Trưa hôm sau, Thần Hi mang theo bình thủy đến bệnh viện thăm Triệu Kiệt.
Vừa vào cửa đã bắt gặp gương mặt say ngủ của nam nhân, Thần Hi không đành lòng đánh thức, nhẹ nhàng đặt bình thủy lên bàn, rón rén kéo một cái ghế đến ngồi bên cạnh mép giường.
Hiện tại lòng y rất hỗn loạn…
Y biết mình đã động tình với nam nhân, nhưng lại không biết tình cảm sâu đậm đến thế, đến mức ngay cả y cũng thấy sợ hãi.
Y không cần người tình. Yêu ư? Có thể đổi được bao nhiêu tiền? Muốn sống sót, chỉ có cách leo lên vị trí cao nhất, đây là sự giáo dục y được tiếp nhận từ nhỏ đến lớn.
Mẹ y là gái ***, một nữ nhân không bao giờ trao ra tình cảm thật lòng, cả đời đều sống trong thế giới ngươi lừa ta ta gạt ngươi, ngay cả y được ra đời cũng là vì tiền…
Sống trong thế giới tràn ngập dối trá, dần dần y đã quên mất làm sao để yêu kẻ khác. Đối với y mà nói, tất cả mọi người chỉ là những quân cờ, một khi không còn giá trị liền dễ dàng vứt đi.
Cuộc gặp gỡ giữa y và Triệu Kiệt, chỉ có thể xem là ngoài ý muốn.
Ngày đó, y và anh trai cãi nhau một trận. Nhìn bộ dáng hắn hận y đến nghiến răng nghiến lợi nhưng không thể làm gì, tâm tình y đặc biệt vui vẻ. Khi thấy nam nhân trú mưa ở ven đường, y đột nhiên nảy sinh lòng tốt, nhặt nam nhân về nhà trọ. Hết thảy mọi thứ chỉ bắt đầu khi y biết thân phận thật sự của Triệu Kiệt.
Y không có hứng thú với nam nhân, điều nay y hiểu rất rõ. Nhưng đối với giá trị kèm theo của nam nhân y đang nắm trong tay, y lại nhìn như hổ đói.
Lợi dụng nam nhân mềm lòng yếu ớt, y từng chút từng chút một phá vỡ phòng ngự của nam nhân. Vốn không nghĩ sẽ cùng nam nhân phát sinh quan hệ thân thể, nhưng chứng kiến nam nhân xích lõa cùng đường cong trên thân hình thon gầy, người luôn thích nữ nhân mềm mại ôn nhu như y lại cảm thấy miệng khô lưỡi khát…
Đối với tình cảm của nam nhân, lúc đầu y cũng có chút rung động, bất quá y vẫn coi thường cảm xúc dưới đáy lòng này. Lựa chọn đến Mỹ phát triển sự nghiệp, nhưng mỗi ngày trôi qua y lại tưởng nhớ nam nhân, khiến y thường xuyên thất thần trong những cuộc họp quan trọng. Chờ khi y hoàn hồn, người đã về tới Đài Loan.
Y không cho phép tình cảm của mình phóng túng như vậy. Sự nghiệp đang phát triển không ngừng, y không thể có bất kỳ sơ hở hay nhược điểm nào, như vậy sẽ làm y rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục. Vì thế, y kiềm nén tình cảm của mình, cho đến khi nhìn thấy đống ảnh chụp do cấp dưới cung cấp.
Y không cho phép nam nhân quên y, không có phép bất cứ ai có được nam nhân luôn ôn nhu với y… Đó là của y… Đại thúc, là của y!
Y giận điên lên, lập tức không thể khống chế, ra lệnh cho K bắt Triệu Kiệt về. Thế nhưng nam nhân bị cưỡng chế bắt giữ kia, đối với y… chỉ còn lại căm hận.
Loại tình cảm này đối với y mà nói là quá quen thuộc. Trên thương trường, y hiểu thủ đoạn của mình, cũng hiểu ánh mắt kẻ khác nhìn y giống hệt nam nhân.
Vốn cho rằng mình sẽ không chú ý, bất quá y phát hiện y đã sai rồi. Y rất chú ý, đối với sự căm hận không chút nào che giấu của nam nhân, hỏa khí trong lòng y không ngừng bốc cháy. Không phải như vậy! Đây không phải đại thúc mà y muốn!
Ai cũng có thể nhìn y như vậy, duy chỉ có hắn, Triệu Kiệt, y không cho phép hắn dùng loại ánh mắt căm hận nhìn y! Sau khi khống chế không được cường bạo nam nhân, nhìn hắn thống khổ, chính y cũng nổi lên chua xót.
