Sau khi kết thúc buổi học thầy Cao có hẹn Diệp Dương lên phòng giáo vụ nói chuyện.
Thầy Cao lấy từ trong ngăn kéo ra một tấm thiệp màu trắng ngà đưa cho Diệp Dương rồi nói: “Một gia đình giàu có đã gửi thư mời đoàn violin trường mình tới kéo một bản ở lễ tang của cháu gái. Thầy muốn em tham gia.”
Thầy Cao thực ra vẫn luôn chú ý tới Diệp Dương, thầy ấy biết thực lực của cô nằm ở đâu. Nhưng Diệp Dương của trước kia quá yếu đối, thậm chí đến việc phản kháng những người đã bắt nạt mình cũng không có dũng khí. Vậy nên những cơ hội trước kia thầy Cao không muốn dành cho một người yếu đuối đến cả bản thân mình cũng không bảo vệ được.
Nhưng Diệp Dương của bây giờ hoàn toàn khác. Không những mạnh mẽ kiên cường lại còn có tài năng thiên bẩm. Thầy Cao muốn trao lại cơ hội tốt này cho cô như ngầm mở ra một cánh cổng tốt đẹp cho tương lai của cô sinh viên này.
Mới đầu Diệp Dương còn phân vân nhưng sau khi xem địa chỉ cô có chút giật mình. Càng bất ngờ hơn nữa là người gửi thư mời này không ai khác chính là ông nội cô - Diêu Cảnh Hằng. Nhớ tới ông nội mình mắt cô bỗng dưng ửng đỏ xúc động vô cùng. Cũng may là cô còn có thể kiềm chế được.
“Thầy Cao, cảm ơn thầy đã trao cho em cơ hội này.” Diệp Dương vừa nói tay vừa nắm chặt lấy tấm thiệp mời kia.
Thầy Cao gật đầu: “Được rồi, sau này khi em thành danh đừng quên thầy là được.”
“Nhất định rồi thầy Cao.”
***
Hôm nay là ngày Diệp Dương đem violin tới tham dự lễ tang của Diêu Anh - cháu gái của Diêu Cảnh Hằng hay còn chính là cô trước khi trùng sinh vào cơ thể của cô sinh viên Diệp Dương này.
Sở dĩ hôm nay mới bắt đầu chôn cất là vì việc điều tra đã kết thúc. Không tìm thấy hung thủ nên phía cảnh sát tuyên bố là do bất cẩn. Diệp Dương chắc chắn rằng bên phía Tô Hướng Thần đã mua chuộc cảnh sát bởi vì những vết tích do bạo hành trên người cô không thể nào mà không liên quan tới hắn được.
Lúc mang đàn xuống một đoàn người xếp thành hàng dài cầm hoa hồng trắng chờ tới lượt vào đặt hoa trước huyệt mộ. Diệp Dương cố gắng tìm xem ông nội mình đang ở đâu. Sau một hồi hỏi thăm cô mới phát hiện ông vẫn đang được truyền nước cách đó vài chục mét. Bên cạnh ông có hai nữ y tá chăm sóc.
Dù chỉ là từ xa nhìn cô vẫn thấy xót xa khi ông nội gầy đi rất nhiều. Trong lòng cô thầm tự trách mình. Lúc Diệp Dương theo đoàn kéo violin bước vào chuẩn bị bắt đầu thì bất chợt trong đám người tới viếng thăm cô bắt gặp Tô Hướng Thần.
Sắc mặt hắn trông có vẻ tiều tụy nhưng nhìn thân hình thì cô cho rằng hắn đang giả vờ mà thôi. Diệp Dương nghiến răng nhẫn nhịn.
Cô theo đoàn người bắt đầu kéo đàn. Tiếng đàn như xoa dịu đi sự mất mát, bi thương do lễ tang mang lại. Lúc cô theo đoàn người ra về vẫn nhìn thấy ông nội mình ngồi đó. Gương mặt ông thấp thoáng nỗi buồn, vẻ mất mát càng khiến ông khổ sở. Diệp Dương không nhịn được vội tách khỏi đoàn đi tới gần ông.
Cô đứng bên cạnh ông rất lâu, mãi cho tới khi ông phát hiện mới thôi.
“Cháu là bạn của Anh Anh hả?” Ông nội hỏi cô.
Diệp Dương bên cạnh khẽ gật đầu: “Đúng vậy ạ, chị ấy đối với cháu rất tốt. Chị ấy vẫn còn trẻ, vậy mà…”
Nghe tới đây ông nội cô càng xót xa hơn.
“Anh Anh tốt như vậy mà sao nó phải chịu sự bất công như vậy? Tất cả là tại ông đã không chăm sóc cho nó cẩn thận…” Ông vừa nói vừa rơi nước mắt.
Ông nội cô năm nay cũng đã gần tám mươi tuổi rồi. Sao cô có thể làm ông đau lòng như thế. Diệp Dương không nhịn được đỏ hoe mắt, cô ôm lấy ông khóc rất thương tâm.
“Không phải tại ông, là tại kẻ đã làm chị ấy ra nông nỗi đó…”
“Lúc còn sống chị ấy đã luôn nhắc với cháu về ông. Bây giờ chị ấy không còn nữa nhưng vẫn còn cháu, sau này cháu sẽ coi ông như ông ruột, thật tâm đối đãi, giúp chị ấy báo hiếu hết phần đời còn lại…”
Nghe tiếng nấc của Diệp Dương, Diêu Cảnh Hằng tuy xót xa nhưng cũng cảm thấy cô gái trước mắt vô cùng tốt bụng. Chờ sau khi lễ tang của Diêu Anh hoàn tất có khi ông nhận nuôi cô gái này cũng được.
