Nhặt Được Lão Đại Mất Trí Nhớ

Chương 37



Lúc này A Bạch đang bận việc trong phòng bếp. Vốn dĩ hắn bảo với Tiết Liên hôm nay sẽ đến đoàn phim, nhưng buổi sáng Tiết Liên lại bận việc. Thế nên A Bạch đành chờ đến tối sẽ đến đưa canh đường phèn tuyết lê đến cho Điềm Điềm.

Đây đã là nồi thứ năm rồi, kỳ thật những lần trước hương vị cũng không đến nỗi tệ, nhưng A Bạch tự cảm thấy không hài lòng, vì thế hắn cứ nấu đi rồi nấu lại.

A Bạch đang loay hoay với nồi canh thì bỗng điện thoại đột nhiên reo lên, khóe miệng hắn bất giác cong cong, ngoài Điềm Điềm ra cũng chẳng còn ai hay gọi cho hắn cả.

Điện thoại cơ hồ được bắt ngay tức khắc.

Vừa áp điện thoại lên tai, hắn còn chưa kịp nói gì đã nghe bên kia có tiếng bước chân và cả tiếng giãy giụa, còn có giọng Phó Điềm Điềm đang nỗ lực kêu cứu.

Nghe được thanh âm đầu dây bên kia, tim A Bạch như ngừng đập. Cảm giác hưng phấn khi nhận được điện thoại dường như tan hết, toàn thân hắn lạnh toát như đứng trong hầm băng, tay cầm điện thoại run lên. Nhưng chỉ trong chớp mắt, A Bạch lập tức bình tĩnh lại.

Hắn không nói gì cả chỉ im lặng thao tác như bay, cố gắng định vị cuộc gọi. Hắn không biết tại sao mình lại biết những thứ này, cứ như có sẵn từ trước vậy. Định vị xong, A Bạch cầm lấy một chiếc di động khác, lập tức gọi cho Tiết Liên.

Bên cạnh Phó Điềm Điềm có rất nhiều phát ngôn, điện thoại di động này cũng do người phát ngôn đưa. Khách sạn nơi Phó Điềm Điềm đang đứng cách Hoàng Đình không xa. Tiết Liên lại có đội ngũ bảo vệ riêng, hầu hết bọn họ đều là lão binh xuất ngũ, năng lực rất tốt.

A Bạch tóm tắt nhanh sự việc cho Tiết Liên nghe, sau khi hắn đã hiểu rõ. A Bạch lấy chìa khóa xe, chọn một chiếc xe thể thao tốc độ cao.

Hắn chưa từng nhớ rằng mình biết lái xe, nhưng thân thể hắn lúc này cứ như bị đả thông, không chờ hắn nghĩ xong thì xe đã lăn bánh. Hắn theo dõi âm thanh mỏng manh qua điện thoại rồi lại càng gấp rút nhấn chân ga, người ven đường chỉ có thể thấy chiếc bóng vụt nhanh qua, để lại vài vệt khói trắng.

Phó Điềm Điềm chắc chắn đã xảy ra chuyện ở đoàn phim, lúc này A Bạch mới biết hắn không có số của Tiểu Lâm và chị Vương, chỉ có WeChat của bọn họ mà thôi.

Hắn đã báo tin cho bên kia, lại gọi không biết bao nhiêu cuộc qua WeChat, nhưng hai người đều không hề bắt máy. Nhưng hắn tới thời gian tức giận cũng không có, chỉ mong Điềm Điềm đừng có chuyện gì.

A Bạch không biết mình đã vượt bao nhiêu cái đèn đỏ, nhưng mà vẫn không kịp, giao thông ở Kinh Thị trước nay rất tệ, A Bạch cố gắng luồn lách, thậm chí khi không đủ chỗ còn đi sát sườn xe tải.

Người xung quanh đều ngây người, xe này như muốn mọc cánh… Không đợi bọn họ thấy được rõ là xe nào đã biến mất, như một cơn gió lướt qua.

A Bạch bật âm lượng đến mức lớn nhất, vừa lái xe vừa phân biệt các tiếng động trong điện thoại. Một chuỗi âm thanh như tiếng bước chân qua đi, mọi thứ trở nên yên ắng đến kì lạ. Lát sau, A Bạch nghe được giọng một người đàn ông. Tuy tiếng vọng lại rất nhỏ nhưng đủ để A Bạch thông suốt, “Mọi việc đã sắp xếp ổn thỏa, người đang hôn mê ở 1502.”


A Bạch nhấn hết chân ga rồi lại thắng. Một lúc sau đã tới nơi

Xuống xe, A Bạch lập tức lao vào, không màng người bên ngoài gọi lại, nhanh chóng ấn thang máy lên lầu mười lăm, trực tiếp đóng cửa thang, mặc mọi người bên ngoài.

Trong thang máy có hai người muốn đi lầu 2. Họ thấy người vừa xông vào thật không có phép tắc, đuổi mọi người ra chưa tính còn hủy lầu của họ, đang muốn tiến lên chất vấn nhưng vừa tiến đến họ đã bị dọa sợ.

