Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn
"Ồ! Thế mà lại còn có thể gặp được các anh chị ở nơi này!" Doãn Manh đeo cặp sách, vừa đi vào phòng hoạt động của câu lạc bộ liền kinh hô một tiếng.
Vương Khiết Linh ôm sách tư thế ngồi chiếm hết ba cái ghế, bên kia người thường xuyên cùng cô ấy qua lại – Lộ Triết Phi cũng ngậm bánh rán khổ não nhìn một xấp bài thi dầy cộm trước mặt.
Cũng không oán được Doãn Manh thấy kỳ lạ, học sinh cao tam bận rộn cả trường không ai không biết. Huống chi Thất Trung còn là trường học có thành tích dẫn đầu tốt nhất, áp lực học tập bài vở dĩ nhiên là càng lớn hơn nữa. Đã nửa học kỳ cô không nhìn thấy Vương Khiết Linh rồi, dù sao câu lạc bộ Anime đã giao cho hội trưởng trên danh nghĩa Lâm Kha rồi ( thật sự không có nhìn thấy cậu ta đã làm gì, nếu thật sự nhất định phải nói, có lẽ là mọi người xúm lại chơi trò chơi thì phải), sau khi "Thoái vị" hội trưởng tiền nhiệm Vương Khiết Linh, trừ hoạt động của câu lạc bộ Anime, cùng thời điểm chiêu tân gắng gượng tới đây chơi một lát, thời gian còn lại gần như đều không có xuất hiện nữa.
Cho nên nói, cho dù học sinh học tập không khuôn phép đi chăng nữa, đến thời khắc chân chính nguy cơ tồn vong (?), cũng phải liều cái mạng già bắt đầu học tập......
Doãn Manh dám cam đoan, lúc cô học học kỳ sau cao nhất, Vương Khiết Linh gần như là người ngâm mình ở trong phòng hoạt động xã đoàn lâu nhất, chưa bao giờ nhìn thấy cô ấy học tập một phút nào, chỉ có điều, không chừng cũng bởi vì nguyên nhân này kéo theo nhiều nguyên nhân khác, bây giờ dường như cô ấy ngay cả thời gian xem manga cũng không có......
Vương Khiết Linh gật gù đắc ý, vừa thấy Doãn Manh, xông lên ôm cô: "Ô ô ô ô ô ô! Em không biết đâu bây giờ chị quả thực là sống ở địa ngục ô ô ô ô ô! ~ mỗi ngày chỉ có thể ngủ 5 tiếng ah!"
Doãn Manh vội vàng vuốt đầu của cô ấy, thuận tiện tiếp nhận ánh mắt khinh bỉ của Lộ Triết Phi.
Lộ Triết Phi: "Là ai mới vừa rồi lúc thi số học ngủ thẳng đến khi thu bài thi, ít giả bộ đi."
Vương Khiết Linh bắt đầu kêu oan: "Ngày hôm qua tớ học công thức hóa học học đến 3 giờ! Cậu còn nói tớ! Cao nhất đến cao nhị ai cho cậu mượn chép bài tập hả?"
Khóe miệng Doãn Manh nhếch lên, kéo ghế ra ngồi xuống: "Cho nên chị bận rộn như thế này, mà còn có thời gian tới đây?"
Vương Khiết Linh mặt dạn mày dày cười một tiếng: "Thật ra là anh chị đến tìm Lâm Kha...... Cao nhị hoàn toàn không có nghe giảng kỹ, bài ghi chép gì cũng không có. Giáo viên phát đề, cũng không biết viết như thế nào, không phải cậu ấy đứng nhất khối cao nhị các em sao? Tới đây cầu bài ghi chép, hoặc là nghe cậu ấy giảng giải một chút cũng tốt. Không phải lúc trước các em vẫn tìm cậu ấy mở nhóm học nhỏ sao?"
Học sinh cao tam ấy vậy mà tìm đến cao nhị mở nhóm học nhỏ...... Doãn Manh cảm thấy thế giới quan bị đổi mới rồi.
Chỉ có điều, Lâm Kha có bài ghi chép hay không...... Thật là điều khó nói ╮(╯▽╰)╭~
Doãn Manh không đành lòng tưởng tượng ra bộ dạng Vương Khiết Linh và Lộ Triết Phi lòng tràn đầy mong đợi ôm lấy bắp đùi Lâm Kha cầu xin bài ghi chép, Lâm Kha khinh thường đập sách của Vương Hậu Hùng lên trên đầu hai người bọn họ.
