Tô Mộng Nhiên ngồi trước bàn làm việc cố nốt bản kế hoạch phát triển khách sạn năm sao ứng dụng trí tuệ nhân tạo vào trong khu vực phục vụ trước sảnh thay cho lễ tân. Cô đánh nốt một chữ cuối cùng rồi nhanh chóng gửi cho giám đốc chiến lược. Xong xuôi Tô Mộng Nhiên vươn vai một cái rồi đứng dậy.
Cô khoác chiếc áo vest màu sữa lên người, mở ngăn kéo tủ lấy một số giấy tờ cùng điện thoại và chìa khóa xe hơi. Dù đã là nửa đêm nhưng tâm trạng cô vô cùng tốt bởi vì chỉ một tiếng nữa thôi cô sẽ gặp được Từ Kính Hải, nam thần trong lòng cô. Càng nghĩ khóe môi cô càng cong lên, ý cười rất rõ ràng.
Sau khi hoàn tất giấy tờ gửi xe ở sân bay cô mới xách hành lý leo thẳng lên máy bay. Một tiếng trên máy bay làm cô vô cùng hào hứng và mong chờ.
3 giờ sáng, Tô Mộng Nhiên xách theo va li hành lý tới phim trường mà Từ Kính Hải quay phim. Cô mong ngóng gặp anh muốn phát điên lên nhưng kết quả anh lại chẳng có ở đó. Tô Mộng Nhiên tự nhủ có lẽ anh mệt nên xin nghỉ quay một hôm. Cô cứ đinh ninh như vậy mà tiếp tục bắt xe trở về căn nhà của họ ở Lâm Châu.
Tinh! Tinh!
Cô bấm chuông hai lần chờ Từ Kính Hải ra mở cửa. Thực ra cô biết mật khẩu nhà nhưng cô lại muốn anh ra đón cô, giống như lúc nào anh cũng đợi cô vậy. Tô Mộng Nhiên tưởng tượng ra rất nhiều viễn cảnh mà sau này khi bọn họ sống chung. Anh sẽ là người chiều chuộng, bảo vệ cô, là hậu phương vững chắc luôn chờ đợi cô. Rồi bọn họ sẽ có những đứa con xinh xắn giống cô và giống anh. Nghĩ tới đây sắc mặt cô hơi ửng hồng.
Tô Mộng Nhiêm ôm má mình. Cô theo đuổi anh mười năm nhưng rốt cuộc hai người vẫn chưa từng tiếp xúc thân mật. Nhiều nhất chỉ có cái nắm tay, cái ôm đơn thuần. Dù sao sau này kết hôn muốn thân mật thế nào cũng được.
Dòng suy nghĩ của Tô Mộng Nhiên vẫn chưa thể dứt được cho tới khi cô nhìn thấy một khuôn mặt của người phụ nữ khác bước ra từ trong nhà cô. Tô Mộng Nhiên lúc ấy bất ngờ tới nỗi cổ họng như nghẹn lại không nói được gì. Phải tới khi người phụ nữ cất giọng cô mới hoàn hồn.
“Cô là ai?”
Câu này đáng lẽ phải là cô hỏi mới đúng. Tại sao trong nhà chung của cô và Từ Kính Hải lại xuất hiện một người phụ nữ lạ mặt?
Tô Mộng Nhiên quan sát người phụ nữ đó từ trên xuống dưới, não cô nhanh chóng nảy số. Người phụ nữ này hình như có chút quen mắt.
“Tôi mới phải hỏi cô là ai? Tại sao ở trong nhà của tôi và A Hải?” Giọng Tô Mộng Nhiên lạnh nhạt vô cùng, ánh mắt vẫn còn sót lại chút ngạc nhiên xen lẫn nhiều cảm xúc phức tạp.
“A Hải? Hóa ra cô là bạn gái của tiểu Hải sao?” Người phụ nữ kia lên tiếng.
Tô Mộng Nhiên nhăn mặt: “Cô có quan hệ gì với anh ấy?”
Cô vẫn còn đang chờ đợi câu trả lời của người phụ nữ kia thì lúc này Từ Kính Hải đã bước tới. Anh ta nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng còn đối với người phụ nữ kia quan tâm hết mực khiến cho Tô Mộng Nhiên chợt đau lòng.
“Mộng Nhiên, đây là Mộng Hề, hàng xóm cũ và cũng là ân nhân của anh. Hiện tại chị ấy đang gặp vấn đề với chồng nên tới tìm anh giúp đỡ.” Ngữ khí của Từ Kính Hải vô cùng ôn hòa như đang chứng tỏ giữa hai người bọn họ thực sự không hề có gì cả.
“Em biết rồi, lát nữa em sẽ nói chuyện với anh. Giờ em đi thay đồ trước.” Tô Mộng Nhiên tỏ rõ thái độ khó chịu của mình để ra dấu cho Từ Kính Hải biết là cô đang rất không vui nhưng người đàn ông kia hình như… chẳng hề quan tâm.
Tô Mộng Nhiên lấy quần áo trong vali rồi đem vào phòng tắm. Lúc đóng cửa lại đôi mắt cô chợt hoe đỏ, tay cô nắm chặt lấy quần áo rất muốn khóc. Cô tủi thân, dựa vào cái gì mà Từ Kính Hải lại có thái độ như vậy với cô chứ? Rõ ràng là cô và anh đang trong mối quan hệ yêu đương… rõ ràng là anh biết cô sẽ không vui khi nhìn thấy người phụ nữ khác trong nhà mình. Vậy mà…
Tô Mộng Nhiên hít một hơi thật sâu cố gắng nuốt hết nước mắt vào trong. Cô yêu anh vậy nên cô chấp nhận chịu ấm ức một mình, chịu đựng tất cả. Chỉ mong sau này quyết định này của cô là chính xác.