Đây là một gương mặt vạn phần tuấn mỹ, so với minh tinh màn ảnh thường thấy trong TV còn đẹp hơn gấp trăm lần. Nhưng cặp mắt kia lại âm u như vừa bước ra từ địa ngục, không có lấy một điểm sáng. Hai người họ đành liếc nhau, cảm giác như linh hồn bản thân sắp bị đối phương hút mất.

Cả hai người đó run lập cập, một câu cũng không dám nói.

A Bạch căng thẳng đến tột độ nên đã sớm đánh mất lý trí. Trong lòng chỉ có một tâm niệm, mau một chút, mau hơn một chút…Thang máy vừa tới tầng mười lăm, A Bạch lập tức lao ra ngoài.

Tìm được phòng 1502 liền bắt đầu phá cửa.

Lúc đó bên cạnh có một dì lao công vừa đi tới, thấy thế vội bảo: “Cậu làm gì vậy? Đây là khách sạn, không phải nhà cậu, không thể tùy tiện phá cửa.”

“Mở cửa.” A Bạch bắt lấy dì, “Mở cửa.”

“Cậu…” Lời dì còn chưa nói xong, A Bạch trực tiếp bóp cổ, “Mở cửa.”

Hai mắt A Bạch đỏ rực, trên tay nổi đầy gân xanh, dì lao công bị dọa sợ, run rẩy móc chìa khóa dự phòng mở cửa ra. A Bạch lao vào, nhìn thấy một kẻ mập mạp người thân toàn mỡ đang cởi quần áo, mà Phó Điềm Điềm lại hôn mê mất ý thức.

Sợi dây lý trí cuối cùng trong đầu A Bạch đứt phựt.

Hắn xông lên đẩy mạnh kẻ đê tiện kia xuống sàn, nhào lên đấm tới tấp. Mỗi đấm không vào mặt cũng là vào đầu, hắn đấm tới mức thấy đầu mình ong ong.

A Bạch ôm lấy đầu mình, kẻ trên mặt đất một câu cũng chưa tới kịp nói, đã bị A Bạch đấm cho hôn mê. A Bạch lại ôm đầu, kí ức như sóng thần ập đến, cuốn lấy hắn, làm đầu của hắn như bị nổ mạnh.

A Bạch chịu đựng đau đớn cố bước đến trước giường, quần áo của Phó Điềm Điềm vẫn hoàn hảo. Tuy rằng hôn mê, nhưng cô vẫn nhíu chặt mày, tâm không yên ổn. A Bạch đưa tay xoa mi tâm của cô, nhẹ giọng nói, “Điềm Điềm, tôi tới rồi.”

Hắn duỗi tay vuốt ve khuôn mặt của cô, rồi điểm lên trán cô một nụ hôn nhẹ. Sau đó chán ghét liếc mắt nhìn người nằm trên đất, ánh mắt phảng phất như đang nhìn một xác chết kinh tởm.

A Bạch tới không lâu, Tiết Liên cũng tới.

Tiết Liên vừa nghe tin đã cùng nhiều vệ sĩ phóng đi. Nhưng không phải ai cũng đạt được tốc độ biến thái như A Bạch. Tiết Liên còn chưa tới nơi, A Bạch đã giải quyết xong mọi việc.

Tiết Liên mang theo một rất nhiều vệ sĩ. Ngay khi cả đám người xông vào, liền nhìn thấy A Bạch đang bế Phó Điềm Điềm từ trên giường xuống.

A Bạch đá đá người đang hôn mê trên mặt đất, “Người này cậu có biết không?”

Tiết Liên đi tới liếc mắt một cái, cũng đá cho kẻ đó một cước, “Người này tôi biết, họ Lư, tên Lư Dễ, làm đầu tư điện ảnh, là nhà đầu tư chính của bộ phim Phó Điềm Điềm đang đóng.”

“Ngày mai sẽ không phải như vậy nữa.”

A Bạch ôm Phó Điềm Điềm đi ra ngoài.

Tiết Liên nhìn bóng dáng của hắn, đột nhiên hỏi, “Cậu rốt cuộc là ai?”

Khi A Bạch nhắc tới Lư Dễ đều dùng miệt ngữ, như nhìn một con kiến, người bình thường tuyệt đối không thể có được loại khí thế đó.

Vốn dĩ cho rằng hắn sẽ không trả lời, vậy nhưng A Bạch bỗng đứng lại ở cửa, “Tôi là cháu ngoại của lão Chung.”

Cháu ngoại của lão Chung? Ở Kinh Thị người được gọi là “lão Chung” chỉ có một. Hoa Quốc tài phú Chung Ẩn lão gia tử, hắn có hai người con, một nam một nữ, gọi lão Chung là ông ngoại, hay hắn là…

Tiết Liên sững sờ, không dám tin vào tai mình, sau một lúc lâu mới nói, “Cậu nói cái gì?”

