Một bên khác, Hàn Hương Mộng nhìn hai huynh muội, nói khẽ:
- Tình cảm này, trong gia tộc chưa từng xuất hiện qua.
Lão giả bên cạnh Hàn Hương Mộng lại lắc đầu:
- Người này quá mức coi trọng tiểu nha đầu kia, ngày sau, không chừng tiểu nha đầu kia sẽ thành nhược điểm của hắn.
Hàn Hương Mộng nhìn về phía Diệp Linh, nói khẽ:
- Nha đầu kia thực hạnh phúc.
Nói xong, liền quay người rời đi.
Sau một hồi, huynh muội Diệp Huyền đều no căng bụng, Diệp Huyền nhìn về phía ông chủ:
- Ông chủ, tính tiền!
Ông chủ cười tủm tỉm, đi tới trước mặt Diệp Huyền:
- Khách quan, bốn kim tệ!
Diệp Huyền đang muốn lấy tiền, đột nhiên ngẩn người, nghe nhầm sao:
- Bốn kim tệ?
Ông chủ gật đầu:
- Bốn kim tệ!
Diệp Linh đang uống canh, trực tiếp sững sờ tại chỗ, ánh mắt trợn to, bốn kim tệ? Ở Thanh thành, một tô mì mới chỉ đáng giá năm đồng tệ a!
Huynh muội đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng, Diệp Huyền đứng lên:
- Ông chủ, hai bát mì, hai quả trứng, bốn kim tệ? Ngươi, chắc chắc chứ?
Ông chủ thu nụ cười:
- Thế nào, khách quan muốn quịt tiền?
Diệp Huyền trầm giọng:
- Ông chủ, ngươi mở hắc điếm sao?!
Ông chủ lạnh lùng nói:
- Chúng ta ở đây buôn bán mấy năm, vẫn luôn bán giá như thế, sao lại nói là hắc điếm? Ta thấy là ngươi không muốn trả tiền!
Diệp Huyền đang muốn nói, một thanh âm đột nhiên vang lên:
- Đại ca, ta mời khách!
Huynh muội Diệp Huyền nghe tiếng nhìn lại, người tới chính là Lục Minh, sau lưng không xa, còn có Lục Tiêu Nhiên.
Lục Minh đi tới trước mặt ông chủ, móc ra bốn mai kim tệ, cả giận nói:
- Đây là đại ca ta, đại ca ta không ăn nổi một tô mì của ngươi sao?
Ông chủ liếc Lục Minh, không nói, thu kim tệ liền rời đi.
Lục Minh quay người nhìn Diệp Huyền, hì hì cười một tiếng:
- Đại ca tốt!
Diệp Huyền có chút buồn cười, đoán chừng tiểu mập mạp này vẫn muốn học kiếm!
Đúng lúc này, tiếng vó ngựa dồn dập truyền tới, rất nhanh, trong tầm mắt đám người, tầm mười tên kỵ binh phi ngựa vào thành.
- Người Đường quốc!
Lục Tiêu Nhiên trầm giọng nói:
- Đây là Hắc giáp kỵ binh của Đường quốc, tại sao bọn hắn lại ở đây? Chẳng lẽ lại muốn khai chiến?
Hắc giáp kỵ binh?
Diệp Huyền nhìn về phía đám kỵ binh, đám kỵ binh vừa xông bào thành, khoái mã lao vút trên phố, gặp người thì giết, gặp hàng thì đoạt.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyền khẽ cau mày:
- Không ai quản sao?
- Quản cái gì?
Một bên, ông chủ cười lạnh:
- Đám binh lính thủ thành, sợ là đang chui rúc đâu đó trong mật thất rồi. Mấy vị khách quan, ta hữu nghị nhắc các ngươi một chút, đừng ra khỏi ranh giới Túy Tiên lâu này, bằng không, các ngươi cũng khó sống!
Diệp Huyền đang muốn nói, đám Hắc kỵ đột nhiên từ trong thành vọt ra, mà trên lưng ngựa của bọn hắn, lại nhiều hơn một chút bao hàng, còn có một vài nữ tử đang thút thít.
- Ha ha…
Hắc kỵ cầm đầu cuồng tiếu:
- Nam nhân Khương quốc, không có tên nào có trứng dái, đều là một đám phế vật, ha ha…
Nói xong, hắn cuồng bạo xé rách quần áo một nữ tử, trong nháy mắt, trên người nữ tử kia chỉ còn nội y.
Chung quanh, đám người thầm căm phẫn, thế nhưng không ai can thiệp.
- Ha ha…
Hắc kỵ cầm đầu cười lớn:
- Nam nhân Khương quốc nhìn đi, lão tử không chỉ muốn cướp tiền của các ngươi, còn muốn ngủ với nữ nhân của các ngươi, ha ha…
Cùng lúc, Diệp Huyền quay đầu nhìn Lục Tiêu Nhiên:
- Phiền tiền bối coi chừng muội muội giúp ta!
Nói xong, Diệp Huyền liền cầm băng ghế bên cạnh xông ra.
Đám người sau lưng lập tức ngây người.
Diệp Huyền muốn xen vào việc này?
Đây là suy nghĩ trong lòng mọi người.
Thấy Diệp Huyền vọt tới chỗ đám Hắc kỵ, tất cả xác định, Diệp Huyền muốn xen vào việc này.
Muốn chết!
Lưỡng Giới thành hiện thuộc Khương quốc, nhưng cũng có thể nói là phạm vi Đường quốc, đừng nói là Diệp Huyền, coi như có là Lục Tiêu Nhiên cũng không dám tùy tiện động thủ, sợ chọc phải vô số Hắc kỵ khác.
