Mộ Minh Nguyệt đẩy anh ra, mặt đỏ bừng quay người rời đi.
Vừa định bước đi, đã bị anh kéo lại, giây tiếp theo, Chiến Vân Khai đã ôm cô từ phía sau, hơi thở nóng hổi phả vào da thịt cô, âm thanh ấm áp nói: “Còn đang giận tôi sao?”
Mộ Minh Nguyệt thật sự bị khả năng đeo bám lì lợm của Chiến Vân Khai làm tức chết rồi, cô tức giận đối diện với đôi mắt thâm trầm kia: “Tôi không phải đang giận, mà là…”
Nói đến đây, Mộ Minh Nguyệt nhớ đến sự tàn nhẫn của LU, tim cô hoảng sợ một hồi.
Chiến Vân Khai lại chăm chăm nhìn thẳng vào cô, nhíu mày lại: “Mà là gì?”
Mộ Minh Nguyệt bị anh nhìn chằm chằm, hoang mang đến nỗi một chữ không dám nói tiếp.
Bầu không khí xung quanh cũng lạnh lẽo trong chớp mắt.
Chiến Vân Khai thấy cô lại không lên tiếng, cho rằng cô đang nhớ đến Lục Chiếu Thiên, sự bực bội trong lòng trong nháy mắt liền trào lên, những lời vốn dĩ còn định dỗ ngọt cô bây giờ lại kẹt lại trong cổ họng, anh lại càng không nỡ nặng lời với cô.
Chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Thân thể em mệt rồi, đi ngủ trước đi.”
Anh giày vò cô cả đêm, cô lại khóc đến như vậy, anh nhìn thôi cũng thấy đau lòng.
Không cần biết Mộ Minh Nguyệt có muốn ngủ hay không, Chiến Vân Khai mạnh bạo bế cô về giường, cho cô gối đầu lên cánh tay mình, ôm chặt cô đi ngủ.
Trong lúc đó, cô có giãy giụa, nhưng cuối cùng là đấu không lại sức mạnh của anh, nên ngoan ngoãn nằm trong lòng anh nhắm mắt lại thiếp đi.
Cho đến khi Chiến Vân Khai nghe thấy tiếng thở đều đều, Chiến Vân Khai mới hết sức cẩn thận cầm điện thoại lên, nhắn tin cho quản gia Trình.
Lúc quản gia Trình nhận được tin nhắn rất ngạc nhiên, cậu chủ trước giờ không bao giờ gửi tin nhắn cả.
Lúc này sao lại gửi tin nhắn dặn dò ông làm việc vậy?
Trong tin nhắn cậu chủ bảo ông điều tra những người tiếp xúc với Mộ Minh Nguyệt những ngày gần đây.
Rất nhanh, quản gia Trình đã báo cáo lại với Chiến Vân Khai những gì điều tra được, soạn một tin nhắn gửi đi: “Cậu chủ, ngoại trừ Lục Chiếu Thiên ra, mợ chủ còn gặp một người thần bí nữa, cụ thể là ai, vẫn chưa tra ra được.”
Lúc Chiến Vân Khai nhận được tin nhắn, điện thoại ding dong một tiếng, dọa anh đến tim muốn nhảy ra ngoài, anh gấp rút nhấn vào nút âm lưng, tay còn lại ôm chặt cô đang sợ hãi mà giật mình.
Cho đến khi chắc chắn là cô không tỉnh giấc, Chiến Vân Khai mới cầm điện thoại lên lần nữa, gửi một đoạn tin nhắn trách cứ quản gia Trình: “Làm ồn đến giấc của cô ấy rồi, đi lĩnh phạt.”
Lúc quản gia Trình nhận được tin nhắn một lần nữa, kêu khổ với trời, điện thoại của thiếu gia không đặt chế độ im lặng làm ồn đến mợ chủ sao lại bắt ông lãnh tội cơ chứ?
Chức quản gia này khó làm quá rồi!
Quản gia Trình ngoan ngoãn đi chịu phạt.
Chiến Vân Khai nhìn vào video trên tin nhắn, rất mờ, Mộ Minh Nguyệt đi lên một chiếc xe, người đàn ông trên xe đeo một chiếc mặt nạ, trông rất thần bí.
Cô ly hôn với anh, không phải là vì Lục Chiếu Thiên, mà là vì người đàn ông này sao?
Ánh mắt Chiến Vân Khai trầm xuống, cúi đầu nhìn xuống người ngay lúc này giống như một con mèo vậy.
Minh Nguyệt, rốt cuộc có phải em có lời nào khó nói không thể cho tôi biết không?
Em thật sự yêu người đàn ông khác rồi sao?
Chỉ cần nghĩ đến đây, đáy lòng Chiến Vân Khai lại trào lên sự bực bội cùng phẫn uất xâm chiếm tâm trí của anh.
Anh không cho bản thân mình nghĩ thêm nữa, anh cũng không cách nào tưởng tượng ra cảnh tượng cô bỏ rơi anh đi tìm người đàn ông khác!
Không cần biết như thế nào, anh cũng phải tra rõ ràng ngọn nguồn chuyện này.
Chiến Vân Khai dặn dò ai cũng không được làm ồn đến Mộ Minh Nguyệt.
Cho nên vì để tránh gây ra động thái lớn, Chiến Vân Khai cho tất cả người của lâu đài nghỉ phép một ngày.
Trời còn chưa sáng Chiến Vân Khai đã lái xe ra ngoài rồi.
Cho nên lúc Mộ Minh Nguyệt tỉnh lại không nhìn thấy Chiến Vân Khai, ngược lại lại thấy Thẩm Tư Viện đang đứng ở đầu giường hai tay khoanh trước ngực, từ trên cao nhìn xuống cô.