A Bạch đã đi ra ngoài.

Dì lao công phía trước bị A Bạch dọa sợ nên lúc A Bạch tiến vào đã gọi bảo vệ của khách sạn. Hiện bảo vệ khách sạn đang cùng vệ sĩ của Tiết Liên giằng co, dồn thành một đống người ngoài hành lang.

A Bạch lấy áo phủ lên che mặt Phó Điềm Điềm, quay lại nhìn Tiết Liên vừa hoàn hồn.

“Giải quyết đám người này đi.” A Bạch dừng lại một chút, quay đầu lại nhìn hắn, tựa hồ cười một chút, “Ông chủ, cậu làm được chứ?”

Tiết Liên còn đang khiếp sợ, lại nghe hắn gọi mình là “ông chủ”, tức khắc cảm thấy tuổi thọ giảm đi mười năm, hắn quệt mồ hôi lạnh bảo: “Không, không thành vấn đề.”

A Bạch ôm người rời đi.

Hai bên giằng co ngươi nhìn ta, ta nhìn lại ngươi. Ai cũng không dám cản hắn, đành để hắn đi, lại cùng nhau nhìn Tiết Liên.

Tiết Liên: … Các ngươi đều cảm thấy ta dễ bắt nạt đúng không.

Lúc Phó Điềm Điềm tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm ở nhà còn A Bạch canh chừng một bên.

Cô muốn nói gì đó, nhưng nói không ra hơi. A Bạch rót một ly nước ấm đỡ cô dậy giúp cô uống nước.

“A Bạch.”

“Tôi đây.” A Bạch đặt ly nước xuống, xoa xoa tóc cô, “Bác sĩ Lê đã xem qua, em bị người ra hạ dược nhưng hiện tại đã ổn rồi.”

“Là ai?” Phó Điềm Điềm hỏi.

“Nhà đầu tư Lư Dễ, hắn đã bị cảnh sát bắt đi, đoàn phim sẽ có nhà đầu tư mới.”

“Nhà đầu tư mới?” Phó Điềm Điềm ngây ngốc.

“Tiết Liên quen biết rộng, tìm được nhà đầu tư mới là người của Chung gia, việc tương tự không phát sinh nữa đâu.” A Bạch ôm lấy cô, “Em an tâm ngủ một giấc, ngày mai mọi đều sẽ ổn thỏa.”

Tư liệu phạm pháp của họ Lư kia hắn đã đào cả lên, đảm bảo đủ để tù chung thân. Hơn nữa trong tù sẽ được chăm sóc đặc biệt. Những người có quan hệ tới việc này, hắn chắc chắn không bỏ qua.

Phó Điềm Điềm gật đầu, tuy rằng cảm thấy sự việc được giải quyết quá dễ dàng, nhưng hiện tại cô đang mơ màng, đầu óc loạn xạ. Cô ôm cổ A Bạch, làm nũng cọ cọ, rất nhanh thiếp đi mất.

A Bạch đi ra ngoài, chị Vương cùng Tiểu Lâm đều ở ngoài cửa.

“Điềm điềm thế nào?”

“Đã tỉnh, lại ngủ rồi.”

Chị Vương đôi mắt đỏ bừng, “Lần này đều là lỗi của tôi, đối phương có chuẩn bị từ trước, cố ý tách tôi ra khỏi Điềm Điềm, lại hạ dược Tiểu Lâm, nếu không phải A Bạch…”

Chị Vương căn bản không dám nói thêm gì nữa.

Phó Điềm Điềm đã vất vả thế nào mới có được hôm nay, chị Vương là người rõ nhất. Nếu có việc gì không hay xảy ra với Phó Điềm Điềm, cả đời cô này sẽ không tha thứ cho chính mình.

A Bạch nhìn chị Vương nhàn nhạt mà mở miệng, “Mọi người về trước đi, tôi sẽ chăm sóc Điềm Điềm.”

Chị Vương gật đầu, không biết vì cái gì, tuy rằng A Bạch trông vẫn như thế, nhưng khi nói chuyện lại khiến người ta cảm thấy áp bách.Chị Vương đứng trước mặt hắn đến thở cũng không dám thở mạnh, rõ ràng lần trước gặp A Bạch vẫn như tờ giấy trắng, mới đó thôi… A Bạch thay đổi quá nhiều.

Nhưng chị Vương cũng chỉ dám để nghi vấn này trong lòng, nói với hắn chăm sóc Điềm Điềm cho cẩn thận, rồi cùng Tiểu Lâm rời đi.

Đuổi người đi xong, A Bạch lại về phòng nhìn Phó Điềm Điềm, giúp cô chèn chăn cẩn thận.

Bác sĩ Lê ngồi ở dưới lầu ăn nho, nghe được tiếng bước chân, hắn nở nụ cười gợi đòn, chân bắt chéo, “Chúc mừng cậu, được như ước nguyện… Thẩm Thời Khanh.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv