Sau khi phát hiện ra rằng những lời âu yếm bình thường đã mất đi sự hấp dẫn đối với A Bạch, Tiết Liên liền nghĩ đến các phương pháp khác. Ngày ngày hắn ra sức chụp ảnh A Bạch rồi bảo A Bạch gửi cho Phó Điềm Điềm. Hôm nay lại chạy đến hỏi A Bạch có thể nấu cơm không, nếu có thì hắn sẽ đưa A Bạch đến đoàn phim thăm Phó Điềm Điềm, tiện thể đưa cơm luôn.
A Bạch thực sự rất phấn khích về điều này. Bởi Phó Điềm Điềm sẽ sớm đi quay phim, họ sẽ khó có thể gặp lại nhau trong một thời gian dài. Thế mà Tiết Liên có thể đưa hắn đến thăm đoàn phim, quả thực rất tốt.
Vì vậy những ngày này khả năng chịu đựng của A Bạch đối với sự phiền hà của Tiết Liên cao hơn rất nhiều.
“Ông chủ của anh rất tốt.” Phó Điềm Điềm nói.
A Bạch muốn nói rằng sếp của hắn có vấn đề về chỉ số IQ. Nhưng ngẫm lại thì sếp là cố vấn tình cảm của hắn, nếu ông chủ có vấn đề về IQ thì có lẽ IQ của hắn có vấn đề hơn. Thế nên hắn chỉ gật đầu lấy lệ.
Phó Điềm Điềm nhìn vẻ mặt rối bời của hắn rồi mỉm cười.
Ngày hôm sau, cả năm khách mời cùng nhau đi đến tháp trung tâm.
Tháp trung tâm là một trong những điểm tham quan không thể bỏ qua khi khách du lịch đến thăm thủ đô của đất nước L. Tòa tháp này đã có tuổi đời hàng trăm năm lịch sử, trải qua nhiều cuộc chiến tranh, các lễ rửa tội. Đến nay vẫn sừng sững hiên ngang, trở thành một biểu tượng kiến trúc của quốc gia L.
Quốc gia L đang đắm chìm trong những tia nắng ban mai dịu dàng và bình yên. Những con chim bồ câu đang dạo chơi trên đường, chúng căn bản không sợ người. Bọn chúng khi thấy người sẽ bay đến, nếu cảm thấy có lẽ không được cho ăn thì sẽ kiêu ngạo rời đi.
Phó Điềm Điềm hôm nay cố ý mang theo một nắm ngô đển cho chim bồ câu ăn. Mấy chú chim bồ câu thấy thức ăn liền bay sà sà đến. Trên tay cô có một con, cả trên vai nữa, còn một con đậu trên đầu làm tóc cô rối cả lên.
“Chị Phó, chị không sợ chúng nó đại tiện hay tiểu tiện bừa bãi à?” Hứa Tinh Trạch hoang mang nói.
Hứa Tinh Trạch vừa dứt lời thì một con chim bồ câu bên chân của Phó Điềm Điềm không kiêng dè mà cho bọn họ xem một màn biểu diễn đại tiểu tiện.
Phó Điềm Điềm bị dọa đến tái nhợt, thế nên cô không trêu chọc những chú chim bồ câu nữa mà chỉ rải ngô xuống đất cho bọn chúng ăn. Ai biết được mấy chú chim đó vẫn quý cô, không chịu đi xuống.
Phó Điềm Điềm lo lắng: “Làm sao bây giờ?”
Camera – man đang mải mê quay phim, còn nhắm mắt làm ngơ trước sự cầu xin giúp đỡ của Phó Điềm Điềm. Mấy người khác thấy cô như thế cũng chỉ cười. Cuối cùng vẫn là Hứa Tinh Trạch từ đâu phi đến dọa lũ bồ câu táo bạo này.
Phó Điềm Điềm cột lại tóc, rồi quay sang nói với camera: “Qua chuyện này ta biết được rằng đứa trẻ dễ thương và đứa trẻ ác ma chỉ cách nhau một tí tẹo mà thôi.”