Nhưng, Diệp Huyền xuất thủ rồi!
Vô số người cùng thầm oán trách, oán Diệp Huyền rảnh rỗi kiếm chuyện, nếu thực sự chọc phải đám Hắc kỵ, chẳng phải là chuốc họa cho mọi người?
Nơi nào đó, Hàn Hương Mộng nhìn qua Diệp Huyền, lắc đầu:
- Người này làm việc không nghĩ tới hậu quả, gây họa vô số.
Lão giả bên cạnh gật đầu:
- Chuyện tốn công mà không kết quả này, thực sự đúng là không có ý nghĩa, thậm chí có thể dẫn tới tai họa càng lớn hơn.
Hàn Hương Mộng gật nhẹ, nhìn về nơi xa, nơi đó, Diệp Huyền đã vọt tới cửa thành.
Trong ánh mắt vố số người, tên Hắc kỵ kia vốn định xông ra khỏi thành, đã đột nhiên quay đầu, hắn vừa quay đầu, một băng ghế đã đập thẳng tới.
Hác kỵ biến sắc, vội dùng tay đỡ lấy.
Ầm!
Băng ghễ vỡ vụn, Hắc kỵ cũng trực tiếp bị đập bay ra ngoài.
Diệp Huyền nhanh chóng tóm được thớt hắc mã đang hoảng loạn, tay phải dùng sức, cứ thế kéo ngựa đứng yên tại chỗ, tay trải nhẹ đưa lên, lập tức ôm nữ tử trên ngựa xuống, hắn trực tiếp cởi ngoại bào choàng lên người nữ tử, sau đó chỉ vào chỗ đám Diệp Linh cách đó không xa:
- Qua bên kia đi, an toàn!
Nữ tử nhìn Diệp Huyền, không nói.
Diệp Huyền vỗ nhẹ nàng:
- Nhớ, chỉ có người vô năng mới đi tìm chết, người sống, mới có vô hạn tương lai.
Nói xong, hắn lại nhặt nửa băng ghế gãy trên đất, vọt tới đám Hắc kỵ cách đó không xa.
Tốc độ Diệp Huyền càng lúc càng nhanh, mà đám Hắc kỵ kia cũng lao tới, tên Hắc kỵ cầm đầu đứng trên đất cuồng hống:
- Giết hắn, giết hắn cho lão tử!
Rất nhanh, Diệp Huyền cùng đám Hắc kỵ ngày càng gần, khi hắn chỉ còn cách một tên Hắc kỵ nửa trượng, hắn đột nhiên nhảy người lên, cần nửa băng ghế đập thẳng mặt tên Hắc kỵ.
Ầm!
Tên Hắc kỵ lập tức bị đánh bay, Diệp Huyền cũng không dừng tay, mãnh gỗ bén nhọn trong tay đột nhiên ném ra.
Xùy!
Yết hầu tên Hắc kỵ trực tiếp bị mảnh gỗ xuyên qua, mất mạng tại chỗ.
Cùng lúc, mấy tên kỵ binh khác đã vọt tới, Diệp Huyền dữ tợn, hắn cũng không xuất kiếm, mà trực tiếp xông ra ngoài.
Dưới ánh mắt vô số người, Diệp Huyền xuyên qua đánh Hắc kỵ, rất nhanh, mấy tên Hắc kỵ dồn dập ngã xuống, đều mất mạng tại chỗ, chỉ chốc lát, giữa sân chỉ còn tên Hắc kỵ cầm đầu.
Đám Hắc kỵ này đều dày dặn kinh nghiệm sa trường, chiến lực đương nhiên không thường, thế nhưng, Diệp Huyền cũng là người thân kinh bách chiến, số trận mà hắn trải qua, so với tổng của số Hắc kỳ này còn nhiều hơn. Thêm nữa đám Hắc kỵ này còn chưa cả tới Ngũ phẩm Bất Tứ cảnh, bởi vậy, đương nhiên không thể là đối thủ của hắn!
Diệp Huyền nhìn về tên Hắc kỵ cầm đầu không xa, giờ phút này, tên Hắc kỵ cũng có chút luống cuống. Hắn muốn trốn, nhưng tốc độ Diệp Huyền lại càng nhanh, lao ra như cuồng phong.
Thấy Diệp Huyền vọt tới, Hắc kỵ biết không thể trốn, lập tức trở nên dữ tợn, quay người cầm trường thương đâm thẳng tới Diệp Huyền.
Khí Biến cảnh!
Diệp Huyền cũng không tránh thương, mặc cho thương này đâm tới ngực trái.
Ầm!
Diệp Huyền lui nửa bước, mà trường thương cũng không thể xuyên thân thể hắn.
Kim Thân cảnh!
Thân thể của hắn, mạnh hơn người thường không biết bao nhiêu lần.
Hắc kỵ biến sắc, muốn thu thương, nhưng Diệp Huyền đã ép người lên, một cước quét ngang đầu gối Hắc kỵ.
Ầm!
Hắc kỵ trực tiếp bay lên, đập mạnh vào tường.
Hắc kỵ vừa muốn vùng vẫy đứng lên, Diệp Huyền lại đạp một cước lên ngực hắn, Hắc kỵ oán độc nhìn Diệp Huyền:
- Ngươi chết chắc rồi, ngươi chết chắc rồi!
Diệp Huyền đang muốn xuất thủ, một thanh âm đã truyền tới:
- Cho, cho ta giết hắn, được không?
-----------