Hàn Trạc nói: “Nếu không có vấn đề gì, chúng ta bắt đầu hình thức thử hôn. Hôm nay là mùng chín tháng chạp, ba sáng sau, mùng chín tháng ba kết thúc thử hôn, nếu cả hai vừa ý thì hôm đó sẽ đi lĩnh chứng.”
Hứa Thanh Nhiễm cảm thấy không thành vấn đề, chỉ là hơi cảm khái việc chung thân đại sự của mình lại được quyết định qua loa như vậy.
Nhưng có thể thoát khỏi Tần Uông Dương, Hứa Thanh Nhiễm vẫn vừa lòng.
Giống như Hàn Trạc nói, gả cho anh, chỉ nhiều hơn một người so với lý tưởng sinh hoạt của cô.
Nhiều thêm một nam nhân khiến cha mẹ vui lòng, không có gì không tốt.
Không có mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, không có mâu thuẫn chị em dâu, cũng không có thân thích tranh chấp.
Đời trước, trước khi xuất ngoại Tần Uông Dương có đưa cô về quê hắn một chuyến, bà Tần đối với cô không quá hài lòng, hình như nghĩ cô trèo cao, có thể ra nước ngoài đều nhờ con trai mình.
Lúc ấy cô còn nhường nhịn, nỗ lực cười lấy lòng, cảm thấy chịu chút ủy khuất vì Tần Uông Dương cũng không có gì.
Hiện tại cô chỉ muốn chửi ầm lên, nhịn cái rắm!
Cô nhìn Hàn Trạc anh tuấn ngồi đối diện, thấy thế nào cũng thuận mắt, nụ cười càng sâu thêm.
Hàn Trạc nhìn Nhiễm Nhiễm ôn nhu cười với mình, bàn tay như tùy ý gác lên bàn rốt cuộc chậm rãi buông lỏng ra.
Tâm treo giữa không trung, cuối cùng cũng rớt xuống.
Ha……
Không dễ dàng, rốt cuộc cũng…… Lừa tới tay.
Anh thu hồi nụ cười, đứng dậy: “Nếu vậy, tranh thủ trời còn sớm, chúng ta về nhà em thu dọn hành lý, đồ dùng tất yếu có thể đến trung tâm thương mại mua.”
“Nhanh như vậy đã… Dọn đồ?” Hứa Thanh Nhiễm ngượng ngùng.
Chỉ mới qua một ngày cô liền dọn qua ở chung với người ta.
Cô như thế nào không biết xấu hổ mà nói với cha mẹ……
Hàn Trạc an ủi: “Không cần lo lắng, chú dì đều là người từng từng trải, nam nữ kết hôn đương nhiên muốn ở cùng một chỗ.”
“Không ở cùng nhau, thử hôn theo lý thuyết tri thức của Plato* sao?”
(*) Lý thuyết của Plato về tri thức: Tri thức không phải là nhận thức bằng giác quan. (Muốn tìm hiểu kĩ hơn các bạn có thể search google)
Ý của Hàn Trạc là: thử hôn nhưng không dùng giác quan, giống kiểu không tiếp xúc nhiều với nhau. (Cái này mình cũng không rõ lắm, bạn nào biết thì nói cho mình với)
Hứa Thanh Nhiễm một câu đều cãi lại không lại.
Hàn Trạc liền đem Hứa Thanh Nhiễm mang về Hứa gia, thao tác nhanh nhẹn, cùng sự trợ giúp của Lưu Phân Phương, đem đồ dùng của Hứa Thanh Nhiễm thu dọn xong.
Hứa Miểu Sinh cùng Hàn Trạc dọn đồ xuống lầu, tiếng động có chút to, khiến bà Lý ra xem náo nhiệt.
Hứa Thanh Nhiễm không muốn nghe bà Lý trêu chọc, giúp đỡ Hàn Trạc cầm hành lý cùng nhau đi xuống: “Em ở trên xe chờ anh, còn có mấy đôi giày, phiền anh lên lấy giúp.”
Hàn Trạc gật đầu, anh đương nhiên cũng thấy bà Lý, ôn hòa trấn an cô: “Không phiền.”
Nói xong, anh chạy chậm vào trong, nhanh chóng cầm giày xuống, để vào ghế sau.
Hàn Trạc ngồi ở ghế lái, thắt đai an toàn: “Chú dì bảo chúng ta ở lại ăn cơm chiều, anh nói cần đưa em đi xem thử nhà, hôm nào lại về ăn cơm.”
“À.”
“Chúng ta về nhà trước, xem thử còn thiếu thứ gì thì đi trung tâm thương mại mua được không?”
Hứa Thanh Nhiễm nói: “Được.”
Tuy rằng mọi chuyện Hàn Trạc bàn bạc đều chờ sự đồng ý của cô.
Nhưng Hứa Thanh Nhiễm vẫn cảm thấy như mình lên nhầm thuyền giặc.
Chung cư của Hàn Trạc là một nơi xa hoa ở phía nam trung tâm thành phố, cách Hứa gia và trung học Hoa Nam không xa, đi thêm 50 mét còn có sân ga công cộng.
Hàn Trạc sống ở lầu tám, không cao cũng không thấp, hai người xách đồ đi lên thang máy.