Sau khi rời khỏi phần mộ, Diêu Cảnh Hằng đưa Diệp Dương trở về biệt thự của mình. Biệt thự này khi còn nhỏ cô vẫn luôn ở đây. Sau này khi kết hôn với Tô Hướng Thần rồi mới rời đi.
Vừa vào đến biệt thự cô đã gặp ngay Tô Hướng Thần trước cửa, bộ dạng hắn cũng ra vẻ đau thương lắm.
“Ông nội, đây là?” Tô Hướng Thần mang bộ mặt xám xịt nhìn cô. Đôi mắt hắn là Diệp Dương chợt run rẩy, cô vẫn không thể quên được hình ảnh lúc hắn trợn mắt đánh dập giết chết cô vào ngày hôm đó.
Cảm nhận được sự run rẩy của cô ông nội quay sang nói: “Đây là chồng của Anh Anh, thằng bé này rất tốt.”
Sau đó ông cũng quay sang nói với Tô Hướng Thần: “Đây là bạn của Anh Anh lúc con bé còn sống.”
Diệp Dương cố nén lại sự sợ hãi trong lòng để đối mặt với hắn nhưng cô không làm được. Ở khoảng cách gần như này đầu cô luôn xuất hiện cái cảnh hắn ta đánh đập cô rồi tàn nhẫn giết cô như thế nào.
Diệp Dương tới giới hạn vội bịt miệng chạy vào nhà vệ sinh gần đó nôn khan một hồi. Lúc cô trở lại thì Tô Hướng Thần đã không còn ở đó nữa. Như thế cũng tốt, cô không phải chứng kiến bộ mặt buồn nôn của hắn.
Diệp Dương đi tới nhà bếp, thấy người hầu đang chuẩn bị nấu bữa tối thì cô lại xin họ nấu một vài món. Cô nói mãi bọn họ mới để cô nấu. Trong kí ức của Diệp Dương ông nội rất thích ăn canh gà hạt sen do cô nấu vì thế hôm nay cô lại nấu món này.
Ngồi trên bàn ăn ông nội gương mặt phờ phạc không muốn động đũa, cũng may Diệp Dương khuyên nhủ ông ăn thử món canh mà mình nấu. Lúc cô mở chiếc nồi sứ ra mùi canh gà thơm phức phảng phất sự quen thuộc.
“Sao… sao cháu biết ông thích ăn món này?” Diêu Cảnh Hằng hơi bất ngờ thốt ra.
Diệp Dương sớm đã nghĩ ra lý do rồi.
“Cháu từng nói chị ấy hay kể về ông với cháu rồi mà, chị ấy nói ông thích ăn canh gà hạt sen chị ấy nấu nhất.”
Diêu Cảnh Hằng khẽ mỉm cười, có lẽ đây là nụ cười nhạt nhòa đầu tiên mà Diệp Dương thấy kể từ lúc tham gia lễ viếng.
“Anh Anh là một đứa rất hiếu thảo. Phải rồi, ông vẫn còn chưa biết tên cháu.”
“Cháu là Diệp Dương, sinh viên năm ba chuyên ngành biểu diễn nhạc cụ violin trường đại học Đông Dương.”
“Đúng là vừa xinh đẹp lại tài giỏi, giống với Anh Anh của ông lắm…”
“Phải rồi, vừa rồi sao cháu lại hốt hoảng khi nhìn thấy chồng của Anh Anh thế?”
Nhắc tới chuyện này Diệp Dương có hơi thất thần. Lúc nãy sau khi biết mình thất thố như vậy cô đã nghĩ ra rất nhiều lý do để tách Tô Hướng Thần ra khỏi ông nội. Cách thì có rất nhiều nhưng cô sợ rằng ông nội sẽ không tin bởi vì hắn mỗi lần xuất hiện đều ra vẻ yêu cô chết đi sống lại, hận không thể chết vì cô.
“Thực ra… trước đây cháu từng thấy vài vết bầm xuất hiện trên tay chị Diêu. Chỉ là do cháu suy đoán thôi nhưng…”
Ông nội cô sau khi nghe những lời kia vội thay đổi sắc mặt: “Cháu đừng suy nghĩ linh tinh, Anh Anh từng nói chồng nó đối xử với nó rất tốt. Hơn nữa cháu cũng thấy Hướng Thần đau khổ thế nào khi Anh Anh gặp chuyện. Ngày nó biết Anh Anh gặp chuyện còn tự sát, cũng may cảnh sát tới kịp.”
Nói tới đây ông nội cô khẽ thở dài một tiếng.
Diệp Dương sớm biết Tô Hướng Thần rất giỏi diễn nên khi nghe ông nội mình nhắc tới anh ta tốt đến thế cô cũng chẳng có chút gì ngạc nhiên cả.
“Nếu cháu là chị ấy, cháu sẽ không để ông biết chuyện cháu bị bạo hành đâu. Bởi vì cháu sợ ông sẽ đau lòng. Cho dù có chịu ngược đãi thế nào cũng tuyệt đối chứng tỏ rằng mình sống rất tốt để ông yên tâm.”