ chịu đựng!
Cô biết bản thân nợ anh quá nhiều rồi!
“Chiến Vân Khai, lần này tôi tìm được mẹ tôi nợ anh một ân tình.” Mộ Minh Nguyệt nói xong, thiếu chút nữa bật khóc.
Cô lúc này, hai mắt đỏ bừng, cánh mũi chua xót.
Chiến Vân Khai nhìn cô khóc, vội vàng ôm cô vào lòng, gương mặt nhỏ nhắn căng cứng dán vào lồng ngực nóng bỏng của mình, khiến tim anh không khỏi đập loạn lên, lông mày anh nhíu chặt.
“Minh Nguyệt, em có thể ở bên cạnh anh không? Nếu em thực sự cảm thấy nợ ân tình thì em có thể yêu đương với anh không?”
Đầu nhỏ của cô chôn ở trong lòng anh, sau khi hít thở thật sâu mới ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt sâu thẳm ẩn nhẫn của anh: “Chiến Vân Khai, anh muốn làm gì?”
Tại sao lại muốn cô ở bên cạnh anh?
“Minh Nguyện, em biết anh yêu em mà, không yêu được em thì chỉ muốn phá hủy, nhưng em muốn anh thực sự buông tay vậy thì em phải ở bên cạnh anh, anh nói kết thúc mới được kết thúc, cả quá trình đều do anh khống chế.”
Mộ Minh Nguyệt suy nghĩ một lúc lâu, nhíu chặt mày: “Chiến Vân Khai, sao anh ấu trĩ thế…”
“Minh Nguyệt, anh không muốn em nợ ân tình của anh, nếu em thật sự muốn trả vậy thì đồng ý với anh, ở bên cạnh anh, làm người phụ nữ của anh, ngoan ngoãn nghe theo anh, ở bên cạnh anh, cưng chiều anh, chăm sóc anh, cho dù em không yêu anh, cũng phải giả vờ rất yêu anh, nếu em có thể làm được thì anh sẽ hoàn toàn buông tay, đời này không quấy rầy em nữa, một khi tình cảm kết thúc anh sẽ để cho em đi.”
Mộ Minh Nguyệt nghe thấy lời nói của Chiến Vân Khai, giống như một khi hai người hết tình cảm cũng không còn qua lại với nhau nữa.
Cảm giác đó, khiến cô đột nhiên cảm thấy có chút không kịp trở tay.
Cô mạnh mẽ đè nén cảm xúc này xuống, nâng mắt nhìn anh hỏi: “Thời hạn là bao lâu?”
Cô có một loại cảm giác mong đợi…
“Anh biết em không thích anh, cho nên thời hạn sẽ không quá dài đâu, em yên tâm đi.” Chiến Vân Khai nhịn nỗi đau đớn trong lòng.
Lòng Mộ Minh Nguyệt lộp độp một tiếng!
Sẽ không quá dài!
Cô nhanh chóng rũ mắt xuống nhìn ra ngoài xe, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt quần áo, móng tay cắm vào lòng bàn tay.
Chiến Vân Khai đột nhiên trở nên bình tĩnh lạnh nhạt, cô lại bắt đầu lo sợ rồi.
Vốn dĩ cô còn cho rằng anh sẽ không rời đi.
Nhưng con người cuối cùng cũng sẽ trưởng thành, sẽ tỉnh táo lại.
Đúng vậy, cô làm như vậy, con trai cũng không yêu cô, huống chi là một người đàn ông.
Cuối cùng cô khẽ hỏi một câu: “Chiến Vân Khai, tại sao anh lại muốn yêu đương với tôi?”
“Anh muốn lần nữa được cảm nhận cảm giác được em yêu, anh muốn nhớ kỹ cảm giác nào, cho dù lần này là giả anh cũng vui vẻ mà chịu đựng.” Chiến Vân Khai nhìn sườn mặt cô, trầm tĩnh nói.
