Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn
Chuông tan học vang lên, kết thúc cuộc thi số học.
Mọi người lớp một ngay ngắn trật tự truyền bài thi lên, thu xong bài thi có rất ít người nhao nhao ầm ĩ. Chỉ có một vài người tụ tập ở một chỗ, so đáp án, thảo luận một vài biến đổi của đề thi.
Có lẽ là có ấn tượng quá sâu với lớp 7, tuy là Doãn Manh đã học một học kỳ ở lớp 1, cũng không có thích ứng loại không khí an tĩnh tự động này lắm.
Không nói cũng không thể nói cái này không tốt, ngược lại, loại cảm giác đâu vào đấy này, kì thực càng làm cho tính tình Doãn Manh càng thêm trầm ổn, hiệu suất trình độ nhất định được nâng cao.
Phải biết, thời điểm Hàn Siêu ngồi bên cạnh cô, đại khái cách mỗi 15 phút cầu xin đáp đề mục một lần, người tính khí tốt hơn nữa cũng hold không nổi, cũng có thể Doãn Manh bị tức nên viết hết mấy tờ bản nháp.
Lâm Kha gãi đầu đi từ cửa vào phòng học, trong miệng lẩm bẩm cái gì đó. Giang Mạn Hi đi theo ở đằng sau.
Hai người này còn có Hậu Nghiêu Sở, được chọn làm người chủ trì, hiển nhiên không thể mỗi ngày lơi lỏng. Không vì chuyện này, thì hôm nay cũng không bởi vì lãnh đạo xét duyệt mà bỏ lỡ cuộc thi số học.
Doãn Manh: "Huấn luyện về rồi? Như thế nào?"
Lâm Kha cau mày: "Có thể như thế nào. Có một cản trở cũng chỉ có thể như vậy thôi."
"Chuyện gì xảy ra?" Doãn Manh kỳ quái nói.
Giang Mạn Hi xuy một tiếng: "Hồ Thanh Thanh không thuộc lòng lời thoại, làm cho bọn chúng tớ cũng phải bị liên lụy theo. Nếu không phải cô ta, chúng tớ cũng sẽ không bỏ lỡ cuộc thi số học."
Lâm Kha ngẩn đầu lên, quơ quơ cọng cỏ đuôi chó không biết nhặt được ở đâu: "Tôi thấy hiệu trưởng cũng không thể nào hài lòng cô ta, rất có thể thay đổi người khác."
Doãn Manh: "Còn một tháng nữa là tới hội diễn văn nghệ rồi, làm sao có thể thay đổi người á!"
Giang Mạn Hi: "Nè, cậu không biết à. Tin tức mới nhất, hội diễn văn nghệ lùi lại rồi, đẩy tới giữa kỳ học kỳ sau. Nghe nói muốn lấy đoạn phim ngắn kỷ niệm tự sáng tác của một học sinh nào đấy, đương kỳ không phù hợp lắm, cho nên kéo dài. Đúng lúc còn có thể cùng A trung liên hợp mở hội diễn."
Doãn Manh há to mồm: "Thần kỳ thế! Còn có thể lùi lại như vậy à?"
"Sao không thể á! Dù sao cũng là lãnh đạo trường định đoạt. Đúng rồi, Manh Manh, không chừng cậu sẽ đi thay cô ta đấy ~ lúc trước tớ còn nghe thấy cô Lý nhắc tới cậu với chủ nhiệm khác đó, nói tính thích nghi của cậu rất mạnh!"
"Tớ? Làm sao có thể." Doãn Manh nhếch miệng cười cười, "Cái này phải là đại mỹ nữ mới có thể đại diện cho phong thái Thất Trung chúng ta ah ~"
Giang Mạn Hi nhếch khóe miệng lên: "Xem miệng cậu ngọt thế kia. Chính là thích cậu như vậy."
Lâm Kha: "...... Thế mà lại khen bạn trai mình là đại mỹ nữ." Nên khóc hay là nên vui mừng?
Giang Mạn Hi: "Lại nói giáo viên số học có nói chúng tớ cái gì không?"