Trình Trục nói: “Chị nói cái này như là kinh nghiệm nuôi dạy con cái ấy.”
“Đây là một hiện trường vụ án đẫm máu do một nhóm bồ câu gây ra.” Phó Điềm Điềm hướng đến camera và nói, “Tổ tiết mục đã chỉnh cho tôi một hiệu ứng đặc biệt kinh dị. Một cô gái xinh như hoa bị bao vây bởi một nhóm bồ câu và đe dọa bằng cách đi đại tiện, tiểu tiện,…”
“Tổ tiết mục cho chị tiền à?” Cố Khải trêu chọc.
“Đúng, cho tiền.”
Những người khác cười sảng khoái.
Hai mươi phút sau, mọi người đã tập trung đông đủ ở tháp trung tâm.
Ngày hôm qua cố gắng thu thập manh mối cũng chỉ bảo họ đến đây, còn vị trí cụ thể trong tháp thì không ai biết được. Tổ tiết mục giao cho bọn họ các nhiệm vụ tiếp theo.
Phó Điềm Điềm nhận được nhiệm vụ là phải tìm một du khách khác giới cao hơn mình, sau đó thì cùng nhảy dây đôi hai mươi lần liên tiếp. Nếu hoàn tất thì nhiệm vụ coi như được hoàn thành.
Cô nhận nhiệm vụ, vừa hay cô cũng bắt gặp một du khách đang đi trước mặt mình. Người đàn ông đó cao hơn cô và cô không biết vì sao mà người đó lại cho cô một cảm giác quen thuộc vô cùng.
Nhưng bây giờ nhiệm vụ là việc quan trọng nhất. Cô nhanh chóng bình tĩnh và chạy theo người đàn ông đó rồi nói: “Làm phiền một chút…”
Người đàn ông đó quay đầu lại, đôi mắt màu lam nhạt rõ ràng rất đẹp nhưng lại cho đối phương cảm giác là lạ. Chỉ là khuôn mặt này rất bình thường, nếu ném vào một đám đông thì rất khó để tìm ra.
Phó Điềm Điềm khựng người lại, khuôn mặt của Thẩm Thời Thần đột nhiên xuất hiện trong đầu cô. Anh ta cũng có đôi mắt màu này, nhưng ở đất nước L thì rất nhiều người có màu mắt này, không nên quá hoảng hốt.
Phó Điềm Điềm bình tĩnh lại rồi nói với du khách kia về nhiệm vụ của mình.
Anh ta khẽ nhíu mày, Phó Điềm Điềm chắp tay trước ngực và thỉnh cầu, “Làm ơn, giúp tôi một chút, không mất nhiều thời gian quá đâu.”
Phó Điềm Điềm là một trong những ngôi sao hàng đầu trong giới giải trí. Cô có khuôn mặt xinh đẹp và thuần khiết. Đặc biệt với đôi mắt biết nói, khi đã nhìn vào nó thì bạn khó có thể từ chối nổi.
Có lẽ vẻ dễ thương và tội nghiệp ấy dễ làm người khác động lòng trắc ẩn. Người đàn ông đó cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Phó Điềm Điềm cầm dây chuẩn bị nhảy. Khi vừa chuẩn bị vung dây thì phát hiện người đàn ông này quá cao, có lẽ phải một mét chín. Phó Điềm Điềm 1m68, ở trong giới nữ minh tinh thì không tính là lùn nhưng khi đứng trước mặt du khách này thì phải nói là quá lùn.
Không thể không nghĩ đến A Bạch. Vì hắn cũng rất cao, chỉ cần cúi đầu đã có thể nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Khuôn mặt cô đỏ ứng, suy nghĩ này đi hơi xa rồi thì phải.
Cố gắng kéo dòng suy nghĩ trở lại, Phó Điềm Điềm vung dây nhảy.
Sự chênh lệch chiều cao giữa hai người rất lớn khiến điều đó trở thành trở ngại. Bởi vì Phó Điềm Điềm hoặc là vung dây quá thấp hoặc là cố vung cao mà bị vướng dây. Mỗi lần như thế cô ngượng ngùng nói, “Xin lỗi.”