Mộ Minh Nguyệt kéo môi có chút sững sờ: “Chiến Vân Khai…”
Cô yêu anh, vẫn luôn yêu anh.
Chỉ là giữa bọn họ, thực sự không thể trở về như lúc trước mà thôi.
Anh chiều chuộng cô, cô rõ hơn bất kỳ ai!
Anh yêu cô, bản thân cô cũng có thể cảm nhận được!
“Chiến Vân Khai, xin lỗi anh… tôi đồng ý ở bên cạnh anh, mặc kệ anh có giúp tôi tìm được mẹ tôi hay không.” Mộ Minh Nguyệt mắt ngấn lệ, giọng nói khẽ run.
“Đừng khóc, anh sẽ đau lòng đấy.” Anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, cúi người hôn lên nước mắt trên mặt cô.”
Một lúc sau, Chiến Vân Khai mới đẩy cửa xuống xe: “Ở trên xe đợi tin tức tốt của anh.”
Mộ Minh Nguyệt đứng ngồi không yên ngồi ở vị trí phó lái, nhìn bóng dáng cao ngất thẳng tắp của Chiến Vân Khai rời đi, đi vào nhà hàng.
Cách cửa kính ô tô, cô có thể nhìn thấy Thẩm Tư Viện đã sớm đến nhà hàng đợi, lúc này Thẩm Tư Viện dày công trang điểm kỹ càng.
Mà Chiến Vân Khai ngồi quay lưng với cô, cô không thể nhìn thấy rõ biểu cảm của anh, chỉ nhìn thấy vẻ mặt thẹn thùng của Thẩm Tư Viện.
Lúc Thẩm Tư Viện hoang mang lo sợ thì điện thoại của cô đột ngột vang lên, là điện thoại của Chiến Vân Khai.
Cô ngây người, sao Chiến Vân Khai lại gọi điện cho cô chứ?
Lúc cô đang do dự, không cẩn thận trượt ấn nút nghe máy.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói e thẹn của Thẩm Tư Viện: “Vân Khai, em gái Minh Nguyệt hình như không thích em thì phải.”
“Đương nhiên, vợ của tôi chỉ có thể thích tôi thôi.”
Điện thoại lại truyền đến giọng nói trầm ổn lạnh nhạt của Chiến Vân Khai, Mộ Minh Nguyệt nghe thấy vậy trong lòng lộp bộp một tiếng.
Vợ, trước mặt người ngoài, anh vẫn luôn tự xưng là chồng của cô.
Hình như Chiến Vân Khai không biết mình gọi điện cho cô thì phải?
Cho dù Thẩm Tư Viện ngượng chín mặt nhưng cô ta cũng không từ bỏ ý định, lại nói xấu Mộ Minh Nguyệt: “Anh Chiến, em gái Minh Nguyệt rất hung dữ, chắc chắn không ít lần hung dữ với anh Chiến nhỉ.”
Chiến Vân Khai lại không cho là đúng, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Tôi cảm thấy cô ấy hung dữ rất đáng yêu, nhất là lúc hung dữ với tôi.”
Thẩm Tư Viện trở nên có chút không kiên nhẫn, thậm chí nghi hoặc tại sao Chiến Vân Khai lại hẹn cô ta đến đây ăn cơm: “Anh Chiến, em nói cho anh biết, em gái Minh Nguyệt lúc ở công ty rất lẳиɠ ɭơ, vẫn luôn dùng quy tắc ngầm với các anh trai nhỏ trong công ty, mỗi ngày đều trang điểm rất xinh đẹp, kỹ thuật trang điểm đúng là dày công tôi luyện, năm năm không gặp mà đã có thể câu kéo hồn phách đàn ông như vậy, đi ra ngoài mê hoặc được rất nhiều đàn ông, em không hề giống cô ấy, ra ngoài chỉ để mặt mộc thôi.”
Mộ Minh Nguyệt ngồi ở ghế phụ nghe thấy giọng nói của Thẩm Tư Viện từ đầu dây bên kia truyền đến, quả thực là buồn nôn.