Lúc này trên mặt Thẩm Tư Viện, nổi lên một nét kiêu hãnh và đắc ý.
Mộ Minh Nguyệt thấy vậy, chỉ ngây ra một lúc, sau đó trở người xuống giường, lanh nhạt nói: “Ai cho phép cô vào đây?”
Thẩm Tư Viện thấy những dấu vết kia trên người Mộ Minh Nguyệt, đôi mắt lập tức đỏ lên, kêu gào như một người đàn bà đanh đá vậy, thét lên chói tai.
Khi Thẩm Tư Viện vươn ngón tay đang run rẩy ra trước mặt Mộ Minh Nguyệt, chậm rãi mắng: “Mộ Minh Nguyệt, biểu hiện không cần liêm sỉ này của cô, cô và Chiến Vân Khai đã ly hôn rồi, cô còn bám riết anh ấy, còn ở lại nhà anh ấy một đêm lên giường với anh ấy! Sao cô đê tiện đến như vậy cơ chứ!”
Mộ Minh Nguyệt chịu đựng cơn đau như xé cô thành từng mảnh, quay đầu lại nhìn Thẩm Tư Viện đang nổi trận lôi đình: “Cô có tư cách gì ở đây hoa tay múa chân?”
Thẩm Tư Viện này xem trọng mình quá rồi hay sao?
Hơn nữa làm sao Thẩm Tư Viện biết được cô và Chiến Vân Khai đã ly hôn rồi?
Cô nhớ quản gia Trình từng nói qua với cô, Thẩm Tư Viện và chó không được vào bên trong.
Bây giờ Thẩm Tư Viện làm sao vào được lâu đài vậy?
Thẩm Tư Viện đi đến trước mặt Mộ Minh Nguyệt, la lối khóc lóc nói: “Mộ Minh Nguyệt, cô đừng cho là cô và Chiến Vân Khai lên giường rồi thì cô vẫn là người phụ nữ của anh ấy, cô chẳng qua là một tình nhân của anh ấy mà thôi, là một tình nhân bất cứ lúc nào cũng có thể bị ấy bỏ rơi!”
“Ồ, vậy sao?” Vậy cô đến tư cách bị bỏ rơi cũng không có, thật đáng thương.” Mộ Minh Nguyệt cũng không tức giận, ngược lại còn phản bác Thẩm Tư Viện, làm cô ấy tức chết không đền mạng.
Thẩm Tư Viện bị Mộ Minh Nguyệt làm cho tức đến không nói nên lời, tức đến giậm chân tại chỗ: “Mộ Minh Nguyệt, cô đừng đắc ý quá! Hôm nay tôi đến là Chiến Vân Khai cho tôi vào đấy, nếu như không, như cách làm cấm đoán tôi vào lâu đài như trước của anh ấy, bây giờ sẽ cho tôi xuất hiện ở đây sao?”
Thẩm Tư Viện nhìn biểu hiện tế nhị của cô, cảm thấy bản thân ở trước mặt Mộ Minh Nguyệt đã thắng được một lần, thần sắc như một con gà trống kiêu ngạo.
“Tôi mới là nữ chủ nhân của tòa lâu đài này, Mộ Minh Nguyệt cô không xứng.”
Mộ Minh Nguyệt nhàn nhạt nhìn Thẩm Tư Viện, cười lạnh một tiếng, giễu cợt nói: “Ồ, vậy sao?”
Thẩm Tư Viện bị Mộ Minh Nguyệt chế giễu đột ngột như vậy, trong phút chốc mặt biến sắc: “Mộ Minh Nguyệt, cô tưởng mình là ai! Năm đó nếu như không phải tôi nhường cho cô cơ hội thay gia đình gả cho Chiến Vân Khai, cô sẽ có cuộc sống như hôm nay sao? Cô đừng mơ mộng nữa!”
“Ồ, không biết là ai, lo là mình sẽ gả cho một tên phế nhân, cho nên mới đẩy tôi ra làm bia đỡ đạn, bây giờ Chiến Vân Khai trở thành người giàu số một thế giới, cô lại nhớ đến anh ấy sao? Thẩm Tư Viện, lòng tham không đáy, người đàn bà như cô, trước sau gì cũng không có kết cục tốt đẹp.”
Mộ Minh Nguyệt nói từng chứ một, áp bức Thẩm Tư Viện lui về từng bước một, Thẩm Tư Viện đụng vào cạnh giường, nhờ vịn lại nên mới có thể giữ thân thể mình thăng bằng, cả mặt trắng bệch.
Sau một lúc, khóe miệng Thẩm Tư Viện cong lên ý cười: “Mộ Minh Nguyệt, cô tự xưng là chỉ một ngón tay là có thể đè chết chúng tôi, nhưng cô dám không? Chúng tôi nếu như có mệnh hệ gì, cả đời này của cô cũng đừng mong biết được di thể của mẹ cô ở đâu, nếu như một ngày nào đó cô đi rồi, đoàn tụ cùng mẹ cô ở trên đó, em gái tốt của tôi…”
Mộ Minh Nguyệt nghe vậy, sắc mặt biến đổi, phút chốc khí lạnh vây quanh, cô vươn tay bóp lấy cổ họng của Thẩm Tư Viện, đôi mắt đỏ ngầu: “Thẩm Tư Viện, nếu như không muốn chết, thì giao di thể của mẹ tôi ra, nếu như không thì…”
Thẩm Tư Viện đột nhiên bị Mộ Minh Nguyệt bóp chặt cổ họng, cô ta không cách nào thở nổi, chỉ có thể trợn mắt nhìn Mộ Minh Nguyệt.