Diệp Huyền quay đầu nhìn lại, hơi kinh ngạc, người nói chuyện, chính là nữ tử lúc nãy.
Người này chừng mười tám mười chín tuổi, bộ dạng thanh tú, tư thái mỹ lệ, chỉ là sắc mặt có chút băng lãnh.
Diệp Huyền hơi nghĩ, sau đó gật đầu, rút đao của Hắc kỵ cho nữ tử, nữ tử này nhìn qua Diệp Huyền, sau đó cầm đao, ngay khi muốn xuất thủ, một tiếng phẫn nộ đôt nhiên truyền tới:
- Dừng tay!
Diệp Huyền theo tiếng nhìn lại, một nam tử mập mạp cùng một đám binh sĩ vội chạy tới.
Không phải binh sĩ Đường quốc, mà là binh sĩ Khương quốc!
Mà nam tử mập mạp này, chính là Lưỡng Giới thành thành chủ.
Nam tử mập mạp dẫn một đám người, phẫn nộ vọt tới trước mặt Diệp Huyền cùng nữ tử kia, nộ chỉ Diệp Huyền:
- Ai cho ngươi xuất thủ?
Diệp Huyền cau mày.
Nam tử mập mạp cả giận nhìn nữ tử kia:
- Bỏ đao cho ta.
Một tên binh sĩ vọt tới trước mặt nữ tử, nữ tử vô thức lui tới sau lưng Diệp Huyền, binh sĩ kia cũng không dừng lại, đúng lúc, Diệp Huyền đột nhiên đưa tay một bạt.
Ba!
Tên lính kia, trực tiếp bị Diệp Huyền một bạt đập bay ra ngoài.
Nam tử mập mạp ngây người, cả giận nói:
- Ngươi muốn tạo phản sao?
Diệp Huyền chậm rãi xiết nắm đấm:
- Đám binh sĩ Đường quốc này vào thành gian dâm cướp bóc, các ngươi mặc kệ. Hiện ta xuất thủ giết bọn hắn, các ngươi lại ra ngăn cản, thế nào, các ngươi là người Đường quốc sao?
Nam tử mập mạp cả giận nói:
- Ngươi giết bọn hắn, có nghĩ tới hậu quả hay không? Ngoài thành không xa, chính là doanh địa của Hắc kỵ, ngươi giết bọn hắn, chẳng khác nào cho bọn hắn lấy cớ xuất binh, như vậy sẽ càng khiến nhiều người phải chết, ngươi biết hay không?
Diệp Huyền cười lạnh:
- Là ngươi sợ ngươi bị giết?
Nam tử mập mạp trở nên khói coi:
- Bớt nói nhảm, đây là Lưỡng Giới thành, nơi này do ta làm chủ, ngươi…
Diệp Huyền không thèm nhìn hắn, quay đầy nói với nữ tử kia:
- Đi giết hắn!
Nữ tử nhìn qua Diệp Huyền, sau đó quay người đi tới chỗ Hắc kỵ dưới đất.
Nhìn thấy cảnh này, nam tử mập mạp biến sắc, cả giận:
- Bắt bọn hắn cho ta!
Cùng lúc, Diệp Huyền đã xiết chặt yết hầu nam tử mập mạp, đám binh sĩ muốn xông lên lập tức dừng lại, không dám động.
Diệp Huyền gắt gao nhìn nam tử mạp mạp:
- Ta hận nhất chính là mấy kẻ hèn với ngoại, ác với nội mềm yếu phế vật như các ngươi, ngươi dám nỏi nhảm thêm một câu, lão tử liền bẻ cổ ngươi!
- Ngươi!
Nam tử mập mạp nhìn Diệp Huyền, trong mắt ánh lên vẻ sợ hãi, không dám nói tiếp.
- A!
Một tiếng hét thảm vang lên.
Đám người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy nữ tử kia cầm đao, đâm vào cổ họng Hắc kỵ, mà trên mặt nàng, còn đầy máu tươi!
Sau khi giết tên Hắc kỵ, nữ tử buông đao, mềm oạt dựa vào tường, ánh mắt vô thần, không biết đang suy nghĩ gì.
- Ngươi, ngươi gây họa rồi!
Nam tử mập mạp chỉ Diệp Huyền, toàn thân run rẩy.
Diệp Huyền không quan tâm tới hắn, mà đi tới trước mặt nữ tử kia, không nói gì thêm, chỉ lấy ra tầm mười mai kim tệ, đặt trong tay nữ tử:
- Sống cho tốt!
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Nữ tử nhìn bóng lưng Diệp Huyền, có chút ngây người.
Đúng lúc, tiếng vó ngựa dồn dập truyền tới, lần này, không phải chỉ là một chút tiếng vó ngựa, mà là vô số tiếng vó ngựa!
