“Tôi cũng đã nói qua, tôi chọn em thử hôn vì cảm thấy chúng ta thích hợp, tôi muốn cưới em làm vợ, pháp luật không bắt buộc nam nhân trước 30 tuổi phải từng yêu đương. Tôi chỉ là không may mắn, trước đó không thể tiến lên phía em.”
Hứa Thanh Nhiễm đột nhiên hoảng loạn.
Hàn Trạc đang thổ lộ với cô sao?
“Hàn Trạc, anh……”
Hàn Trạc không để Hứa Thanh Nhiễm nói tiếp, anh sợ nghe lời cự tuyệt từ cô: “Nhiễm Nhiễm, nếu hôm nay em cự tuyệt tôi, cha mẹ sẽ tìm người xem mắt mới cho em, không phải tôi tự coi nhẹ mình, nhưng em còn có thể gặp được ai tốt hơn tôi sao?”
Hứa Thanh Nhiễm lắc đầu.
Trừ khi sao hoả đâm địa cầu, lấy điều kiện cô hiện tại, không thể gặp ai ưu tú hơn Hàn Trạc.
“Nếu vậy, chúng ta cứ thử bên nhau. Kỳ hạn ba tháng, ba tháng sau nếu em không muốn ở cùng tôi, chúng ta lại tách ra.”
Hàn Trạc buông tay Hứa Thanh Nhiễm, anh cho Hứa Thanh Nhiễm không gian suy nghĩ.
Để cô chọn ở lại hay rời đi.
Nhưng ạn không xác định, nếu Nhiễm Nhiễm lựa chọn rời đi, anh có thể làm một số việc không tốt cho lắm.
Nhưng giờ phút này, anh vẫn phải là chính nhân quân tử.
Trong phòng chỉ nghe được tiếng điều hòa, cả hai đều hít thở không ổn định.
Hai phút sau, Hứa Thanh Nhiễm rốt cuộc nghĩ kỹ: “Tôi cảm thấy Hàn tiên sinh rất phù hợp.”
Hàn Trạc trút được gánh nặng, anh thiếu chút nữa đã dùng bạo lực với Nhiễm Nhiễm......
Hàn Trạc đùa giỡn: “Nhiễm Nhiễm nếu muốn tiếp tục ước định của chúng ta, không thể lại kêu Hàn tiên sinh, nếu Nhiễm Nhiễm đồng ý, có thể kêu thử......lão công.”
Hứa Thanh Nhiễm bị anh chọc ghẹo.
Biết Hàn Trạc làm giảm bầu không khí, Hứa Thanh Nhiễm thẹn thùng liếc mắt nhìn anh, không nói chuyện.
Nhưng lúc sau cũng không có tiếp tục kêu Hàn tiên sinh, mà sửa miệng gọi Hàn Trạc.
Hàn Trạc hỗ trợ dọn đồ của Hứa Thanh Nhiễm vào phòng cho khách.
Hứa Thanh Nhiễm sờ giường phòng cho khách, trong lòng hiểu dõ cô và Hàn Trạc không có khả năng là quan hệ “Bạn cùng phòng” đơn thuần.
Cô nhìn người đàn ông đẩy hành lý tiến vào: “Hàn Trạc, nhiều năm như vậy, anh chưa từng động tâm với nữ nhân? Không gặp được nữ sinh mình thích?”
“Động tâm?” Hàn Trạc đánh giá hai chữ này, môi mỏng cười khẽ, con ngươi đen nhánh nhìn cô: “Có chứ, nhưng muốn nói thích nữ nhân, cho tới bây giờ, anh chỉ thích Nhiễm Nhiễm.”
Hứa Thanh Nhiễm đỏ mặt, hơi gật đầu: “Em… Cũng rất thích anh.”
Không chán ghét, cảm thấy anh khá tốt.
Trái tim Hàn Trạc chợt căng thẳng, không khống chế được ánh mắt kíc động, khóe miệng mang đầy ý cười: “Nhiễm Nhiễm, ba tháng đầu tiên, xin chiếu cố nhiều nữa.”
Nhìn Hàn Trạc vươn tay, Hứa Thanh Nhiễm cũng duỗi tay qua.
Vốn tưởng là bắt tay, không nghĩ tới Hàn Trạc dùng sức, cô liền nhào vào lòng anh.
Hàn Trạc cúi đầu, môi mỏng cọ qua trán cô: “Hy vọng, quãng đời còn lại có thể chiếu cố nhiều hơn.”
Tim Hứa Thanh Nhiễm đột nhiên gia tốc.
Hàn Trạc người này, mặt ngoài khiêm tốn trưởng thành, bên trong......lại cợt nhã như vậy.
Cũng may Hàn Trạc buông lỏng tay, tiếp tục giúp cô thu dọn đồ đạc.
——
Phòng Hàn Trạc chuẩn bị cho Hứa Thanh Nhiễm ở cạnh phòng ngủ chính, không gian khá nhỏ, không có tủ quần áo và nhà vệ sinh.
Thời điểm mua phòng, Hàn Trạc còn thấy phòng này không tốt.
Nhưng hiện tại, anh thấy nó thật quá tốt.
Anh khụ khụ hai tiếng, ý cười trên môi chưa thu liễm: “Gian phòng này khá nhỏ, không có nhà vệ sinh, em rửa mặt có thể tới phòng ngủ chính hoặc nhà vệ sinh cạnh phòng bếp, quần áo, hay là em cứ để ở phòng chính.”
Hứa Thanh Nhiễm nhìn mọi nơi, gật đầu nói: “Quần áo cứ để ở phòng ngủ chính đi.”
Gian phòng này căn bản không thể đặt tủ quần áo, mà quần áo mùa đông của cô vừa nhiều vừa dày, ngoại trừ bên ngoài giường, không còn chỗ nào để cô treo quần áo.
Hàn Trạc đáy mắt mang theo ý cười, đưa Hứa Thanh Nhiễm vào phòng ngủ chính, anh tiến lên mở đèn, cười nói: “Vào đi.”
Hứa Thanh Nhiễm đánh giá đi vào phòng, lúc trước cô cảm thấy phòng cho khách bao nhiêu đơn sơ, thì phòng ngủ chính lại càng rộng lớn bấy nhiêu, Hứa Thanh Nhiễm hoài nghi Hàn Trạc đem diện tích phòng cho khách dịch qua phòng này.
Đầu tiên chính là phòng ngủ rất rất lớn, mà ánh mắt cô lại dừng trên giường.
Giường của Hàn Trạc rất lớn, phong cách tối màu, thoạt nhìn mềm mại, Hứa Thanh Nhiễm cảm thấy giường này bốn người nằm không thành vấn đề.
Đối diện giường là sô pha vàng nhạt, bên cạnh là tủ quần áo.
Hàn Trạc mở cửa tủ quần áo, quần áo nam bên trong sắp xếp ngay ngắn trật tự. Anh đem quần áo của mình ra, chừa cho Hứa Thanh Nhiễm một khoảng trống.
“Em để quần áo tạm ở đây, nếu thiếu chỗ, có thể để ở mặt khác, tùy em thích.”
Hứa Thanh Nhiễm gật đầu: “Cảm ơn.”
“Vậy em thu dọn quần áo đi, anh ra ngoài chờ, lát nữa chúng ta đi siêu thị mua đồ dùng cho em.” Hàn Trạc lo Hứa Thanh Nhiễm ngại thu dọn nội y, chủ động đi ra ngoài.
Nói xong, Hàn Trạc xoay người về phòng khách, Hứa Thanh Nhiễm một mình trong phòng ngủ.
Hứa Thanh Nhiễm nhìn tủ quần áo trống rỗng, khom lưng đem đồ treo lên, còn hai chiếc áo lông không lọt.
Cô mở ngăn tủ khác, phát hiện quần áo Hàn Trạc phân loại rất tốt, tất cả đều là áo sơ mi và tây trang được xếp chỉnh tề.
Hứa Thanh Nhiễm đẩy quần áo của anh sang một bên, cố gắng đem hai cái áo lông của mình nhét vào.
Trong nhà dần dần ấm, Hứa Thanh Nhiễm thu dọn xong, quần áo sau lưng có chút nóng, cô cởi áo khoác, bên trong là bộ đồ đen bó sát người, tôn lên đường cong của cô.
Hàn Trạc chỉ nhìn cô một cái, ánh mắt không hề dừng lại ở trên người cô.
“Xong rồi?”
“Ừm, nhưng không gian tủ hơi nhỏ, em còn hai cái áo lông vũ nên để bên tủ của anh.”
Hàn Trạc cong môi, đáy mắt hàm chứa ý cười: “Ừm.”
-
Mùa đông ở Liễu Thành đêm đến rất nhanh, lúc này trời âm u, ngoài cửa sổ xe nhiều như nước, đèn đường đều sáng lên.
Hai người ở trong phòng khách nghỉ ngơi, mở TV im lặng xem nhưng không khí cũng không quá xấu hổ.
Hàn Trạc nhìn quảng cáo trên TV, mở miệng nói: “Chúng ta đi siêu thị mua đồ dùng sinh hoạt, trong nhà cũng không có nguyên liệu nấu ăn, buổi tối em muốn ăn gì?”
Hứa Thanh Nhiễm liếc mắt nhìn phòng bếp, có đầy đủ dụng cụ làm bếp, nhưng đều mới tinh, có thể thấy được chủ nhân không thường ở nhà nấu ăn.
Cô cười: “Mua đồ ăn về đi, em sẽ xào rau, có thể cho anh nếm thử.”
Hàn Trạc cười, gật đầu. Cầm chìa khóa xe trên bàn trà, đi đến chỗ Hứa Thanh Nhiễm tự nhiên ôm bả vai cô, không làm Hứa Thanh Nhiễm không thoải mái.
Anh nói giỡn: “Bạn trai cũ của em có phải thường xuyên ăn qua đồ em làm?”
“Không có, anh ta chưa từng.”
“Vậy…… Anh thật đúng là may mắn.”