Tô Mộng Nhiên tắm xong thì đi tới phòng của Từ Kính Hải, cô đẩy của đi vào. Từ Kính Hải vẫn đang ngồi đọc kịch bản, dáng vẻ nghiêm túc vô cùng cuốn hút.
“A Hải…” Tiếng gọi của cô làm Từ Kính Hải ngẩng đầu lên.
Sau khi nhìn thấy cô anh ta bỏ kịch bản trên tay xuống.
“Em muốn nói chuyện gì?”
Tô Mộng Nhiên tiến lại gần chỗ anh ngồi, kéo cái ghế tựa lại gần anh rồi ngồi xuống.
“Chuyện của cô gái kia. Anh với cô ấy dù sao cũng là nam nữ khác biệt hơn nữa anh cũng là người trong giới giải trí, ở chung với cô ấy hình như không được hợp lý cho lắm.”
Vừa nghe tới đây sắc mặt Từ Kính Hải có chút thay đổi, cô biết rằng anh đang không vui nhưng cô vẫn phải làm vậy để bảo vệ tình yêu của mình.
“Vậy cho nên…”
“Em sẽ thuê cho cô ấy một căn hộ khác để ở, cũng sẽ cho người giúp đỡ cô ấy…” Tô Mộng Nhiên còn chưa nói hết thì Từ Kính Hải ngay lập tức phản đối.
“Không được.”
“Hả?” Cô dùng ánh mắt bất ngờ nhìn về phía anh tưởng chừng như đang nghe nhầm.
Từ Kính Hải thấy cô như vậy cũng chỉnh lại lời nói: “Ý anh là Mộng Hề rất tốt với anh, anh luôn coi chị ấy như chị gái ruột thịt. Bây giờ em làm như vậy chẳng khác nào gán cho anh tội danh bất nghĩa, qua cầu rút ván.”
“Bất nghĩa? Anh và cô ta cũng đâu phải ruột thịt gì? Anh để cô ta ở đây, vậy còn em thì sao? Anh định tính thế nào?” Tô Mộng Nhiên không kìm được mà hơi lớn tiếng.
“Tô Mộng Nhiên, em đừng có dở bản tính tiểu thư như vậy. Căn nhà này chẳng phải rất nhiều phòng sao? Cho cô ấy ở một phòng đâu mất mát gì?” Từ Kính Hải hơi mất kiên nhẫn đáp lại.
Tô Mộng Nhiên cười lớn, cô không muốn to chuyện nhưng hình Từ Kính Hải đang muốn chống đối lại cô.
“Em không muốn nói nữa, em sẽ thuê một căn phòng bên cạnh cho chị ta. Đây là sự nhượng bộ cuối cùng rồi. Anh nên nhớ em đang là bạn gái chính thức của anh.” Tô Mộng Nhiên bỏ lại câu đó rồi vội vã rời đi. Vừa mở cửa đã nhìn thấy người phụ nữ kia đứng bên ngoài, cô ta đang bưng một cốc nước.
Tô Mộng Nhiên đưa tầm mắt cảnh cáo về phía người phụ nữ kia, vẫn còn chưa kịp làm gì thì Mộng Hề đã sắm vai trước, mắt cô ta hơi đỏ, giọng lí nhí: “Xin lỗi, đáng lẽ tôi không nên ở đây…”
Tô Mộng Nhiên lướt qua người chị ta, chẳng buồn để tâm nhưng không biết có phải do chị ta cố ý hay không mà tự dưng ngã lăn ra, cốc nước trên tay rơi xuống sàn vỡ tan. Từng mảnh thủy tinh nhỏ bắn tung tóe bắn cả vào chân Mộng Hề.
Từ Kính Hải chạy ra nhìn thấy cảnh tượng kia ngay lập tức quát lên: “Tô Mộng Nhiên, em đừng có quá đáng như vậy.”
Sau đó anh ta chẳng buồn quan tâm tới cô nữa, cứ thế bế Mộng Hề lên đưa cô ta đi băng bó vết thương.
Tô Mộng Nhiên thấy mình thật đáng thương nhưng tình cảm mười năm sao có thể nói bỏ là bỏ được. Cô đi về phòng đóng cửa lại leo lên giường để ngủ. Cho dù cô có tự an ủi mình bao nhiêu lần nhưng cũng không thể ngủ nổi.
***
Sáng hôm sau một người đàn ông đem một bản hợp đồng thuê nhà tới tìm Tô Mộng Nhiên. Tô Mộng Nhiên tốt xấu gì cũng có tiền trong tay, chỉ cần cô muốn mọi chuyện đều có thể giải quyết ổn thỏa.
Tô Mộng Nhiên thuê căn hộ bên cạnh rồi ý tứ nói với Mộng Hề. Mộng Hề cũng không thể kiếm được cớ gì mà ở lại nên đành thuận theo. Tô Mộng Nhiên cho rằng tách hai người bọn họ ra thì cô có thể yên tâm nhưng sự thật thì chẳng như thế.
- --------------------------------------------
Đoạn kịch nhỏ
Hàng Vũ Thủy: Nghe nói ngoại truyện của tôi vậy mà tôi vẫn chưa xuất hiện?
Tác giả: Sắp rồi, sắp rồi nhé!