Nghe thấy âm này, đám người trong nội thành đều biến sắc.
Ngay cả đám người Lục Tiêu Nhiên cách đó không xa.
Nam tử mập mạp nhìn qua ngoài thành, sau một khắc, thần sắc ảm đạm:
- Xong rồi, là Hắc kỵ, bọn hắn tới, bọn hắn tới…
Nói xong, lại nộ chỉ Diệp Huyền:
- Đều là do ngươi, ngươi hại người cả thành, là ngươi!
Bốn phía, dân chúng trong thành cũng oán độc nhìn Diệp Huyền, hiển nhiên, đang trách Diệp Huyền xen vào việc của người khác, dẫn tới mầm tai vạ!
Đúng lúc này, thanh âm nữ tử thần bí đột nhiên vang lên:
- Làm việc nghĩa, lại bị đối xử như thế, ngươi có cảm tưởng gì?
Diệp Huyền lãnh đạm:
- Ta làm chỉ vì bản tâm ta, không phải để người khác đánh giá, bọn hắn thấy thế nào, đó là chuyện của bọn hắn!
Nữ tử thần bí không nói.
Diệp Huyền chậm rãi đi tới cửa thành, lúc này, Diệp Linh đột nhiên hô:
- Ca!
Diệp Huyền khẽ run lên, hắn dừng bước lại, quay đầu nhìn Diệp Linh, cười nói:
- Không sao, gọi thêm cho ca một tô mì, ca sẽ lập tức trở về!
Nói xong, quay người ra khỏi thành.
Sau lưng, Diệp Linh nhìn một chút, nước mắt liền chảy ra.
Diệp Huyền đi tới cửa thành, mới ra tới ngoài, hắn đột nhiên ngừng lịa, sau lưng hắn, nữ tử kia theo sát, nữ tử kia cứ thế đi theo hắn, không nói lời nào.
Mà đúng lúc này, cửa thành đã đóng lại.
Trước cửa thành, một nam một nữ, mà đối diện, là mấy ngàn Hắc kỵ!
Mấy ngàn Hắc kỵ cùng vọt tới, thanh thế to lớn, dù là Diệp Huyền cũng phải động dung.
Hắn biết hắn đánh không lại!
Thực sự đánh không lại!
Đừng nói là hắn, coi như là An Lan Tú đã đạt tới Lăng Không cảnh, cũng tuyệt không thể chống lại mấy ngàn Hắc kỵ!
Đánh không lại, thế nhưng, hắn muốn đánh!
Diệp Huyền cũng không biết vì sao phải đánh, nhưng hắn thực sự muốn đánh.
- Ta là A Ngư!
Nữ tử sau lưng Diệp Huyền lên tiếng.
Diệp Huyền gật đầu:
- Ta là Diệp Huyền.
A Ngư nhìn qua Diệp Huyền:
- Diệp Huyền… ta nhớ, đời sau, đời đời sau, ta cũng sẽ không quên!
Diệp Huyền không nghe được A Ngư nói gì, bởi hắn đã bắt đầu nhìn tới phía những Hắc kỵ kia, nhìn khí thế hung hăng của đám Kỵ sĩ, tầm mắt Diệp Huyền dần có chút ngây dại.
Hắn không phát hiện, Linh Tiêu kiếm trong cơ thể hắn đang rung động kịch liệt.
Sợ chết?
Diệp Huyền hắn cũng sợ chết, thế nhưng, có nhiều chuyện, dù có chết cũng muốn làm.
Quốc gia đại sự, Diệp Huyền hắn không hiểu, nhưng hắn biết, hắn là người Khương quốc.
Quốc gia có nhiều chỗ thiếu sót, thế nhưng, đây là quốc gia của hắn, hắn là người Khương quốc, Khương quốc có không tốt, thì vẫn cứ là nhà hắn.
Quốc gia của hắn, dù có không tốt, cũng không đến lượt người ngoài vũ nhục!
Chiến!
Lần này, hắn không vì muội muội, cũng không vì bản thân!
Diệp Huyền rảo bước, nhìn đám Hắc kỵ hung hăng lao tới, trong mắt hắn hoàn toàn không có vẻ sợ hãi, chỉ có Chiến ý thao thiên!
- Ha ha…
Diệp Huyền đột nhiên cười phá lên:
- Tới đi!
Thanh âm vừa dứt, thân thể hắn đột nhiên khẽ run lên, sau một khắc, một cỗ lực lượng vô hình từ trong cơ thể hắn chấn động.
“Cái quỷ gì vậy!”
Giới Ngục tháp, nữ tử thần bí kinh ngạc bật thốt: “Chiến ý? Một Kiếm tu không lĩnh ngộ Kiếm ý mà lại đi lĩnh ngộ Chiến ý? Ta đang dạy một Kiếm tu sao?
Chiến ý!
-----------