Mà trên thực tế, thì tên Lâm Kha này thẹn quá hóa giận nguyên nhân là kỳ thật cậu ta cũng không có bài ghi chép......
Phụt ╰(*°▽°*)╯
Ah? Thế nào đột nhiên cảm thấy phát họa không đúng!
Đúng lúc này, Lâm Kha đi vào.
Cậu ta ôm quả bóng rỗ mờ mịt quét một vòng, liền nhận được sự nghênh đón điên cuồng của hội trưởng tiền nhiệm.
"Lâm Kha rau diếp đắng! Giao bài ghi chép ra không giết! Mau mau mau!"
Lâm Kha kinh ngạc Σ(°△°|||)︴: "Buông tay, đừng ôm chân tôi!"
Doãn Manh nhìn thiếu chút nữa ói ra: "Chị Linh Linh, toàn bộ bài ghi chép đặc biệt của Lâm Kha, cả lớp 7 lúc trước của chúng em đều nhờ một phần tổng kết của cậu ấy mới sống sót qua ký thi đó, chỉ có điều hay lên mặt, chị không cho cậu ta chút chỗ tốt gì, từ trước đến giờ cậu ta đều không cho bên ngoài mượn đâu!"
Lộ Triết Phi nghe xong lời này cũng phản chiến, xông lên bắt đầu lạy tổ tông.
Nghe lời nói hãm hại đồng đội * luyện được Lô Hỏa Thuần Thanh của Doãn Manh, mắt Lâm Kha đều trợn tròn: "Cái quỷ gì vậy!"
Đáng tiếc so với độ uy tín của Lâm Kha, lời của đứa trẻ "Thuần lương" Doãn Manh rõ ràng càng làm cho người ta tin phục hơn.
Thấy mấy phen cầu xin không được, Vương Khiết Linh bức bách nói: "Mẹ nó! Chị làm hội trưởng của cậu nhiều năm như vậy, còn cất nhắc cậu làm hội trưởng! Thế mà cậu không biết cảm ơn, ngược lại bài ghi chép cậu cũng không cho hai chúng tôi xem một chút, giống cậu nói sao?"
Lộ Triết Phi cũng hô lên: "Chờ chúng tôi thi rớt tốt nghiệp trung học thành oan hồn, đời đời kiếp kiếp quấn lấy cậu không chết không ngừng!"
Còn chưa có thi tốt nghiệp trung học, oan hồn này đã quấn lên cậu ta. Qủa bóng Lâm Kha cũng không có cách nào để xuống đất, nhìn Doãn Manh cười đến run rẩy hết cả người, thoải mái nhàn nhã xem trò vui phát sầu xoa xoa đầu.
Cậu ta phải có mấy trăm cái miệng mới có thể nói rõ sự thật "Trò đùa ác này của Doãn Manh"?
Lúc này mà nói "Tôi thật sự chưa từng ghi bài ghi chép" không có chứng cớ cũng chỉ có thể kéo tới thù hận, Lâm Kha khẽ nhếch khóe miệng lên: "Lần trước đi nhà Manh Manh, tôi để quên bài ghi chép ở nhà cô ấy rồi."
Chị Linh Linh – người luôn nhạy cảm với mùi bát quái ánh mắt sáng lên, lập tức không chú ý đến bài ghi chép gì nữa rồi, bài ghi chép sao có bát quái quan trọng: "Nhà Manh Manh? Cậu và Doãn Manh quan hệ tốt như vậy ah!"
Bị Lâm Kha đáp trả hòa một ván, Doãn Manh nghẹn một bụng máu ở trong lòng, nhanh chóng mở miệng: "Mặc dù em không mang bài ghi chép của Lâm Kha, nhưng bài ghi chép của em là chép của cậu ấy, rất đầy đủ, các anh chị đều học ban khoa học tự nhiên đúng không?" Nói xong, cô lấy bài ghi chép của mình ra. Cái này nếu không mở miệng nói ra, có lẽ trừ Phạm Lỵ Lỵ lại có thêm một hỏa tiễn khác truyền ra cả trường, bới ra tám đời hoặc là lịch sử tình cảm không tồn tại của hai người bọn họ.
Vương Khiết Linh chớp mắt một cái: "Ô, cám ơn Manh Manh, vẫn là em đáng tin." Ánh mắt hoài nghi của cô ấy đảo quanh mặt Doãn Manh và Lâm Kha, mở tập nhìn nét bút chỉnh tề của Doãn Manh một chút, "Lâm Kha có phải cậu học cùng Doãn Manh, rồi nhìn trộm bài của người ta. Hạng nhất toàn khối kia của cậu thật sự là tự mình lấy được hả......"
Lâm Kha híp mắt nhìn Doãn Manh, Doãn Manh uy hiếp liếc cậu ta một cái để cho cậu ta ngậm miệng lại.
Lâm Kha bày ra vẻ mặt hoảng sợ, rất bực mình nhếch nhếch miệng, chạy tới gần bên cạnh Doãn Manh tìm một chỗ ngồi xuống: "Đó cũng không phải vậy, tôi còn phải học tập Manh Manh nhiều."
Cậu ta vừa nói như thế lại nhấc lên lòng hiếu kỳ chị Linh Linh thật vất vả buông xuống: "Chị nói...... Các em......"
"Chị Linh Linh! Đột nhiên em nhớ tới một trọng điểm giáo viên số học của tụi em từng nói qua, nói là trọng điểm của cao tam, khẳng định thi!"
Lộ Triết Phi nhào lên: "Cái gì hả cái gì hả!"
Lâm Kha ý vị sâu xa cười ~
Doãn Manh bắt đầu nói, hai học sinh cao tam bắt đầu nghe học sinh cao nhị giảng đề ngăn nắp trật tự. Doãn Manh cũng lật sách giáo khoa của cao tam bọn họ, phát hiện tuy đề mục không có cao thâm như trong tưởng tượng, nhưng cấp bậc cũng cao hơn hiện tại học không chỉ một hai cấp, rất nhiều đề đều là các loại kiến thức tổng hợp, mặc dù từ trước đến giờ Doãn Manh đều đi trước các giáo viên giảng dạy ở trường, nhưng nếu muốn làm được hết vẫn có chút khó khăn.
"Đó là đương nhiên, thi tốt nghiệp trung học là cuộc thi có tính chất tuyển chọn. Làm sao có thể giống như thi lên cao trung, nhiều loại đề cơ bản như vậy." Vương Khiết Linh cắn răng nghiến lợi, xem ra đã cảm nhận đủ đau khổ trong chuyện này rồi.
Lộ Triết Phi điên cuồng gật đầu.
Cái này còn phải nói..... Doãn Manh hết sức đồng ý, cho nên giống như chuyện với cái dạng học ở sơ trung kia của cô thi lên cao trung may mắn thi đậuThất Trung, hoàn toàn không thể xảy ra lần thứ hai. Giữ tâm trạng thăng bằng, sớm chuẩn bị mới là chuyện nên làm bây giờ.
Lâm Kha cũng đi theo xem xét, nhìn xong cũng không có phản ứng gì. Lắc lắc quyển sách của bọn họ, giễu cợt nói: "Chỉ có vậy, mà có thể ép mấy người thành ra như vậy? Mặc dù thi tốt nghiệp trung học là cuộc thi có tính tuyển chọn, nhưng cũng không phải là cuộc thi học sinh nổi trội mới có thể tham gia, đương nhiên không thể nào không cho người ta con đường sống. Đề trung bình và đề cơ bản vẫn chiếm tỷ lệ hơn phân nửa, chỉ có vậy còn làm cho mấy người chết lên chết xuống...... Tôi nói mấy người sao mới tốt đây."
Mới vừa nói xong đã bị chị Linh Linh đập cho một phát: "Được rồi cậu không tôn sư thì thôi đi, đã vậy còn dạy dỗ chế giễu tới chị hả!"
Gỉa bộ áp bức không thành công Lâm Kha liếc mắt một cái, sờ sờ đầu, đến tìm Doãn Manh tìm cảm giác tồn tại.
Thật ra Doãn Manh hơi không hiểu Lâm Kha. Bây giờ nhìn lại cậu ta như muốn thi đại học với cô, mỗi ngày trừ đi học huấn luyện đều dính chặt lấy cô, một chút hơi thở khẩn trương muốn xuất ngoại hoặc thi vào đại học cũng không có.
Huyên náo đến mức Trần Tư Dĩnh từng hỏi Doãn Manh, có phải Lâm Kha muốn xuất ngoại hay không? Nói cho cùng mẹ của cậu ta tương đối có kinh nghiệm, muốn tìm cậu ta tư vấn một chút.
Đương nhiên Doãn Manh trả lời, cô cũng không rõ, bảo cô ấy tự mình đi tìm Lâm Kha.
Đương nhiên Trần Tư Dĩnh đi, nghe nói Lâm Kha biết được rất nhiều, quả thật có thể nói giống như người cố vấn môi giới vậy.
Cho nên nói Lâm Kha xuất ngoại, cậu ta luôn nhàn tản rốt cuộc cái gì cũng không quản; nói cậu ta không xuất ngoại, nhưng cái gì cũng biết, bộ dạng nắm chắc phần thắng trong tay.
Doãn Manh đã lười phải rối rắm cái vấn đề này rồi, tùy cậu ta. Dù sao Lâm Kha cũng thông minh hơn cô nhiều, cô cũng không tin cậu ta không có hoạch định cho cuộc sống của mình.
Sau khi cuộc thi cuối kỳ kết thúc, lại đến kỳ nghỉ đông trong năm.
Bất tri bất giác một năm lại trôi qua, Doãn Manh soi gương sờ sờ lên da mặt, lại già một tuổi! Cũng may còn đang tuổi thanh xuân, cho dù lớn thêm một tuổi, cũng hoàn toàn không có bất kỳ vết nhăn nào.
Thời gian, là quà tặng đáng quý nhất. Thanh xuân, chính là vẻ đẹp.
Nhân sinh (đời người), chính là ở tại thời điểm tốt đẹp nhất làm chuyện tốt đẹp nhất.
"Manh Manh! Thịt viên chiên! Có ăn không!" Đáng tiếc, Doãn Manh còn chưa có văn nghệ xong. Bên này mẹ Doãn liền hô lên.
Doãn Manh chỉ chần chừ chút xíu, liền đáp lại: "Ăn ăn ăn! Con tới ngay!"
Ăn thịt viên chiên, chính là chuyện tốt đẹp nhất đời!
"Meo meo meo meo!"
Kết quả cô còn chưa kịp chạy tới, Ích Tà đã chạy tới trước rồi.
"Ô meo meo ah ~" mẹ Doãn nhìn con ngươi màu xanh lớn của Ích Tà, cười đến nếp nhăn trên mặt đều mở rộng ra.
Thổi thổi thịt viên chiên thơm phức, chất mấy viên vào trong chén mèo ăn. Ích Tà cuốn cái đuôi, gật gù hả hê ăn đến không khép miệng được.
Cô chạy tới, Ích Tà đã giải quyết xong hơn phân nửa.
Mẹ Doãn cười cười: "Con đợi lát nữa đi. Mấy viên trong chảo mẹ chiên sắp chín rồi."
Doãn Manh cắn răng nghiến lợi: "Mẹ! Mẹ!"
"Mẹ cái gì mà mẹ? Con muốn so đo với một con mèo nhỏ như Ích Tà sao? Người ta mới mấy tháng, vẫn còn không thích so đo với người lớn như con đâu!"
"Meo meo meo meo!" Ích Tà vừa ăn vẫn không quên phụ họa. Làm Doãn Manh tức đến nghiến răng.
Lúc trước chết sống nói không muốn nuôi mèo là mẹ Doãn, hiện tại ngày ngày cưng chiều con mèo bỉ ổi này không có giới hạn vẫn là mẹ Doãn!
Không uổng công lúc bà ấy xem ti vi, cái tên này luôn cuộn ở giữa đầu gối bà làm nũng ăn vạ ლ(╹◡╹ლ), thật là một tay bán manh tài giỏi!
Ích Tà ăn no, liếm liếm bụng, meo một tiếng, ngẩn đầu lên liếc mắt nhìn Doãn Manh, nghiêng đầu cao ngạo như công chúa động tác thành thạo nhảy lên cái bàn, lại bò lên hộc tủ, đứng ở chỗ cao nhất trong toàn bộ diện tích nhà họ Doãn, mắt nhìn xuống Doãn Manh.
Con mèo đê tiện này!! A a a a! Không cần face a!