“Tôi và Lục Chiếu Thiên đã có hôn ước khi còn ở nước ngoài, lần này tôi về nước chính là để kết hôn với anh ta.”
Mộ Minh Nguyệt buông lời cay độc, chỉ có thoát khỏi sự ràng buộc của Chiến Vân Khai, những việc tiếp theo cô làm sẽ đơn giản hơn nhiều.
Sự bỉ ổi của LU, cô hiểu rõ hơn ai hết.
Chiến Vân Khai nghe vậy, tim anh ngứa ngáy vô cùng, vừa đau vừa ngứa, khí lạnh dày đặc bao vây gương mặt tuấn tú của anh, thân hình cao lớn của anh đè lên người cô, bá đạo chiếm hữu.
Mộ Minh Nguyệt bị cả người anh đè lên, tim đập mạnh, nhìn vào gương mặt lạnh lùng của anh, cô hơi chột dạ, nhưng cô ép bản thân phải tự nhiên đối mặt.
Dù sao cũng đi đến bước đường này rồi, không thiết yếu quay đầu lại nữa!
“Mộ Minh Nguyệt, em có gan nói lại một lần nữa xem!” Chiến Vân Khai cảm thấy trong lòng ngột ngạt, cả người như bị nhấn chìm trong nước biển vậy.
Mộ Minh Nguyệt nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của anh, nói ra từng chữ một: “Tôi yêu người đàn ông khác rồi…ưm ưm!”
Mộ Minh Nguyệt còn chưa nói xong, miệng đã bị hung hăng ngăn lại rồi, hơi thở của cô dường như bị anh cướp đi, cô bị anh bá đạo chiếm lấy đến nỗi đầu óc trống rỗng.
Lúc cô có lại ý thức, cả người cô lạnh lẽo, váy ngủ không biết từ khi nào đã bị anh kéo xuống rồi.
Cô vươn đôi tay nhỏ nắm quần áo kéo lên, gương mặt trắng bệch nhìn anh, chân mày nhíu chặt lại: “Chiến Vân Khai, anh đang làm gì vậy!”
“Mộ Minh Nguyệt, tôi không cho phép em yêu người đàn ông khác!” Chiến Vân Khai bộc lộ hoàn toàn vẻ kiêu căng của mình, nhìn về phía Mộ Minh Nguyệt điên cuồng la lớn.
Anh nghe cô giải thích, nhưng anh không muốn nghe cô giải thích rằng cô yêu người đàn ông khác!
Chẳng lẽ cô thật sự yêu Lục Chiếu Thiên rồi sao?
Không!
Anh không cho phép!
Mộ Minh Nguyệt nhìn đôi mắt sâu thẳm của anh, chân tay cô luống cuống, lúc muốn nói gì đó, liền cảm thấy trời đất như quay cuồng vậy, thì ra anh đã ôm ngang cô lên, đi lên lầu.
Mộ Minh Nguyệt thấy anh sải bước lên lầu, miệng cô bị lưỡi anh chặn lại.
“Chiến Vân Khai! Anh đừng làm loạn!” Cô hét lên.
Cô cứ sợ mình sẽ bị rơi xuống, theo bản năng vươn tay ôm chặt cổ anh.
Chiến Vân Khai im lặng không nói, dùng hành động nói với cô, anh đang muốn làm loạn.
“Chiến Vân Khai, anh buông tôi xuống! Buông tôi xuống!” Mộ Minh Nguyệt thấy anh muốn bế cô vào phòng ngủ, cô cực lực từ trong lòng anh nhảy xuống.
Nhưng, Chiến Vân Khai cứ như không nghe thấy vậy, một chân đạp tung cửa phòng ngủ.
Ngay sau đó, Mộ Minh Nguyệt bị vứt lên giường, cô vừa định đứng dậy, thân hình nhỏ nhắn đã bị thân thể nặng nề đè lên không cử động được.
Chiến Vân Khai cởi thắt lưng ra, trói đôi tay đang phản kháng của cô vào đầu giường.
Cảm nhận được nhu cầu ban đầu của anh bị dẫn dụ ra rồi, tim Mộ Minh Nguyệt rớt đi một nhịp!
Liên tục chặn Chiến Vân Khai lại: “Chiến Vân Khai! Đừng mà!”
Chiến Vân Khai bỏ ngoài tai những lời cô nói, không màng đến sự phản kháng của cô, tiếp tục cúi người.
“Chiến Vân Khai, tên khốn nạn nhà anh! Anh buông tôi ra!” Mộ Minh Nguyệt bị anh đè lên không cử động được.
Phòng ngủ lớn và yên tĩnh như vậy, chỉ có tiếng tim đập.
Lúc tất cả yên tĩnh trở lại, Mộ Minh Nguyệt nghiêng người, ngơ ngần nhìn ra bầu trời xám xịt ngoài cửa sổ.