Đồ của Hứa Thanh Nhiễm không nhiều chủ yếu là mang theo quần áo và trang sức, thu dọn hơi mất thời gian.
Hàn Trạc mở cửa chung cư, bật điều hòa để Hứa Thanh Nhiễm tùy tiện ngồi, anh lại đi xuống lầu một chuyến dọn đồ vật còn thừa.
Hứa Thanh Nhiễm cởi giày, tủ giày chỉ có dép cho nam, cô cầm một đôi ra thay, rồi đem giày của mình đặt lên.
Phòng khách nhà Hàn Trạc rất lớn, khu đổi giày có cái bình phong, đi vào là phòng khách, phong cách hiện đại đơn giản, màu chủ đạo là trắng đen, thật không hợp với anh.
Điều hòa mới mở, trong phòng hơi lạnh, Hứa Thanh Nhiễm không cởi áo khoác, ngồi ở sô pha chờ Hàn Trạc.
Cô nhìn bàn trà trước sô pha, có mấy tờ giấy lộn xộn, mỗi tờ đều viết tên cô.
Chữ của Hàn Trạc sắc bén, đầu viết có lực, từng nét bút đều mang theo lực đạo không nhỏ.
Tên cô, Hàn Trạc viết rất đẹp, tựa như có thể nhìn xuyên qua chữ, thấy hình dáng cô còn nhỏ kiêu ngạo khó thuần.
Cô lúc nhỏ rất nghịch, so với các bé trai còn nghịch hơn. Lớn lên mới yên tĩnh, ôn hòa trở lại.
Hàn Trạc đi lên, thấy Hứa Thanh Nhiễm xem xét mấy tờ giấy anh viết hôm qua.
Anh đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô: “Tối hôm qua suy nghĩ, thật sự không biết nên viết thế nào, thử hôn thì đàn ông cũng chẳng có gì thiệt thòi.”
Hứa Thanh Nhiễm buông giấy, cười nói: “Chữ anh rất đẹp, bệnh nhân sao lại nói viết theo lối chữ thảo?”
Hàn Trạc trả lời: “Kê đón thuốc chỉ cần viết kí hiệu, không phải người trong nghề sẽ không hiểu.”
Hứa Thanh Nhiễm cười một chút, tầm mắt quét bốn phía trong phòng: “Hàn Trạc, phòng của em ở đâu?”
Hàn Trạc nhướng mày, “Nhiễm Nhiễm, ai nói với em thử hôn cần phân giường ngủ?”
“A……” Hứa Thanh Nhiễm sửng sốt: “Điều kiện của em có viết cái này, anh cũng đồng ý rồi.”
Hàn Trạc giờ phút này như một con cáo già chuẩn bị chu đáo, không nhanh không chậm nói: “Anh nói anh chỉ đồng ý những điều kiện hợp lý, sinh hoạt vợ chồng không phải là việc quan trong khi thử hôn sao? Rất nhiều cặp vợ chồng vì sinh hoạt không tốt mà ly hôn, điều này là không hợp lý.”
Hứa Thanh Nhiễm: “……”
Hàn Trạc thấy cô cau mày, không muốn ép buộc, thỏa hiệp nói: “Bằng không, anh cho em một tuần làm quen, trước đó em cứ ngủ phòng dành cho khách, hết một tuần em thu dọn về phòng ngủ chính, được không?”
Hứa Thanh Nhiễm nhìn Hàn Trạc, lúc này cô mới phát hiện mình hiểu lầm cái gì.
“Hàn Trạc, anh không phải gay sao?”
“Gay?” Hàn Trạc mặt đầy nghi hoặc, nửa giây sau hiểu rõ ý tứ Nhiễm Nhiễm, bất đắc dĩ cười khổ: “Nhiễm Nhiễm, tại sao em nghĩ anh là gay?”
Anh rõ ràng chỉ cấm dục nhiều năm, một thẳng nam cứng như thép, thế nào trở thành gay trong mắt Nhiễm Nhiễm?
Hứa Thanh Nhiễm ảo não cực kỳ, khuôn mặt trắng nõn đỏ thành cà chua: “Em cho rằng…… Anh có điều kiện tốt như vậy, không có khả năng 30 tuổi mà chưa từng yêu đương, nên em nghi ngờ.... Anh không thích nữ nhân.”
Hàn Trạc cười nhạo một tiếng, anh nhiều năm như vậy không yêu đương, còn không phải vì cô.
“Nhiễm Nhiễm, anh là nam nhân bình thường, thích nữ nhân.”
“Chúng ta……”
Hứa Thanh Nhiễm chuẩn bị đứng dậy, đã bị Hàn Trạc kéo tay lại: “Nhiễm Nhiễm, em trước đó vì lý do này mới cùng anh thử hôn sao?”
Hứa Thanh Nhiễm né tránh ánh mắt Hàn Trạc.
Cô sẽ không dễ dàng thử hôn với người khác, nhưng lại vì lý do đó mà nguyện ý cùng Hàn Trạc.
Hàn Trạc thấy cô im lặng, trầm giọng nói: “Hiện tại biết tôi là nam nhân bình thường, em có phải hối hận việc thử hôn không? Nhiễm Nhiễm em có nghĩ tới, nếu tôi đưa em về, cha mẹ em sẽ suy nghĩ thế nào, còn có hàng xóm láng giềng đồn thổi bậy bạ……”