Tình cảm này khiến y sợ hãi, sợ chính mình không thể kiềm chế, ngày càng lún sâu. Triệu Kiệt là một nhân vật vô cùng nguy hiểm, y đã nhận ra được vấn đề như thế.
Hôm đó cầm súng nhắm vào Triệu Kiệt, y liền hạ quyết tâm, để hết thảy mọi thứ chấm dứt… Y không thể để bản thân lún sâu thêm nữa. Vì mình, y phải ích kỷ.
Thế nhưng, trong khoảnh khắc viên đạn xuyên qua thân người gầy yếu của nam nhân, khi dòng máu ấm áp văng lên tung tóe trước mặt y, một cảm giác hít thở không thông liền bao trùm lấy y, là cảm giác khó chịu lan tỏa từ sâu dưới đáy lòng.
Loại khó chịu này… so với moi sống trái tim ra còn đau đớn hơn…
Đồng thời, y cũng ý thức được… Không có nam nhân, sẽ là thế giới thống khổ biết bao.
Triệu Kiệt là người đầu tiên quan tâm y. Thân phận y, ngay cả mẹ ruột còn thấy khinh bỉ, chỉ có nam nhân dịu dàng nói với y rằng hắn không ngại… Tùy hứng của y, ngay cả y còn thấy chính mình đang cố tình gây sự, cũng chỉ có nam nhân dù buồn bực vẫn lẳng lặng tha thứ dễ dàng hết thảy. Trong mắt kẻ khác, y là một tên MB dơ bẩn, nhưng trong mắt nam nhân, y lại là món bảo vật đáng được trân trọng nhất.
Nam nhân như vậy, y thế nhưng lại không ngừng thương tổn…
Có lẽ bây giờ mới bắt đầu lại từ đầu thì đã muộn rồi, bất quá, lần này y sẽ không trốn tránh tình cảm của mình nữa… sẽ không đâu…
Thần Hi ánh mắt mê luyến đưa tay đặt lên mặt nam nhân, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Đại thúc, ta sẽ không tổn thương ngươi nữa…”
Tựa như đang thầm thì, tựa như đang lập lời thề nguyện, thanh âm của Thần Hi hết sức chân thành, ngón tay cũng lưu luyến không rời gương mặt Triệu Kiệt, khiến cho nam nhân dù đang trong mộng cũng không an ổn phải nhíu mày, sau nửa ngày thì chậm rãi mở mắt ra.
“Đại thúc!”
Thần Hi mừng rỡ rút tay về, còn nam nhân lại vẻ mặt lạnh lùng, phản ứng giữa hai người cách xa nhau vạn dặm.
“Đại thúc, ta đã sai người chuẩn bị canh gà, để ta lấy cho ngươi uống.”
Thần Hi nói xong, cũng chẳng cần biết người ta có đồng ý hay không, ân cần mở bình thủy trên đầu giường ra, cầm lấy cái chén nhựa, động tác hết sức cẩn thận đổ ra một chén canh gà.
Y lấy thìa, nhẹ nhàng khuấy chén canh gà mùi thơm ngào ngạt, thổi một chút, chờ khi xác định nhiệt độ vừa phải mới đưa đến bên môi nam nhân.
Triệu Kiệt lạnh lẽo nhìn chất lỏng trước mắt cùng với khuôn mặt mong chờ của Thần Hi. Trước kia, nếu được Thần Hi quan tâm chăm sóc, hắn nhất định rất cảm động. Thế nhưng hiện tại đã khác rồi, cơn đau còn âm ỉ trước ngực nhắc nhở hắn Thần Hi từng nhẫn tâm thế nào. Xoay mặt đi, Triệu Kiệt né tránh thứ kề sát bên môi, mắt ngước nhìn về phía cửa sổ.
“Đại thúc…” Thần Hi nén nhịn, không từ bỏ ý định đem thìa đặt lên môi Triệu Kiệt lần nữa, “Ngoan, uống một chút đi, thứ này đối với thân thể bổ dưỡng lắm.”
“Ta cho rằng hôm qua ta đã nói rất rõ ràng.”
Thanh âm Triệu Kiệt nghe có chút khàn khàn, có chút xa xôi diệu vợi.
Lời nói của hắn khiến bàn tay Thần Hi như khựng lại giữa không trung mất một lúc, “Đại thúc, muốn nói gì thì chờ uống xong canh gà hẵng nói.”
Ánh mắt nam nhân chậm rãi trở lại trên gương mặt Thần Hi. Biểu tình vốn dĩ lạnh lùng dần dần hiện lên nụ cười lạnh.
“Đồ đạc của ngươi, ta không muốn đụng tới.”