Người du khách kia từ nãy đến giờ vẫn không nói lời nào. Vốn dĩ lần này cô cũng không trông đợi vào câu trả lời của hắn ta, nhưng không ngờ hắn lại nói, “Không sao đâu.”
Giọng nói của hắn ta trông rất trẻ, hoàn toàn không phù hợp với khuôn mặt 30, 40 tuổi của hắn ta.
Phó Điềm Điềm bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, sau đó lại tiếp tục nhảy dây.
Nhiệm vụ này tưởng chừng đơn giản nhưng phải mất gần hai mươi phút mới có thể hoàn thành, thu hút không ít người qua lại đến xem. Khi nhiệm vụ hoàn thành, Phó Điềm Điềm thở phào nhẹ nhõm.
Phó Điềm Điềm nhận được thẻ manh mối, cô định đến cảm ơn du khách kia một lần nữa nhưng hắn ta đã rời đi.
Ở kì này, người đạt được huân chương cuối cùng là Cố Khải.
Phó Điềm Điềm đã nỗ lực quay xong chương trình và trở về Kinh Thị trong đêm.
Phó Điềm Điềm không để Tiểu Lâm đi theo, tự mình kéo vali vào. Đến trước cửa biệt thự, cô phát hiện trong nhà không có một chút ánh sáng, cả A Bạch cũng không có, ngay cả bảo mẫu, người chăm sóc cũng biến mất tăm.
A Bạch thì chắc là buổi tối nên đi ra ngoài, thế còn những người khác đâu?
Ngàn dặm xa xôi gấp gáp trở về, thế mà trong nhà không có ai. Không thể không nói, Phó Điềm Điềm có chút hụt hẫng.
Cô móc chìa khóa ra mở cửa, trong nhà tối om. Khi Phó Điềm Điềm đang kiếm công tắc bật đèn thì bị tay một người nào đó nắm lấy, “Khoan bật đèn đã.”
Là giọng nói của A Bạch.
Tâm trạng của Phó Điềm Điềm lên xuống còn nhanh hơn tàu siêu tốc, cô nhanh chóng rút bàn tay đang bị nắm kia về.
A Bạch lấy dép đi trong nhà từ tủ giày ra. Hắn cúi xuống giúp cô thay giày, sau đó bế cô lên.
Phó Điềm Điềm hét lên, cô vội vàng ôm lấy cổ của A Bạch, trừng mắt giận giữ. Hắn cười, bế cô đi vào trong.
Tới phòng khách, đèn rốt cuộc cũng được mở, hắn nhẹ nhàng thả cô xuống.
Trong phòng được trang hoàng đầy hoa hồng đỏ, hồng nhạt, và cả hoa hồng đen nữa. Ở giữa là một trái tim được rải bằng hoa hồng, cô đang đứng ở đó.
Tuy rằng hơi là lạ nhưng cô cũng là một cô gái mộng mơ. Cô cảm thấy hình thức không quan trọng, quan trọng là ai đó nguyện đặt bạn vào trái tim họ, luôn dành tâm trí cho bạn, cưng chiều, nâng niu bạn theo cách của họ.
Đương nhiên, cô nói: “Thật là truyền thống a~”
A Bạch trầm ngâm: “Điều này đã được cư dân mạng bầu chọn đó.” Sau đó hắn kết luận, “Bọn họ cũng thật là…”
Phó Điềm Điềm bật cười.
Cô nhón chân lên và nhẹ nhàng hôn lên môi A Bạch.
“Điềm Điềm.” A Bạch sửng sốt nói.
“Ừm.”
“Anh có thể hôn em không?”
Không đợi Phó Điềm Điềm trả lời, hắn liền nói tiếp: “Anh muốn hôn em.”
Vừa dứt lời, đôi môi của A Bạch đã nhanh chóng đáp đúng nơi cần đáp. Hắn rất tài tình trong phương diện tấn công Phó Điềm Điềm, cô bị hôn đến nỗi không thể chống trả. Cuối cùng đành nhìn hắn ta bằng đôi mắt ngân ngấn nước. Sau đó bức tường thành vốn kiên cố bây giờ đã thất thủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Phó Điềm Điềm phải gấp rút chuẩn bị để đến đoàn phim, Vương tỷ sẽ đến đón cô.