Chiến Vân Khai cúi đầu, nhìn cô không ồn không làm loạn lúc này, anh bèn ôm thân người nhỏ nhắn của cô, kéo chăn đắp lên người cô.
Ngón tay thon dài vén tóc đang phủ trên mặt cô, phủ lên trán cô một nụ hôn.
Một nụ hôn ấm áp, Mộ Minh Nguyệt nhắm mắt lại, hít thở khó khăn, trải qua trận mưa gió thấm đẫm, giọng nói của cô trở nên khàn đặc nhưng kiều mị: “Tôi muốn đi tắm…”
Một giây trước anh còn đối xử thô lỗ, một giây sau lại cực kỳ ấm áp.
Chiến Vân Khai im lặng, gật đầu, ôm cô từ trên giường xuống bước đến phòng tắm.
Cả người Mộ Minh Nguyệt mềm nhũn, nằm trong bồn tắm mặc cho dòng nước ấm bao vây lấy thân thể mình.
Cô quay mặt đi không nhìn Chiến Vân Khai, nhưng cô đủ tỉnh táo để cảm nhận được động tác anh giúp cô tắm rửa hết sức cẩn thận, như sợ là sẽ làm cô đau vậy, càng giống như là đang nâng niu bảo vật trong bàn tay, so với người đàn ông mãnh liệt trên giường lúc nãy như hai người khác nhau vậy.
Mộ Minh Nguyệt không biết vì sao, nước mắt tự nhiên tràn ra, cô không biết bản thân mình bị làm sao nữa, rõ ràng là đã ly hôn với Chiến Vân Khai rồi, nhưng lại phát sinh quan hệ như vậy với anh.
Thậm chí còn muốn làʍ ŧìиɦ nhân của đàn ông từng cứu mạng cô sao?
Chiến Vân Khai nghe thấy tiếng khóc đè nén của cô, trong tức khắc anh bối rối, nhanh chóng bế cô từ trong bồn nước ra ôm vào lòng, gương mặt đầy đau lòng: “Minh Nguyệt? Sao lại khóc vậy? Có phải tôi làm em đau không? Tôi bảo đảm với em, sau này tôi sẽ không như vậy nữa, em đừng khóc nữa, em khóc làm tôi cũng rối bời luôn rồi…”
Thật sự anh đang giận khi cô nói đã yêu người đàn ông khác ngoài anh, cô chỉ có thể yêu anh.
Cho dù chỉ là lời nói lúc tức giận, anh cũng không thích nghe.
“Minh Nguyệt, xảy ra chuyện gì vậy? Em nói với tôi, tôi sẽ giải quyết.” Chiến Vân Khai biết cô có việc gì đó giấu trong lòng không nói cho anh biết.
Cô không muốn nói, anh vốn dĩ không cạy miệng được.
Mộ Minh Nguyệt nghe vậy, càng khóc lớn hơn, đưa miệng cắn vào vai của anh, nức nở nói: “Chiến Vân Khai,anh không biết gì cả… anh không biết gì cả… cầu xin anh, tha cho tôi đi…”
Cô không muốn tổn thương anh.
Càng không muốn anh vì cô mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Cô thà là buông tay rời khỏi anh, cũng không muốn anh và mình âm dương cách biệt.
“Tôi không biết gì cả, em nói cho tôi biết, đừng âm thầm gánh vác một mình tất cả, được không?”
Anh dịu dàng ôm đầu cô vào lòng mình, càng không màng đến cơn đau trên vai truyền đến.
Làm cho người phụ nữ của mình khóc, là người đàn ông này không có bản lĩnh!
Vậy mà anh lại khiến cho người con gái anh yêu nhất khóc rồi!
Mộ Minh Nguyệt vẫn một mực im lặng không lên tiếng, một chữ cũng không nói.
Chiến Vân Khai dỗ cô rất lâu cô mới ngừng khóc, anh nhanh chóng tắm rửa cho cô xong rồi ôm cô ra ngoài, mặc quần áo rồi sấy tóc cho cô.
Giữa chừng, Chiến Vân Khai nhận được một cuộc điện thoại.
Mà Mộ Minh Nguyệt muốn nhân lúc anh nghe điện thoại mà lén lén trốn đi, nhưng lại đúng lúc bị anh bắt được, đầu cô đâm sầm vào bộ ngực rắn chắc của anh.
Chiến Vân Khai tiện tay ôm lấy eo cô mới không khiến cô ngã nhào, âm thanh trầm thấp lộ ra một ít ma mị: “Minh Nguyệt, em muốn được ôm vào lòng, cũng không thể gấp như vậy, chân em không đau nữa à, hử?”
Rõ ràng là cố ý kéo dài âm cuối, làm cho vô cùng ái muội.
Hôm nay, anh phải buộc cô nói rõ hơn mới được.