Doãn Manh nghiêng đầu một chút: "Aiz...... ╮(╯▽╰)╭, không nói gì. Có lẽ là cô Lý đã nói với thầy ấy rồi, cũng vừa khéo, thầy ấy chỉ nói bảo các cậu thứ sáu tới tìm thầy ấy thi lại. Cũng không còn cái gì khác."
Lâm Kha úp đầu ở trên bàn Doãn Manh, bĩu môi: "Tôi không muốn làm người chủ trì quái quỷ gì đó nữa. Cậu thay tôi đi đi."
"Đi chết đi. Ít làm nũng." Doãn Manh vẻ mặt ghét bỏ.
Lâm Kha đáp đầu xuống, chuyển bút gục xuống, động tác ăn vạ cùng với Ích Tà kia giống nhau như đúc.
Doãn Manh uống một ngụm nước, nhịn không được nói ra nghi hoặc trong lòng: "Tôi nói...... Không phải cậu muốn xuất ngoại sao? Trần Tư Dĩnh cũng bận rộn thành chó. Sao cậu mỗi ngày đều thoải mái nhàn nhã vậy."
Lâm Kha nghe xong lời này, ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút phức tạp, cắt ngang nói: "Thật ra cậu rất chú ý đến tôi phải không......"
"Nói nhảm ︿( ̄︶ ̄)︿, nói mau." Doãn Manh cảm thấy tiếp tục như vậy nữa, cô sẽ không nhịn được nhéo lỗ tai của cậu ta.
Lâm Kha không có phản ứng quá lớn, ngược lại dùng đầu cọ cọ bàn tay Doãn Manh đang tức giận duỗi ra, tư thái giống như là một con mèo to lười nhác: "Tôi cũng đang suy nghĩ ah...... Tại sao tôi còn rãnh rỗi như vậy."
Doãn Manh:......
Cái đề tài này không giải quyết được gì,bất kể Doãn Manh sốt ruột như thế nào, xuất ngoại đều là chuyện của Lâm Kha. Hoàng đế không lo, thái giám sốt ruột đi nữa cũng không có biện pháp kéo quần tự mình ra trận.
Lại nói thêm một chút chính là, ít hoặc nhiều Doãn Manh cũng có suy nghĩ hơi ích kỷ, nếu vẫn kéo dài như vậy mà nói, không chừng Lâm Kha sẽ không đi. Ở lại cùng cô thi đại học, đợi chút, rốt cuộc là vào lúc nào trong cô lại tồn tại loại suy nghĩ chính mình cũng không biết này.
Doãn Manh càng nghĩ càng thấy có chút sợ, vội vàng đè loại tư tưởng này xuống đáy lòng.
Ánh mắt tránh né liếc mắt nhìn Lâm Kha, Lâm Kha giống như là ý thức được Doãn Manh có chút không thích hợp, ý vị thâm trường liếc mắt nhìn, môi rung rung một chút, hình như muốn nói cái gì đó.
Thẩm Thông Duệ cúi đầu đi tới: "Cái đó! Hôm nay, bài tập số học. Cậu còn chưa có nộp đấy Lâm Kha."
Lâm Kha quay đầu lại, ánh mắt đều muốn giết người.
Loại rối rắm ngắn ngủi này cũng không có ảnh hưởng đến bài vở tiết kế tiếp của Doãn Manh, cô giống như trời sanh am hiểu che chắn chướng ngại phương diện tình cảm này, không thể nào sinh ra ảnh hưởng đối với cuộc sống.
Quả nhiên, cô chính là phụ nữ thành thục ⊙♥⊙~
"Doãn Manh Manh Manh!"
Bị một giọng nữ quen thuộc kêu tỉnh, Doãn Manh vừa ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy khuôn mặt của Trần Tư Dĩnh ở trước mặt.
"Tư Dĩnh cậu......"
Đợi chút, không phải cô đang ở lớp một sao? Sao con nhóc này đột nhiên chạy tới đây.
Không ngờ đột nhiên chạy tới không chỉ có Trần Tư Dĩnh, còn có Hàn Siêu Phùng Linh Khải mồ hôi dầm dề vừa nhìn là biết là mới từ trên sân bóng rổ trở về, thậm chí ngay cả Lâm Kha cũng kéo cái ghế vẻ mặt mong đợi nhìn Doãn Manh.