Bởi vì phải liên tục làm việc và di chuyển, sáng lại phải dậy sớm, giọng nói của Phó Điềm Điềm có chút kì lạ. A Bạch lo lắng đến nỗi ngay khi Phó Điềm Điềm vừa đi liền gọi cho Tiết Liên hỏi xem nếu đau họng thì nên làm gì?
Mới sáng sớm mà Tiết Liên đã bị A Bạch đánh thức. Rõ rằng hắn ta mới là ông chủ nhưng không biết vì cái gì mà luôn như người hầu trước mặt A Bạch. Không chỉ không tức giận mà còn nghiêm túc thảo luận các phương thuốc cổ truyền chuyên trị giọng nói như đường phèn tuyết lê hay cây kim ngân linh tinh. Thậm chí còn đồng ý cùng A Bạch đến đoàn phim thăm Phó Điềm Điềm.
Khi vừa gác máy xuống, Tiết Liên ngạc nhiên vì không ngờ tính khí của bản thân lại tốt như thế.
Buổi sáng là lễ khai máy của đoàn phim. Phó Điềm Điềm đến khách sạn liền lập tức trang điểm, thay trang phục và trả lời phỏng vấn.
Đoàn phim công bố danh sách diễn viên chính. Phó Điềm Điềm là nữ chính, còn nam chính là nam diễn viên Trịnh Tích – người được coi là lưu lượng tiểu hoa. Chỉ nhìn sơ qua cũng có thể thấy bộ phim này sẽ thành công vang dội.
Một số cư dân mạng bình luận: Khả năng diễn xuất của Phó Điềm Điềm càng ngày càng tốt. Trong những năm đầu cô ấy đã diễn những bộ phim bình thường, nhưng năm nay thì lại khác.
Người khác trả lời: Đúng thế, dạo gần đây, từ điện ảnh đến truyền hình, Phó Điềm Điềm đều rất thành công.
Cư dân mạng khác nói: Có người nâng đỡ tất nhiên là thế rồi.
Phía dưới bàn luận sôi nổi, các Điềm Chanh bắt đầu xông pha chiến trường: Có một số người, chính mình có tư tưởng xấu xa lại đi nói xấu người khác.
Bánh donut: Ghen tị thì cứ nói thẳng, đừng có vòng vo tam quốc. Đừng trách tôi không nhắc nhở.
Bọn antifan còn muốn tiếp tục nhưng thấy mình lạc loài nên đành bỏ chạy.
Sau khi 《 Người thừa kế tài sản 》được phát sóng, những người qua đường chú ý đến Phó Điềm Điềm ngày càng nhiều hơn.
Ngày đầu tiên quay phim diễn ra vô cùng thuận lợi, đây là một dấu hiệu tốt.
Khi sắp kết thúc công việc trong ngày hôm nay, nhà đầu tư cho đoàn phim – Lư tổng đến thăm, nhân tiện mời mọi người cùng ăn tối.
Không thể không nể mặt nhà đầu tư, thế nên cả giám đốc, phó giám đốc và một số diễn viên chính đều cùng đến nhà hàng đã đặt trước của vị nhà đầu tư.
Nhà hàng này nằm gần thành phố điện ảnh và truyền hình. Tuy giá cả khá đắt đỏ nhưng đổi lại được sự riêng tư vô cùng tốt, thường xuyên có những đoàn phim,… đến đây đãi khách.
Phó Điềm Điềm là nữ chính thế nên cô ngồi ở vị trí gần đầu, chỉ sau nhà đầu tư và giám đốc, ngồi đối diện với cô là nam chính Trịnh Tích.
Tửu lượng của Phó Điềm Điềm rất ổn, nhưng nếu uống quá nhiều rượu thì hôm sau sẽ bị nhức đầu. Tuy thế nhưng cô vẫn phải ráng uống vì ở đây đang có nhà đầu tư và giám đốc sản xuất phim.
Sau khi các món ăn được dọn lên, mọi người bắt đầu kính rượu nhau. Trịnh Tích là đàn ông, đương nhiên sẽ chiếu cố Phó Điềm Điềm. Cô được kính vài ly rượu nhưng đều được Trịnh Tích uống giúp khiến cô có chút băn khoăn và áy náy. Cô nhác thấy nhân viên phục vụ ở gần đấy nên gọi một chén canh giải rượu cho Trịnh Tích, mong hắn sẽ ổn hơn.
Nhưng đáng tiếc thay là động tác nhỏ đó của cô không thoát nổi tầm mắt của chủ tịch Lư, hắn lắc lắc ly rượu, “Tại sao Phó minh tinh chỉ cho một mình Trịnh Tích uống canh? Cả tôi và đạo diễn đều đã uống rượu mà. Quả nhiên người già không ai thương, không ai xót.”
Lời nói này của nhà đầu tư không có ý trách cứ, chỉ là đang trêu chọc Phó Điềm Điềm. Cô cười nói: “Xin thứ lỗi Lư tổng, tôi đã không để ý đến. Nhưng chúng tôi đều đã nghe danh Lư tổng ngàn cốc không say cơ mà. Tại sao bây giờ anh lại cần canh giải rượu chứ?”
Lư tổng bị trêu liền cười, nâng ly rượu lên với Phó Điềm Điềm: “Này, ly này kính cô.”
Phó Điềm Điềm duỗi tay với lấy ly rượu của mình, phát hiện ly rượu này đã bị đổ hết phân nửa. Lư tổng thấy thế liền yêu cầu người phục vụ rót đầy ly cho cô.
Cô từ từ uống rượu, từng giọt từng giọt đi vào đốt cháy cổ họng. Phó Điềm Điềm không thể quen được cái mùi vị này, nhưng cô vẫn cố mỉm cười và uống.
Không biết có phải là ảo giác hay không. Mặc dù ý thức vẫn còn nhưng sau khi ly rượu rớt xuống, lỗ tai ong ong, không nghe được gì cả, đầu óc cũng uể oải. Cô đang rất muốn ngủ nhưng ý thức hét lớn trong đầu cô rằng hãy tỉnh táo.
Đôi mắt Phó Điềm Điềm đờ đẫn nhưng mọi người xung quanh không ai phát hiện ra sự khác thường của cô. Phó Điềm Điềm nghĩ rằng có lẽ cô đã say nên chào hỏi rồi đi vào toilet.
Nhà vệ sinh đã có người. Phó Điềm Điềm cũng muốn hóng gió nên cô đành đẩy cửa đi ra ngoài. Đầu óc quay cuồng, cứ như một thế giới mới đang diễn ra. Dù là âm thanh hay hình ảnh gì cô cũng chầm chậm tiếp thu.
Phó Điềm Điềm xoa xoa hai bên thái dương rồi chậm rãi bước đến toilet. Ở chỗ ngoặt đột nhiên có một bóng người vụt đến che miệng cô lại rồi kéo sang một bên.
Phó Điềm Điềm ra sức giãy giụa, nhưng bây giờ cơ thể của cô mềm như bông, không còn một tí sức lực nào, càng đừng nói đến việc trốn thoát. Dần dần ý thức mách bảo cô lấy điện thoại ra. Điện thoại của cô có một phím tắt, chỉ cần bấm phím giữa hai lần thì nó sẽ gọi. Ban đầu thì đây là số của Vương tỷ, nhưng sau khi ở cùng A Bạch, cô đã xúc động đổi thành số của A Bạch.
Trong khi Phó Điềm Điềm cố gắng thu hút sự chú ý để tay có thể bấm điện thoại. A Bạch luôn luôn nhận điện thoại của cô với tốc độ rất nhanh, hy vọng hắn có thể phát hiện ra điều kì lạ và báo cho Vương tỷ hoặc Tiểu Lâm.
Người bắt cóc cô tương đối khỏe, đầu óc Phó Điềm Điềm bắt đầu mơ hồ. Cuối cùng cô cũng bất tỉnh.