Thẩm Tư Viện không thể nói lời tốt đẹp được hay sao?
Tại sao lại gọi cô lẳиɠ ɭơ chứ?
Lúc Mộ Minh Nguyệt đang âm thầm mắng Thẩm Tư Viện thì nghe thấy một giọng nói khiến cô không khỏi bật cười.
Chỉ thấy Chiến Vân Khai lời nói châm chọc nói: “Cô không trang điểm, cô chỉ giả tạo thôi.”
“Két két…”
Ghế bị đá văng ra vang lên âm thanh chói tai, Mộ Minh Nguyệt vội vàng đưa điện thoại ra.
Nhìn về phía xa, Mộ Minh Nguyệt nhìn thấy Thẩm Tư Viện tiến lên phía trước kéo cánh tay của Chiến Vân Khai, lại bị anh hất văng ra, lạnh lùng ném cho cô ta một từ lạnh băng.
“Cút!”
Mộ Minh Nguyệt: “…”
Chiến Vân Khai giúp đỡ cô như vậy sao?
Chiến Vân Khai đang nhục nhã Thẩm Tư Viện thì có?
Mà giờ khắc này, Mộ Minh Nguyệt cũng hiểu được thân thể Chiến Vân Khai không cẩn thận ấn phải nút gọi.
Cô vội vàng cắt đứt cuộc gọi, nhìn Chiến Vân Khai thở hổn hển đi về phía bên này.
Lúc Chiến Vân Khai đóng cửa xe lại, dùng sức hơi lớn một chút, cửa xe phát ra một tiếng rất lớn, Chiến Vân Khai lấy lại tinh thần nghĩ lại hành động vừa rồi của mình có thể dọa đến Mộ Minh Nguyệt.
Vội vàng xoay người nhìn Mộ Minh Nguyệt, khẩn trương hỏi: “Minh Nguyệt, anh không làm em sợ chứ?”
Chỉ một chi tiết rất nhỏ nhưng cũng khiến trong lòng Mộ Minh Nguyệt cảm thấy rất vui.
Cô lắc đầu nói: “Không.”
Cô giả vờ không biết gì cả, nhìn Chiến Vân Khai hỏi: “Chiến Vân Khai, anh hỏi được chứ? Cô ta có nói cho anh biết không, di hài của mẹ tôi đang ở đây.”
Chiến Vân Khai hít một hơi thật sâu, không định dấu diếm cô: “Minh Nguyện, anh thấy khuôn mặt cô ta là phiền chán rồi, không muốn nói thêm nửa câu.”
Sao Mộ Minh Nguyệt không biết anh chưa hỏi được gì chứ.
“Xảy ra chuyện gì rồi sao?” Mộ Minh Nguyệt lơ đễnh hỏi.
“Không có gì.” Chiến Vân Khai lắc đầu, rất nghiêm túc chắc như đinh đóng cột nhìn Mộ Minh Nguyệt nói: “Minh Nguyệt, anh sẽ vận dụng tất cả các mối quan hệ, trong vòng ba ngày sẽ tìm ra di hài của mẹ em, tin tưởng anh.”
Mộ Minh Nguyệt ngơ ngẩn nhìn anh, chuyện trong nhà hàng anh không muốn nói cho cô biết, sợ cô khó chịu.
Thẩm Tư Viện mong rằng Chiến Vân Khai ghét cô, sao lại bỏ qua cơ hội bôi nhọ cô trước mặt Chiến Vân Khai được chứ.
Nhưng mà, Chiến Vân Khai lại bảo vệ cô, Thẩm Tư Viện nói cô một câu, Chiến Vân Khai đáp trả cô ta hai câu.
Để một người đàn ông kiên cường như anh phải đối mặt với một em gái trà xanh như Thẩm Tư Viện quả thực là làm khó cho anh rồi.
Cô gật đầu, có chút không tin nổi nhìn anh hỏi: “Anh thực sự có thể trong vòng ba ngày tìm được di hài của mẹ tôi sao?”