Doãn Manh lui về phía sau nhìn ra, phát hiện rất nhiều học sinh lớp 7 cao nhất lúc trước đều tụ tập tới cửa lớp 1.
"Làm sao vậy? Đây là......"
Trần Tư Dĩnh quơ thước eke trên bục giảng: "Một! Hai! Chúc cậu sinh nhật vui vẻ ~ chúc cậu sinh nhật vui vẻ ~ chúc cậu sinh nhật vui vẻ ah! Chúc cậu sinh nhật vui vẻ! (☆▽☆)"
Mặc dù giọng hát liên tiếp, đan xen hỗn tạp, nhưng quý ở thanh thế to lớn, rất nhiều người.
Vành mắt Doãn Manh thoáng cái đỏ lên, ôm lấy Trần Tư Dĩnh: "Cám ơn nhé! Chính tớ cũng không nhớ sinh nhật mình nữa!"
Lúc sinh nhật năm ngoái, cô và phần lớn người trong lớp đều vẫn chưa quen thuộc lắm. Năm nay có thể nhận được chúc phúc như vậy, quả thật nhìn Vi Mẫn loại cứt chuột kia cũng không làm cho tâm trạng tốt của cô giảm đi phân nửa.
Chóp mũi Doãn Manh chua xót, dùng sức kìm lại không nói lời nào muốn nén nước mắt trở về. Lại không nghĩ rằng Lâm Kha sáp tới hôn lên mặt của cô một cái phá hoàn toàn công sức của cô, đưa cho cô một quyển......
《Sách giáo khoa bài giải và các tài liệu giảng dạy toàn tập của Vương Hậu Hùng 》 mới xuất bản của học kỳ sau, có toàn bộ các môn...... Sao tri kỷ như vậy chứ! heart!
"Tuyệt hảo như vậy làm gì!" Hiện tại ngay cả cậu cũng bắt đầu vậy sao!
Trần Tư Dĩnh lớn tiếng nói: "Ha ha! Cậu cũng đừng cho rằng chúng tớ đều bởi vì cậu mới tụ tập được! Chẳng qua là mượn cái danh sinh nhật này của cậu, để lớp 7 lúc trước của chúng ta tụ họp lại một chút thôi."
Còn chưa có cảm động xong, đã nhìn thấy Trần Tư Dĩnh kéo chủ nhiệm lớp lúc trước cũng như hiện tại - cô Lý tới.
Lâm Kha bên này lôi kéo không buông tay, quả thật thiếu chút nữa làm Doãn Manh sợ đến hộc máu.
Cô Lý đối với hành động của Lâm Kha nhắm mắt làm ngơ, cười lắc lắc ví tiền trên tay: "Hôm nay cô mời khách, đi Burger càn quét một bữa."
Lời này của Cô Lý bảo đảm dẫn tới sóng to gió lớn!
"Được được được! Manh Manh sinh nhật vui vẻ!"
"Cô Lý thật là tốt! o(≧v≦)o~~~"
"Cô Lý mới thật sự là nữ thần! Ăn ăn ăn!"
"Cô Lý em vĩnh viễn là người ái mộ của cô!"
Hàn Siêu là tên tích cực nhất: "Ăn sạch giết sạch! Rượu nước tớ bao!"
"Cậu bao cái gì á! Rõ ràng là rượu nước tự phụ vụ cùng tính một lượt." Trịnh Gia Thạc châm chọc.
Hàn Siêu da mặt dày muốn chết, không một chút để ý: "(づ ̄3 ̄)づ╭❤~ Manh Manh cậu xem tớ còn mua quà tặng cho cậu! Đám người này theo tớ mới nghĩ tới mua quà tặng cho cậu đó!"
Nói xong cậu ta móc một cái kẹp tóc hình con bướm màu hồng phấn lớn từ trong cặp sách ra, trình độc tục tằng kia không ngừng triệt phá độ xấu hổ này của bà lão Doãn Manh, thậm chí loại tâm thiếu nữ tỏa ra ngoài bừng bừng như Trần Tư Dĩnh cũng không chịu được.
Phùng Linh Khải không nhìn nổi: "Cái thẩm mỹ đó của cậu. Xấu hổ chết rồi."
Hàn Siêu nóng nảy: "Cậu còn nói xấu xí! Cậu mới không có thẩm mỹ! Cậu xem rõ ràng Doãn Manh cũng rất thích. Mau đeo lên xem."
Thằng nhóc này còn chưa có đến gần Doãn Manh, liền bị một chưởng của Lâm Kha gạt đi.
"Mẹ nó! Bội Bội! Em tới xem xem cái này của anh nhìn có được không. Tại sao có thể như vậy!" Hàn Siêu kêu rên.
Mặc dù Hoa Bội là bạn gái của Hàn Siêu, nhưng cô ấy vẫn không chút do dự bày tỏ.......: "Xấu xí. Chết được."
"Ah ồ!" Quần chúng vĩnh viễn không thể hiểu được ý của nghệ thuật gia siêu thoát chân chính. Đường trường chinh mênh mông, cố gắng lên Hàn Siêu. ↖(^w^)↗~
Cô Lý dẫn đại đội ngũ lớp 7, đi tới Burger cách gần trường học nhất.
Vẫn là Vương Thanh Nhã đáng tin, đã sớm đặt chỗ trước, nguyên lớp 7 gần như bao hết lầu hai. Một đám nam sinh vọt vào, liền trực tiếp cầm toàn bộ cánh gà nướng đùi gà nướng, Pizza.
Tục ngữ nói không sai, thằng nhóc choai choai ăn chết lão tử, đối với tiệc đứng mà nói quả thực là bức ra lợi khí. Hoặc là nói cô Lý có kinh nghiệm sinh hoạt, gừng càng già càng cay, mời tiệc tự phục vụ quả thật là một quyết định quá sáng suốt.
Ông chủ Burger này quả thật khóc sắp chết rồi, cánh gà nướng đổi một đĩa tới một đĩa, máy làm kem vẫn đang trong quá trình tiến hành tạo label, quầy pizza bên kia gần như vẫn giữ vững trạng thái trống không.
Hàn Siêu dẫn dắt cả đám nam sinh căn cứ theo khẩu hiệu "Ăn sạch, ăn sạch, ăn sạch nữa!", lực chiến đấu tàn sát có thể xuất ra cả một bài văn dài từ trời đến đất. Phục vụ, quản lý đi ngang qua đều treo mặt.
Lâm Kha trái lại rất có màu sắc, bưng cái đĩa xoay quanh Doãn Manh, hầu hạ phải nói là chu đáo đúng chỗ. Cậu ta hầu hạ cũng sắp bằng với hầu hạ Ích Tà rồi.
Doãn Manh ăn đến miệng chảy đầy mỡ, làm Thổ Bá Vương trôi qua một buổi tiệc sinh nhật thật là vui vẻ, bảo làm gì thì làm nấy o(n_n)o~~
Lâm Kha vừa gặm xong cánh gà trong đĩa, bỗng nhiên nhận được một cú điện thoại.
Thằng nhóc này hỏa tốc chạy xuống, gạt Doãn Manh qua một bên. Miệng Doãn Manh chứa đầy Pizza ngây dại, Mẹ nó! Phải hay không vậy! Cứ thế chạy trốn?
Cũng may tên này không bao lâu sau lên tới, xách theo một cái hộp lớn!
Hàn Siêu kêu to: "Rốt cuộc đã tới!"
Nói xong, mở hộp ra, mùi thơm bay ra!
Bánh kem hai tầng lớn!
Phùng Linh Khải lập tức xông lên: "Mẹ nó! Lâm Kha cậu được đấy!" Nói xong muốn cướp muỗng đầu tiên, lại bị Lý Lộ ngăn cản.
Trần Tư Dĩnh đưa dao cho Doãn Manh: "Dao đầu tiên!"
Doãn Manh cầm dao, tà ác cười một tiếng, vứt dao đi, thò tay quơ lấy một miếng bánh kem trét lên trên mặt Lâm Kha.
Cuộc chiến, bắt đầu.